Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 126: Ngoại truyện 10
“Trưởng nhóm Kang bảo anh ấy đang có chuyện phiền lòng.”
“Này… không, trưởng nhóm Baek!”
Tôi cần xác nhận xem suy nghĩ của mình có đúng không. Vừa định mở lời, Kang Seok Ho đã lia mắt sang Yoon Tae Oh, ra hiệu bảo tôi đừng nói gì. Nhưng đây là chuyện quan trọng. Không chỉ với tôi, mà có thể còn liên quan đến cả tính mạng của Kang Seok Ho nữa.
“Tôi chẳng quan tâm chút nào đến mấy chuyện đó cả. Chẳng lẽ chỉ có thư ký Kim là người duy nhất chịu nghe mấy nỗi niềm ấy sao?”
Yoon Tae Oh phản ứng chẳng khác gì Kang Seok Ho. Giọng điệu hắn giờ đây còn gắt gỏng hơn lúc nãy, như thể chỉ cần thêm một câu nữa thôi là con người thật của Yoon Tae Oh sẽ nhảy xổ ra. Có lẽ vì thế mà Kang Seok Ho khẽ đá vào giày tôi, ra dấu bảo tôi im miệng. Yoon Tae Oh nhìn thấy cảnh đó, khẽ bật ra một tiếng cười nhạt.
“Thật ra thì…”
“Tôi vừa bảo là không quan tâm mà.”
“…Trưởng nhóm Kang bảo anh ấy thích một người rồi.”
“Cái gì…? Ai cơ?”
Chắc vì đây là chuyện nằm ngoài dự đoán, gương mặt sắc lạnh của Yoon Tae Oh thoáng chốc dịu đi như vừa bị đánh gục. Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, vậy mà trông hắn như vừa nhận cú sốc lớn.
“Đùa gì mà vô lý…”
“Chuyện này có gì mà vô lý đến vậy đâu, giám đốc…”
“Sao cậu lại biết được chuyện…”
Nhìn tình cảnh này, cứ như Yoon Tae Oh là người yêu lâu năm vừa bị báo tin rằng đối phương đã có người khác vậy. Dù không để lộ ra ngoài, nhưng Yoon Tae Oh cũng có chút chiếm hữu với Kang Seok Ho ư? Đây đúng là một phát hiện bất ngờ.
“Dù sao thì tôi đang nghe anh ấy tâm sự chuyện này.”
Càng giải thích ngắn gọn, gương mặt Yoon Tae Oh càng lấy lại vẻ bình thản.
“Dù thế nào, tôi vẫn mong thư ký Kim giữ đúng vị trí trong giờ làm việc.”
Dù giọng điệu vẫn còn càu nhàu vì những gì tôi vừa nói, nhưng đây không phải cơn giận thật sự. Khi Yoon Tae Oh thực sự khó chịu, giọng hắn như có lưỡi dao cắm vào, khiến người ta khó mà đáp lại. Vậy nên, với thái độ này, rõ ràng hiểu lầm đã được hóa giải.
Tôi kể chuyện tình cảm của Kang Seok Ho vì một nghi ngờ nho nhỏ về hành động của Yoon Tae Oh. Hắn luôn tỏ ra không hài lòng mỗi khi thấy tôi và Kang Seok Ho thân thiết. Nào là “từ bao giờ hai người thân nhau thế?”, nào là “sao cứ dính lấy nhau?”. Cả tôi và Kang Seok Ho đều là kiểu người mải mê công việc, chẳng có mấy mối quan hệ bên ngoài. Hai kẻ lạc lõng ấy chỉ vô tình tìm thấy sự đồng cảm trong những nỗi niềm riêng, vậy thôi. Nhìn chúng tôi như thế, tôi đã nghi ngờ rằng, liệu có khi nào… hắn đang ghen?
Ai cũng biết đó là chuyện vô lý, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn bất khả thi. Dĩ nhiên, với tôi thì đó là điều không tưởng.
Dù sao, khi tôi kể rằng Kang Seok Ho đã phải lòng ai đó, thái độ của Yoon Tae Oh lập tức thay đổi. Điều này chứng minh một điều: Yoon Tae Oh đã thực sự ghen, một kiểu ghen rất đáng yêu.
