Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 133: Ngoại truyện 17
“Không, không phải ý đó đâu! Đợi chút…!”
“Em vừa tự thú rồi còn gì? Rằng nếu mọi người biết hết mối quan hệ của chúng ta, sau này chia tay sẽ rắc rối. Nên em giấu, đúng không?”
Tôi theo phản xạ đẩy mạnh thân người Yoon Tae Oh ra. Tên điên này lại tự tiện diễn giải lời tôi theo ý hắn. Dù sắc thái có phần giống, nhưng rõ ràng ý nghĩa khác hẳn. Đây là bóp méo trắng trợn.
“Em chỉ là… so với anh, em quá kém cỏi, nên lỡ như…!”
“Anh thì không bao giờ thế. Không giống ai đó, anh là người đầy trách nhiệm.”
“…”
Có thật không đấy? Giờ tôi phải lôi danh sách những người hắn từng thích rồi đá đùng đùng ra đây sao?
“Em có vẻ chưa hiểu gì hết. Anh còn có tính chiếm hữu rất mạnh. Thà đập nát để giữ còn hơn không sở hữu được trọn vẹn.”
“Không, là hiểu lầm mà…?”
“Đúng thế. Kẻ cho cơ hội chạy trốn còn đáng trách hơn thằng bỏ chạy.”
Tôi không định để mọi chuyện thành ra thế này. Tôi chỉ muốn xóa tan hiểu lầm rằng tôi ít thích hắn, hay đã hết tình cảm nên giấu giếm mối quan hệ. Vì đó không phải sự thật. Tôi không muốn hắn hiểu sai như vậy. Nhưng chẳng hiểu sao giờ lại nảy sinh một hiểu lầm khác, theo hướng chẳng ai ngờ tới.
“Với Baek Si Eon thì sẽ chẳng có cơ hội đó đâu, nên đừng mơ hão.”
Dù vậy, diễn biến này cũng không tệ. Lời thật lòng tôi khó khăn lắm mới thốt ra tuy bị phớt lờ thê thảm, nhưng Yoon Tae Oh đang bày tỏ tình cảm theo cách của hắn, đúng không?
Dù… có hơi rợn người, nó lại hiệu quả tuyệt vời trong việc níu giữ trái tim vốn đang chênh vênh như ngọn gió thoảng của tôi.
“Em cũng vậy thôi.”
Ai ngờ nổi có kẻ điên chấp nhận sự chiếm hữu của Yoon Tae Oh là tình yêu chứ? Nhưng kẻ điên đó chẳng đâu xa – chính là tôi đây. Giữa chiếm hữu và tình yêu chỉ cách nhau một tờ giấy mỏng manh. Tôi lờ mờ nhận ra, trong tình yêu vốn đã bao hàm cả sự chiếm hữu.
“Khác chứ. Anh đâu có nghĩ đến chuyện ăn xong rồi bỏ như Baek Si Eon?”
“Cái đó…! Em, em ăn gì đâu mà!”
Hắn cố tình trêu tôi sao? Hôm nay, chẳng cách nào nói chuyện nghiêm túc với Yoon Tae Oh được. Nhờ vậy, tâm trạng chùng xuống ban nãy cũng tan biến như thể chưa từng tồn tại, nhưng những lời hắn buông ra thì… thật sự hết chịu nổi.
“Cái này, chẳng phải em ăn ngon lành ở đây sao?”
Một tay Yoon Tae Oh bấu chặt lấy mông tôi, tay còn lại nắm cổ tay tôi kéo đến ngay phía trước hắn. “Cái này” là khối thịt mềm mại lấp đầy lòng bàn tay tôi, còn “ở đây” thì… thôi, tôi không nói đâu. Đồ điên, dù chỉ có hai người, cũng không thể nói mấy lời ấy được. Ăn cái gì mà ăn!
“Em cũng đâu có định bỏ đâu?”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên!”
“Muốn ăn nữa không?”
“Dĩ nhiên!”
Tôi đáp theo phản xạ theo lời Yoon Tae Oh rồi giật mình. Ăn gì mà ăn nữa chứ…
“Không. Ý em không phải vậy! Sao, sao cái này lại cứng lên vậy…?”
