Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 127 - Ngoại truyện 11

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 127: Ngoại truyện 11

Có người từng đùa rằng họ sẽ bay sang Nhật để ăn udon hoặc đến Ý để thưởng thức pasta. Đó là cuộc sống của những kẻ lắm tiền, họ bảo thế.

Lời nói mang ý châm biếm và có phần phóng đại. Nhưng giờ đây, trước mặt tôi lại xuất hiện một kẻ biến câu đùa ấy thành sự thật. Có lẽ lỗi một phần cũng tại tôi, đã không ngăn cản khi hắn tuyên bố sẽ chuẩn bị một buổi hẹn hò. Nếu biết trước mình sẽ bị “bắt cóc” thế này, chẳng chút chuẩn bị mà lao vào một chuyến đi nước ngoài, tôi đã dạy hắn cách hẹn hò đúng nghĩa từ đầu.

“Vậy là anh bay hơn ba tiếng chỉ để hẹn hò sao…?”

“Không tuyệt sao? Anh đặc biệt đặt chỗ ở một nhà hàng có view đêm đẹp nhất đấy.”

“Tận Hồng Kông cơ à…?”

Đúng vậy. Khi định thần lại, tôi đã ở Hồng Kông.

“Lần sau anh sẽ chuẩn bị kỹ hơn. Cuối tuần mà đi xa thế này quả thật hơi khó khăn.”

Từ sân bay, chúng tôi nhận xe đã chuẩn bị sẵn và đến thẳng nhà hàng hắn đặt trước. Thành thật mà nói, tôi không quá mệt. Ghế hạng thương gia thoải mái lắm. Ngược lại, Yoon Tae Oh cầm lái suốt chặng đường, có lẽ hắn mới là người kiệt sức.

Và khung cảnh trước mắt… cũng không tệ. Phải nói sao nhỉ? Quy mô thật khác biệt. Một buổi tối định bụng nấu mì gói ở nhà giờ lại biến thành bữa ăn tại một nhà hàng sang trọng ở Hồng Kông.

“Thế này là đủ rồi…”

“Phải thế này mới gọi là hẹn hò chứ.”

Nhìn Yoon Tae Oh nói đầy tự hào, có vẻ hắn rất hài lòng.

“Nhưng mà… ai gợi ý ý tưởng này vậy?”

“Là…”

“Không phải anh nghĩ ra đúng không?”

“…Trưởng nhóm Kang bảo anh. Đại loại là giấc mơ của nhiều người hay gì đó. Anh chẳng hiểu cái này thì có gì mà mơ mộng nổi.”

A! Quả nhiên. Tôi đã nghi ngờ từ đầu, một buổi hẹn do chính Yoon Tae Oh lên kế hoạch sao mà hoàn hảo thế này. Trước giờ, “hẹn hò” của hắn chỉ quanh quẩn ăn uống, nhậu nhẹt rồi về khách sạn – đơn điệu đến mức gọi là hẹn hò cũng thấy ngượng miệng. Chẳng những thế, chúng còn thường xuyên thất bại, đến nỗi mấy cô nàng beta bỏ chạy cũng chẳng phải chuyện lạ.

Chính vì thế, tôi biết chắc hắn không tự nghĩ ra chuyến đi này, mà phải có ai đó xúi giục. Và đúng là Kang Seok Ho. Chẳng trách lại xảy ra chuyện kỳ cục thế này…

“Em thích thật, nhưng… từ giờ để em chuẩn bị hẹn hò thì hơn. Anh bận thế này, đâu có thời gian lo mấy chuyện này.”

“Sao lại không? Anh đang tính đi Nhật, rồi Hawaii nữa cơ mà.”

Đồ điên.

“Cứ thế này thì chúng ta kiệt sức trước mất thôi…?”

“Người gì mà yếu thế.”

Đã đến đây rồi nên tôi quyết định không cằn nhằn thêm. Dù gì trong mấy hành động ngốc nghếch này cũng có chút tâm ý dành cho tôi. Nếu không, hắn chẳng đời nào rảnh rỗi bày ra chuyện phiền phức như vậy. Coi như là nỗ lực của hắn, tôi sẽ bỏ qua. Từ giờ chỉ cần cấm hắn giao du với Kang Seok Ho là xong.

“Nhưng ở đây yên tĩnh thật. Chắc vì đắt đỏ nhỉ…”

“Chẳng phải em nên quen dần rồi sao? Dĩ nhiên là anh bao hết chỗ rồi.”

À, đúng rồi. Nếu là Yoon Tae Oh đặt thì kiểu này cũng hợp lý. Hắn mà chịu ngồi ăn chung với người lạ mới là chuyện lạ.

“Thử đi. Chắc em sẽ thích đấy.”