Có lẽ tôi cũng bị tình yêu làm mờ mắt rồi. Đáng lẽ một kẻ nghi ngờ cả những mối quan hệ đơn giản thế này phải làm tôi sợ hãi, nhưng không. Tôi biết trong cảm xúc ấy có cả sự quan tâm dành cho mình, nên ngay cả điều đó cũng không khiến tôi khó chịu. Dù chẳng thể nào, nhưng tôi chỉ thấy nó dễ thương mà thôi.
“Dĩ nhiên rồi. Vào lại thôi chứ?”
“Ừ. Tan làm luôn đi.”
“Nhưng tối nay anh có hẹn mà?”
“Bên đó nói có việc đột xuất nên hủy rồi.”
…Thật sao? Tôi thoáng nghi ngờ không biết hắn có tự ý hủy lịch không, nhưng giờ hắn chẳng thể qua mặt tôi để tự ý thay đổi lịch trình. Tôi chỉ cần kiểm tra là biết ngay ấy mà. Dĩ nhiên, nếu Yoon Tae Oh muốn thì chẳng có gì là không thể.
Tôi vốn định tan làm rồi tận hưởng một buổi tối thư thái một mình, nhưng giờ kế hoạch tan tành hết rồi. Dù vậy, tôi cũng không hẳn là ghét. Dành tối thứ Sáu cùng Yoon Tae Oh cũng là một niềm vui đáng kể.
“Còn chuyện sáng nay bỏ dở, chẳng phải nên làm tiếp sao?”
“…Chuyện bỏ dở?”
Đang bước về văn phòng, Yoon Tae Oh bất ngờ nói một câu kỳ lạ.
“Sáng nay em làm anh phát điên rồi bỏ chạy mà.”
À! Tôi có linh cảm chẳng lành. Tự dưng hôm nay tôi lại muốn tăng ca.
***
“Hầy… Đi thôi, nhanh lên.”
Tôi để hắn về trước, năm phút sau mới thu dọn đồ đạc rời đi. Tôi đi bộ một quãng từ công ty, vừa quan sát xung quanh vừa tiến đến chiếc xe của Yoon Tae Oh đang đỗ bên lề cách đó một dãy nhà. Vì quá tập trung nên đến khi lên xe, tôi vẫn chưa hết căng thẳng.
“Em làm gì mà cứ như kẻ phạm tội trốn chạy thế?”
“Nhỡ ai thấy thì sao. Đi nhanh đi, nhanh lên.”
Lý do đơn giản thôi: tôi không muốn ai ở công ty biết chúng tôi là một cặp.
“Cùng tan làm thì ai thèm để ý chứ? Chuyện thường ngày mà, có cần phải làm quá lên thế không?”
Hắn nói cũng đúng. Tôi và Yoon Tae Oh từng nhiều lần cùng rời công ty, nhưng lúc đó chỉ là chuyện công việc kéo dài nên chẳng ai bận tâm. Giờ quan hệ thay đổi, ngay cả chuyện nhỏ nhặt cũng khiến tôi lo lắng về ánh mắt người khác. Tôi chỉ muốn tránh rắc rối từ sớm thôi.
“Kia kìa! Nhân viên đội thư ký đấy…! Nhanh lên, khởi động xe đi, nhanh nào…!”
Thấy một nhóm người quen đang tiến lại từ xa, tôi vội cúi người, nhét đầu xuống dưới bảng điều khiển.
“Haiz… đủ trò thật. Ngẩng lên được rồi đấy.”
Xe chạy một lúc lâu, tôi mới dám ngóc đầu dậy.
“Em thử xem, em thấy xấu hổ vì anh à?”
“Hả? Sao… sao có thể chứ.”
“Trông em cứ cố giấu như vậy nên anh hỏi thôi.”
Dù sao yêu đương là chuyện của hai người, cần gì phải công khai khắp nơi chứ? Nhưng nghĩ theo góc độ của đối phương, có lẽ điều này không hẳn dễ chịu, nhất là với một người chẳng bao giờ quan tâm đến ánh mắt người khác như Yoon Tae Oh.
“Ơ… ai mà thấy anh… giám đốc…”
“Anh.”
“À, tan làm rồi nhỉ. …Anh sao mà xấu hổ được? Đẹp trai thế này cơ mà.”
“Chỉ có vậy? Nghe cứ như ngoài cái mặt ra anh chẳng còn gì đáng xem.”