Nhưng khối thịt trong tay tôi dần căng lên, đầy sức sống. Như gắn đầu bóng bay vào vòi nước rồi mở hết cỡ, nó phình to với tốc độ đáng sợ.
“Si Eon bảo muốn ăn nữa, nên anh chuẩn bị cho em ăn thôi.”
“Không phải bây giờ…”
“Đừng lo. Nếu anh làm em không còn sức chạy nổi nữa, em sẽ chẳng nghĩ đến chuyện bỏ trốn đâu đúng không?”
Cùng lúc, tay hắn siết chặt dây lưng, kéo phăng cả quần ngoài lẫn quần trong trong một động tác dứt khoát. Sức mạnh ấy nâng bổng hông tôi, buộc tôi phải vòng tay qua cổ hắn để giữ thăng bằng. Lời đe dọa cùng thứ hung khí đầy uy hiếp kia lẽ ra phải khiến tôi khiếp sợ, nhưng kỳ lạ thay… cảm giác dâng trào trong tôi lại là háo hức.
“Thử xem nào, anh.”
“Muốn bị phạt đến mức khiêu khích anh luôn sao? Baek Si Eon lớn gan thật đấy.”
“Em chờ xem đây.”
Chắc tôi điên thật rồi.
***
“Trưởng nhóm…”
Đang muốn chết đây, đừng gọi tôi.
“Người anh không khỏe lắm sao? Có cần nghỉ thêm không?”
Không khỏe. Rất không khỏe.
Tôi không ngờ cái giá của việc khiêu khích Yoon Tae Oh lại là hai ngày nằm bẹp nghỉ bệnh. Dù cật lực làm việc ở công ty, tôi chưa từng ốm vặt, vậy mà giờ đây đến cả nhấc một ngón tay cũng chẳng nổi. Toàn thân bị vắt kiệt, như thể từng lỗ nhỏ trên người đều bị rút cạn đến giọt cuối cùng. Đây đúng là bài học xương máu: đừng dại dột đối đầu với một con thú.
Nhờ vậy, đúng như hắn nói, mớ lo lắng chất đầy trong đầu tôi đã bị cuốn sạch. Nhưng dù đã đi làm lại, tôi vẫn cảm giác như cột sống bị vỡ vụn, còn những cơ bắp mà tôi thậm chí không biết mình có lại đang kêu gào đau đớn.
“Không sao… Có chuyện gì vậy?”
“À, không có gì lớn… Bên phòng giám đốc Capital lại đòi đổi thư ký nữa.”
“Haa… Lần thứ mấy rồi?”
“Tháng này là năm người rồi ạ. Bên thư ký chẳng ai muốn đi, mà tuyển mới thì chắc cũng chẳng trụ được bao lâu…”
Đó là ông sếp đáng ghét nhất công ty – giám đốc Yeom. Dù tính cách tệ hại, ông ta leo lên ghế giám đốc nhờ khả năng xuất sắc, với mức lương khủng từ khi được săn về. Ông ta thuộc kiểu hành hạ nhân viên để đạt thành tích nên lòng trung thành của cấp dưới gần như bằng không. Nhưng dù sao đó cũng là một dạng tài năng.
Chỉ có điều, không thư ký nào chịu nổi tính cách khốn nạn ấy.
“Nhưng… lần này họ chỉ đích danh một người ạ.”
“Ai vậy?”
“Nhân viên Ki Eun Seok ở đội quản lý hệ thống Capital.”
“…Ki Eun Seok á…? Không phải đội hỗ trợ hay đội thư ký mà?”
“Đúng vậy ạ…”
“Không được gửi Ki Eun Seok đi. Tôi sẽ xử lý.”
Sao lại là Ki Eun Seok cơ chứ? Tôi không biết chuyện giữa cậu ta và Kang Seok Ho tiến triển ra sao. Liệu có nên coi sự im lặng là tin tốt không?
Vừa để giải quyết vụ giám đốc Yeom, vừa tiện kiểm tra tình hình Ki Eun Seok, tôi lê thân xác nặng nề đứng dậy. Khớp xương như rên rỉ theo mỗi bước chân của tôi.
“…Đồ khốn…”
Yoon Tae Oh đúng là khéo chọn cách hành hạ. Không chỉ khi làm tình, mà cả đến lúc cơ thể tôi hồi phục, hắn vẫn khiến tôi nhớ đến hắn theo cả nghĩa tốt lẫn xấu. Một ngày nào đó, tôi sẽ trả thù cho ra trò. Làm người ta ra nông nỗi này thì được gì chứ?
Quãng đường năm phút lại mất gấp đôi thời gian mới tới nơi. Tôi tự hỏi liệu bò có khi còn nhanh hơn. Trước khi gặp giám đốc Yeom, tôi định tìm Ki Eun Seok để nói chuyện nên hướng thẳng đến văn phòng cậu ta. Nhưng ngay giữa hành lang, tôi bất ngờ chạm mặt cậu ta cùng với một người khác, cũng chính là kẻ tôi đang nhắm đến.
“…Tôi không muốn.”
“Cậu nghĩ cậu có quyền chọn sao? Một thằng nhân viên quèn mà dám cãi à?”
Không khí chẳng lành chút nào. Ki Eun Seok cúi gằm đầu, vai co rúm như muốn thu nhỏ cơ thể to lớn. Trước mặt cậu ta, giám đốc Yeom dùng ngón trỏ đẩy vai cậu ta từng cái. Nhìn dáng vẻ thì tưởng vị trí hai người đảo ngược, nhưng chỉ cần liếc qua cũng biết Ki Eun Seok đang gặp rắc rối.
“Có chuyện gì vậy, giám đốc Yeom?”
“À, thư ký Baek, tốt quá, đến đúng lúc ấy. Tôi đang định gọi cậu.”
“…Tôi là trưởng nhóm Baek. Dù sao thì có chuyện gì ạ?”
Tôi không phải thư ký của ông đâu nhé. Không phải Yoon Tae Oh, sao cứ gọi “thư ký Baek” thế?
Giọng điệu trịch thượng đặc trưng của giám đốc Yeom khiến tôi bực mình, nhưng ông ta là sếp, tôi không thể tỏ thái độ khó chịu công khai. Tôi cố nặn ra nụ cười kiểu làm ăn.
“Thư ký Baek…”
“Trưởng nhóm Baek.”
“…Trưởng nhóm Baek cũng biết mà? Bên đó cứ gửi mấy thằng ngu ngốc làm thư ký, làm sao tôi làm việc nổi? Không hiểu kiểu đầu đất đó vào công ty chúng ta kiểu gì nữa.”
“Có chút hiểu lầm rồi, giám đốc Yeom. Giám đốc hẳn biết rõ đội thư ký tuyển chọn còn khắt khe hơn các phòng ban khác. Với lại, chuyện đó nên kiến nghị với đội nhân sự thì hơn.”
Tôi có sắp xếp điều động thư ký thật, nhưng tuyển dụng thì tôi không liên quan. Dù có tham gia phỏng vấn, quyết định cuối cùng là của đội nhân sự. Dù là giám đốc, tôi cũng không định để ông ta hiểu lầm vô lý mà đổ lỗi cho mình.
“…Haa, giám đốc… tin tưởng… mẹ kiếp.”
“Giám đốc nói gì ạ?”
Tôi không nghe rõ lời giám đốc Yeom. Ông ta lẩm bẩm như tự nói, tôi chỉ cảm nhận được sự cáu kỉnh qua giọng điệu. Ông ta nhăn mặt, liếc tôi bằng ánh mắt sắc lẹm.
“Không có gì. Dù sao thì lần này tôi tự chọn thư ký cho mình.”
“…Sao lại là Ki Eun Seok? Cậu ấy làm quản lý phần mềm, không phải thư ký.”
“Thằng nhóc mới vào thì giúp được gì? Dù sao cũng phải dạy mà dùng, thì sai vặt việc gì chẳng được? Sao nào? Tôi muốn có thư ký trông ra hồn một chút, cậu không thích à?”
Tôi nghe cả tiếng lẩm bẩm “Gửi mấy thằng mặt mũi chẳng ra gì…” của ông ta, mới hiểu tại sao ông ta chọn Ki Eun Seok và hành hạ đám thư ký trước đó.
“…Ý là chọn vì ngoại hình sao?”
“Tôi đâu có nói thế? Mà nói thẳng ra, trưởng nhóm Baek không biết câu ‘bánh ngon là bánh đẹp’ à?”
“Giám đốc Yeom!”
Tôi cố nhịn. Dù ông ta khốn nạn thế nào, ông ta vẫn là sếp, và đây là công ty. Nhưng từng lời thốt ra chẳng ra gì, tôi không chịu nổi nữa. Dạo này tôi cũng có chút gắn bó với công ty, sao mà đứng nhìn nhân viên mình vất vả đào tạo bị đối xử thế này được.
“Cậu điên à? Dám to tiếng ở đâu vậy? Dù cậu là thư ký của giám đốc thì cũng chỉ là thư ký, dám quát sếp sao! Được đối xử tử tế một chút là không biết trời cao đất dày, leo lên tận họp ban lãnh đạo nên tưởng mình là giám đốc thật à!”
Giờ thì bản chất thật của giám đốc Yeom lộ rõ. Ông ta đấm nhẹ vào ngực tôi như lúc đối xử với Ki Eun Seok. Không đau, nhưng cực kỳ khó chịu. Tiếng ồn thu hút không ít ánh nhìn từ xa.
“Đánh giá nhân viên qua ngoại hình là quấy rối tình dục. Tôi sẽ báo lên trung tâm đạo đức nhân viên.”
“Quấy rối tình dục? Cậu chưa bị quấy rối bao giờ đúng không?”
Tay giám đốc Yeom bất ngờ bóp mạnh ngực Ki Eun Seok đứng sau tôi, kèm theo nụ cười ghê tởm.
“Đây mới là quấy rối tình dục.”
“Ông đang làm gì vậy!”
Tôi không thể đứng nhìn hành động vô đạo đức vượt quá tưởng tượng của giám đốc Yeom nữa. Ông ta là một beta bình thường và già nua. Dù tôi là omega, cũng chẳng phải không đủ sức xử lý bằng tay. Tôi nắm chặt cổ tay ông ta đang đặt trên ngực Ki Eun Seok, hất mạnh ra.
“Không sao chứ?”
“À, vâng…”
Ki Eun Seok to xác thật, nhưng vẫn còn trẻ. Không hẳn là trẻ con, nhưng vừa tốt nghiệp, mới vào công ty nên chẳng khác gì gà con. Cậu ta ngơ ngác, rõ ràng bị sốc trước tình huống lạ lẫm. Tôi cũng bối rối, huống chi cậu ta. Dù không phải lỗi của tôi, tôi vẫn thấy xấu hổ vì chuyện này.
“Việc này không thể cho qua được.”
“Đùa chút thôi mà, sao cậu nổi khùng thế? Giờ cậu dọa tôi à? Định mách giám đốc chắc? Làm thế cũng chẳng được gì đâu, cậu biết mà?”
Gây náo loạn ầm ĩ mà vẫn tự tin thế này, chắc chắn là ông ta có chỗ dựa. Chắc là thành tích của ông ta. Tháng trước ông ta đạt doanh thu kỷ lục từ khi công ty thành lập, tự tin cũng dễ hiểu thôi.
“Có vẻ cậu hiểu rồi nên đừng gây chuyện vô ích. Sa thải một thư ký với tôi dễ như trở bàn tay. Từ mai gửi thằng này lên làm thư ký cho tôi.”
Giám đốc Yeom dường như chắc mẩm mình thắng.
“Không… hối hận chứ?”
“Cậu nói gì vậy? Thôi lảm nhảm đi, làm việc tôi sai cho tốt.”
Ông ta chẳng biết ai đang đứng sau tôi đâu.
“Ông mới là kẻ nên ngừng lảm nhảm. Trước khi tôi xé toạc cái miệng đó ra.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.