Có vẻ Yoon Tae Oh đã đặt món sẵn, vừa ngồi xuống, rượu vang đã được mang ra. Trong lúc tôi ngắm cảnh đêm Hồng Kông lộng lẫy qua cửa sổ, đồ ăn lần lượt được dọn lên, phủ kín bàn.

“Sao anh biết em thích cái này? Anh đâu biết em thích gì.”

“Anh biết mà.”

Không đời nào. Tôi biết rõ món hắn thích, nhưng hắn thì làm sao biết được tôi thích gì.

“Không kén ăn, nhưng lại thích mấy thứ sang chảnh không hợp gu chút nào, đúng không? Chắc chắn em sẽ thích. Đây toàn món đắt nhất đấy.”

À! Hóa ra hắn biết thật… Dù lúc nào cũng tỏ ra chẳng quan tâm, nhưng xem ra hắn cũng để ý người khác lắm đấy chứ. Yoon Tae Oh nhìn tôi chằm chằm như chờ tôi ăn trước. Tôi gắp một chiếc dimsum được tạo hình đẹp mắt bỏ vào miệng.

Thành thật thì tôi không mê đồ ăn Trung Hoa lắm. Cái vị ngấy đặc trưng của nó không hợp khẩu vị của tôi. Vậy nên tôi chẳng kỳ vọng gì khi nuốt xuống, nhưng hóa ra ngon ngoài mong đợi. Cắn một miếng, nước thịt ấm nóng bên trong tràn ra, thơm lừng. Theo lời nhân viên, đây là dimsum có nấm truffle trắng từ Ý, không hề có vị đắng của nấm mà lại kích thích vị giác.

“Ngon thật…?”

“Đúng chứ. Si Eon thích đồ đắt tiền mà.”

Lúc này Yoon Tae Oh mới bắt đầu ăn.

“Em không phải chỉ thích đồ đắt tiền đâu nhé.”

“Anh biết. Em thích hết, miễn là ngon. Nhưng có vẻ thích đồ đắt hơn thì phải.”

Chúng tôi vừa trò chuyện vừa ăn. Vì chỉ có hai người nên chẳng cần để ý xung quanh.

Cách hắn nói làm tôi như một kẻ phàm phu tục tử, nhưng cũng không hẳn là sai. Chính tôi cũng thấy lạ. Bản năng của tôi dường như luôn nhận ra đồ ngon và đắt tiền. Và qua kinh nghiệm, đồ đắt thường ngon thật.

Trừ mì gói.

“Nhìn em ăn ngon lành thế này cũng đáng xem đấy.”

Yoon Tae Oh cắt nhỏ món bào ngư, đặt trước mặt tôi.

“Cái này anh ăn đi chứ…?”

“Sao lại thế?”

“Dạo này anh bận lắm mà. Hôm nay lại còn bay sang Hồng Kông, lái xe nữa, chắc mệt lắm…”

Dù có cằn nhằn vì cái kiểu hẹn hò kỳ quặc của Yoon Tae Oh, tôi vẫn lo cho hắn thật. Công việc của hắn nhiều đến mức ngập đầu. Hắn hiếm khi để lộ, nhưng tôi làm thư ký cho hắn, muốn không biết cũng khó.

“Anh vốn chẳng tin ăn uống là cách bồi bổ.”

“À, vâng.”

“Còn Baek Si Eon thì có khi lại khác.”

“Em á…?”

Hình như tôi vừa nghe nhầm cái gì đó.

“Sao?”

“Baek Si Eon gì đó… anh vừa nói gì?”

“Anh bảo từ lúc Baek Si Eon quay lại, anh nhàn hơn nhiều, ý vậy thôi.”

Hình như không phải tôi nghe qua lỗ mũi, nhưng hắn nói tỉnh bơ quá, làm tôi cũng nghi ngờ liệu có phải ý đó thật không.

“Dù sao thì anh ổn, nên em ăn nhiều vào. Anh chưa bao giờ thua ai về thể lực, đừng lo mấy chuyện vớ vẩn.”

Cũng phải. Tôi lo cho ai cơ chứ. Nghe hắn nói vậy, tôi tiếp tục ăn. Đồ ăn kiểu Trung Hoa lai tạp này hợp miệng hơn tôi tưởng. Không ngấy hay nặng nề như món Trung chính thống. Chẳng mấy chốc, đĩa nào cũng sạch trơn vì tôi mải mê ăn.

“Hừ… no quá…”

“Chắc chắn là thế rồi. Một mình em ăn hết chỗ mà cả đội vệ sĩ cũng không đụng nổi cơ mà.”

Yoon Tae Oh đã xong bữa từ lâu, giờ đang cầm tách sứ nhỏ nhấm nháp trà. Lại một lần nữa, tôi ăn như heo còn hắn thì thanh tao thưởng trà. Bất công quá. Sao hắn ăn có chút xíu như chim vậy chứ?

“Nhưng mà lạ thật đấy, anh có thấy không?”