…Không biết sao? Ngoài mặt thì nhìn gì nữa? Dù có nói dối rằng hắn tốt tính cũng chẳng ai tin đâu…
“Ờ… dáng người cũng đẹp nữa!”
“Rồi sao nữa?”
Miệng tôi khô khốc. Nghĩ lại, tôi chưa từng nghiêm túc tự hỏi mình thích Yoon Tae Oh ở điểm gì. Nếu bảo mông săn chắc, ngực rắn rỏi, hay dương vật đẹp thì chắc toi luôn…
“…Tóm lại là em thích hết, hết luôn.”
Dù sao cũng phải dỗ dành để hắn nguôi giận. Không thì cuối tuần này tôi sẽ bị hành ở nhà cho xem. Thay vì bịa chuyện, tôi chọn nói thật, khẽ kéo bàn tay không nắm vô lăng của hắn và nắm lấy.
“Em tuyệt đối không xấu hổ hay gì đâu. Chỉ là em chưa sẵn sàng thôi…”
“Anh biết.”
Nhược điểm của Yoon Tae Oh là dễ dỗi dù vẻ ngoài không vậy, còn ưu điểm là mau hết. Lần này chắc hắn chỉ muốn tôi quan tâm thêm chút thôi. Thấy tôi bày tỏ thật lòng, hắn không kéo dài cơn hờn dỗi mà nhanh chóng kiềm lại cảm xúc.
“Trong những thứ Baek Si Eon có, ngoài anh ra thì còn gì đáng xem nữa đâu.”
“À, vâng…”
Đúng là thế thật, nhưng cái kiểu tự tin ấy đúng là khiến người ta ngứa mắt. Dù vậy, thấy hắn vui lên, tôi cũng mãn nguyện. Nếu cứ thế này, không biết chúng tôi sẽ giấu được bao lâu, nhưng dù sao tôi cũng đang chiều theo ý hắn muốn.
“Mà chúng ta đi đâu vậy…?”
Chiếc xe Yoon Tae Oh lái đã chạy một quãng dài trên con đường lạ. Chẳng phải hướng về nhà.
“Đi hẹn hò.”
“Hẹn, hẹn hò đi đâu cơ…?”
“Đến nơi thì biết.”
Giọng hắn đầy ẩn ý, tay siết chặt tay tôi, nghe mà thấy không đáng tin chút nào. Một kẻ từng đi hẹn hò mà chẳng nhận ra đó là hẹn hò, giờ nói thế thì ai mà tin nổi.
“Trước đây anh chẳng phải bảo sẽ tự chuẩn bị một lần sao?”
“Nhưng… hẹn hò đâu nhất thiết phải chuẩn bị gì đâu mà…?”
“Vậy là em không thích? em giỏi thật, biết cách làm người ta cụt hứng.”
“Không! Không phải vậy! Em… mong chờ lắm.”
Chính xác là lo lắng thì đúng hơn. Xe đã rời khỏi Seoul và chạy thêm một quãng dài nữa, đến một nơi vừa quen vừa lạ.
“Đây là đâu…?”
“Ừ.”
“Sân bay á?”
“Muộn rồi. Nhanh lên.”
Sân bay Incheon. Yoon Tae Oh chẳng giải thích gì, chỉ lấy một chiếc túi nhỏ từ cốp xe rồi kéo tay tôi đi.
“Đi đâu vậy? Em đâu có mang hộ chiếu?”
“Cái này?”
“Sao hộ chiếu của em lại ở chỗ anh?”
“Để xem nào. Baek Si Eon từng trốn sang tận Croatia, tự nghĩ xem tại sao anh lại giữ nó đi.”
Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hộ chiếu tôi cất kỹ trong ngăn kéo, sao lại nằm trong tay Yoon Tae Oh? Và hẹn hò gì mà tự nhiên lôi tôi ra sân bay Incheon?
Trong trạng thái ngơ ngác, tôi bị kéo đi làm thủ tục check in và xuất cảnh. Chớp mắt đã ngồi trên ghế máy bay.
“Không lẽ… đây là hẹn hò sao…?”
“Dĩ nhiên, hẹn hò thì phải thế này chứ?”
Có vẻ… tôi cần dạy lại Yoon Tae Oh về khái niệm hẹn hò từ đầu. Không biết hắn học được mấy thứ này từ đâu, nhưng rõ ràng hắn đang hiểu sai trầm trọng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.