“Lại gì nữa?”

“Sao anh ăn ít thế mà vẫn giữ được thân hình này? Em bỏ một bữa thôi là chóng mặt luôn rồi.”

“Ừm… anh nghĩ anh biết lý do.”

“Gì vậy?”

“Nghe bảo suy nghĩ nhiều cũng tiêu hao năng lượng lắm. Đã thế miệng em còn chẳng chịu nghỉ ngơi, nên ăn bao nhiêu cũng không đủ.”

Ừm… hình như hắn đang chê tôi nghĩ lung tung và nói nhiều, nhưng không sai. Yoon Tae Oh suy nghĩ đơn giản, ít đau đầu, miệng cũng chẳng mấy khi mở.

“Nhưng, anh bảo em ăn nhiều là tốt mà…?”

“Haiz… em có biết chi phí ăn uống tăng bao nhiêu không.”

Hắn lắc đầu thở dài, gương mặt thoáng u ám. Gì vậy? Yoon Tae Oh vốn chẳng biết tiền nhà mình tiêu bao nhiêu, chắc chắn luôn. Vậy mà giờ hắn lại là kiểu đàn ông thế này sao…?

“À… hóa ra anh Tae Oh của em là người không lo nổi tiền ăn cho người yêu…”

“Cái gì…?”

“Biết rồi nhé… Phải ghi lại mới được.”

“Không, không phải ý đó…”

“Rất phiền lòng vì tiền ăn. Có vẻ kinh tế không ổn lắm.”

Cả tôi và hắn đều đùa thôi. Nhưng thấy tôi không phản ứng như hắn mong đợi, Yoon Tae Oh luống cuống ngay lập tức, làm tôi chẳng muốn dừng lại. Tôi thực sự mở ghi chú trên điện thoại, viết:

[Kẻ có góc đáng yêu bất ngờ].

“Hồng Kông giờ nóng thật. Đúng không?”

“Ừ nhỉ. Đêm mà chẳng mát mấy. Lẽ ra nên đi lên phía trên.”

“Không sao đâu. Vẫn ổn mà. Đi dạo cũng thích hợp.”

Để tiêu hóa bữa ăn, chúng tôi đi bộ dọc bờ biển gần Victoria Harbour, nơi ánh đèn đêm rực rỡ phản chiếu trên mặt nước lấp lánh. Đêm đã khuya nên phố xá vắng vẻ, không khí ngoại quốc phảng phất vừa đủ để tận hưởng. Dù thời tiết ấm hơn Hàn Quốc đôi chút, nhưng những cơn gió đêm nhẹ nhàng cũng đủ xoa dịu cái nóng, khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn. Thế nhưng, có lẽ vì vừa bay thẳng từ chỗ làm đến đây, tôi chưa đi được bao lâu đã thấy mỏi.

“Vào nghỉ thôi nhé?”

“Vào đâu?”

“Dĩ nhiên là phòng… Khoan, anh không đặt khách sạn sao?”

Giờ mới nhớ, chúng tôi chưa tháo hành lý. À mà hành lý cũng chỉ có cái túi nhỏ trên xe. Tôi chợt nghĩ ra một điều. Yoon Tae Oh chắc chưa từng tự chuẩn bị chuyến đi nào thế này. Với một kẻ chẳng bao giờ tự tay làm gì, việc đặt được vé máy bay đã là may mắn lắm rồi. Không mang đủ đồ cũng vậy, nếu bảo chưa đặt khách sạn, tôi cũng chẳng ngạc nhiên…

“Anh chưa đặt. Em muốn ngủ khách sạn à?”

Tôi chóng mặt thật rồi. Nhưng đã quyết không trách hắn, tôi chỉ nghĩ đến ý tốt trong hành động vụng về ấy rồi lấy điện thoại ra. Nghe câu trả lời, tôi lập tức nghĩ đến hai phương án: tìm khách sạn nào đó dọc bờ biển để đặt ngay hoặc vào một chỗ gần đây thuê phòng.

“Em làm gì đấy?”

“Tìm khách sạn…”

“Sao tính nóng vội thế? Đang đi dạo tự nhiên đòi đặt phòng luôn.”

Yoon Tae Oh giật điện thoại tôi khỏi tay khi tôi đang mải tìm kiếm rồi nắm tay tôi kéo về phía bãi đỗ xe.

“Đi đâu vậy?”

“Chẳng phải vội à? Vậy thì đi nhanh lên.”

Hắn bước đi gấp gáp như nhớ ra lịch trình quan trọng nào đó. Tôi vội vã bước theo, chợt cảm thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi đã lệch hướng từ lúc nào. Chỉ đến khi đặt chân vào một ngôi nhà xa lạ, tôi mới bàng hoàng nhận ra… hóa ra, từ đầu đến cuối, chúng tôi đã nói về hai điều hoàn toàn khác nhau.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo