Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 34
“Đó mà là biện minh sao? Không phải cứ viện cớ người không có mặt ở đây là xong chuyện đâu.”
Tôi tức giận đến mức giọng nói không thể kiềm chế được. Đám thư ký già cỗi, già đến mức gọi là đồ bỏ đi cũng chẳng sai, chỉ biết câm nín, không thốt nổi một lời phản biện nào ra hồn.
“Đội thư ký số 3 dù là trực thuộc của giám đốc đi nữa thì việc họ phụ trách chu kỳ phát tình của anh ta ngay từ đầu đã là một điều rất vô lý rồi, đúng không?”
Tôi buộc phải triệu tập một cuộc họp khẩn cấp ngay khi biết tin kỳ phát tình của Yoon Tae Oh sắp đến. Trước đây, kỳ phát tình của hắn do đội thư ký số 3 đảm nhiệm. Đội 3 cùng với đội bảo vệ số 3 chủ yếu xử lý những công việc ngầm. Có thể nói là họ làm những việc không hợp pháp. Họ không từ thủ đoạn để bảo vệ sự an toàn của Yoon Tae Oh và công ty.
“Dù sao thì cũng chưa phải là quá muộn, chúng ta có thể chuẩn bị từ bây giờ.”
“À, ý cậu là cho giám đốc uống tạm vài viên thuốc rồi kiếm vài beta có ngoại hình khá một chút để qua chuyện sao?”
“…Trước giờ vẫn luôn như vậy mà….”
Ông già này đúng là sắp gây họa lớn rồi. Sao lại có người hiểu Yoon Tae Oh còn kém cả tôi thế này chứ?
“Giám đốc đã bao giờ qua đêm với bất cứ ai chưa quen biết chưa?”
Trước câu hỏi chính xác này, tất cả các thư ký đều im lặng, ngoại trừ một người đang nghỉ phép vì việc quản lý nhà riêng.
“Trước đây, ít nhất thì giám đốc cũng sẽ qua đêm với những beta mà anh ta có tình cảm. Cảm xúc của đối phương thế nào thì tôi không biết, nhưng giờ ngay cả một beta như vậy còn chẳng có, các ông định giải quyết sao đây?”
Yoon Tae Oh không phải là kiểu người quá dễ dãi như vậy. Hắn có một kiểu chung tình kỳ lạ theo cách của riêng mình. Dù vấn đề là tình cảm đó thường chỉ xuất phát từ phía hắn, nhưng ít nhất, nếu không phải người mà hắn thực sự ám ảnh, hắn sẽ chẳng bao giờ lên giường cùng. Ngay cả trong kỳ phát tình cũng vậy.
“Đội thư ký số 3 rút khỏi chuyện này. Từ nay trở đi, kỳ phát tình của giám đốc sẽ do tôi phụ trách.”
“Trưởng nhóm Baek…!”
Nếu chỉ xét về tuổi tác và thâm niên làm việc thì họ là những thư ký có kinh nghiệm hơn tôi rất nhiều. Nhưng nhờ các nhân viên của đội thư ký số 1 nghỉ việc quá nhanh nên tôi đã có thể leo lên vị trí trưởng nhóm nhanh hơn họ. Tiếc là ở công ty, chức vụ mới là tất cả.
“Đến cái máy tính bảng cũng không dùng được, viết sai cả ngày tháng thì nên chuẩn bị cho việc nghỉ hưu là vừa.”
Tôi không nhìn lâu vào những thành viên của đội 3 đang đỏ mặt tía tai mà đi ra khỏi phòng họp trước. Tôi vừa ngồi vào chỗ thì đèn đỏ trên chuông gọi của Yoon Tae Oh đã sáng lên.
“Vâng, giám đốc.”
—Đi trồng cây cà phê rồi à.
“À… tôi, tôi đến ngay. Tôi sẽ tự tay xay cà phê… giám, giám đốc…?”
Tên khốn này cũng chỉ biết làm tôi bực thêm. Đầu tôi đang nóng ran muốn nổ tung, vậy mà hắn nói xong câu của mình rồi cúp máy cái rụp. Dù sao thì tôi quên thật, nên vội vàng pha cà phê rồi bước vào văn phòng của Yoon Tae Oh. Tin tức về kỳ phát tình làm tôi sốc đến mức chạy qua chạy lại họp hành, giờ pha thêm cà phê nữa, cảm giác như đống canh gà tần trong bụng đã tiêu hóa sạch từ bao giờ.
“Giám đốc.”
“Tôi cứ tưởng cậu đi trồng cà phê rồi chứ.”
“…Tôi vừa mới pha để anh uống cà phê tươi đấy ạ.”
Tôi đưa cà phê xong, lặng lẽ quan sát Yoon Tae Oh. Nếu kỳ phát tình sắp đến, chắc chắn hắn là người cảm nhận rõ nhất điều đó. Đây chính là khác biệt giữa những cá thể có đặc tính trội và không trội. Nếu như những người mang đặc tính thông thường chẳng thể biết trước khi nào chu kỳ sẽ ập đến, thì alpha trội và omega trội lại có thể đoán được chính xác thời điểm cơ thể họ bị cuốn vào cơn phát tình ấy.
“Hôm nay giám đốc thấy trong người thế nào?”
“Tự nhiên hỏi thế làm gì. Ở công ty thì có ai vui vẻ sao.”
À… có vẻ như giám đốc cũng không vui vẻ gì ở công ty.
“…Dạo này giám đốc có xem TV không?”
“Không.”
Phải rồi. Một người chỉ đọc tin tức do tôi đọc cho nghe thì làm sao mà xem TV được chứ. Thậm chí trong phòng của Yoon Tae Oh còn không có TV. Đúng là nan giải. Tôi phải tìm một beta mà Yoon Tae Oh để ý đến, nhưng dạo này hắn lại chẳng hứng thú với beta nào cả. Theo nguyên tác, hắn từng lái xe qua đường, thoáng thấy một Beta rồi lập tức dừng xe lại vì đôi mắt “nhẹ dạ” của mình cơ mà.
“Hay là… gần đây anh có để ý đến beta nào không ạ…?”
Có vẻ như tôi lại lỡ lời rồi. Tôi đã đắn đo mãi không biết có nên hỏi hay không, nhưng vừa hỏi xong thì Yoon Tae Oh đã cáu kỉnh đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn.
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy.”
Không ổn rồi. Phải xin lỗi trước đã.
“Tôi xin lỗi, tôi chỉ là lo lắng về kỳ phát tình…”
“Chỉ vì tôi gắp cho cậu một chút thịt ức gà mà…”
Đôi khi trong phim siêu năng lực, người ta hay thấy những cảnh như thế này: cả thế giới dường như ngừng lại, ngay cả con chim đang bay, chiếc lá cũng đứng im tại chỗ. Những người đang nói chuyện cũng bất động như tượng đồng. Tôi… đang gián tiếp trải nghiệm cái cảnh tượng đó.
Chính xác hơn là giọng nói của chúng tôi đã chồng chéo lên nhau. Lời giải thích của tôi và sự cáu kỉnh của Yoon Tae Oh. Mà rốt cuộc thì hắn vừa nói gì cơ chứ….
“…Vì lo lắng về kỳ phát tình của anh nên tôi mới hỏi…”
Tôi cũng mất một lúc lâu mới nói hết câu, còn Yoon Tae Oh thì nhìn chằm chằm vào mặt tôi còn lâu hơn thế. Rồi hắn cầm chiếc cốc trên bàn lên, từ tốn nhấp một ngụm. Khi ánh mắt hắn quay lại tôi, thần sắc đã khác hẳn lúc nãy.
“Ra ngoài.”
Như thể… hắn đang giận dữ tột độ. Không, cảm giác như cơn gió lạnh buốt mùa đông đang ùa tới vậy. Phải chuồn thôi.
***
“Trưởng nhóm, tôi mua thêm cà phê cho anh nhé…?”
Có vẻ như việc tôi ăn cơm cùng Won Kyu Il có hiệu quả. Một cậu chàng nhút nhát, lúc nào cũng rúm ró một góc giờ đã đến bắt chuyện với tôi. Tôi vừa nhai đá lách cách vừa lắc đầu.
“Anh cười gì thế…?”
Thế mà cậu gà mờ đứng cạnh bàn tôi lại đột nhiên bật cười.
“À, không, không có gì.”
Rõ ràng là có lý do gì đó. Won Kyu Il nói dối mà không hề giấu giếm nụ cười trên môi. Tên này đúng là không biết tôi tinh ý đến mức nào.
“Nói nhanh lên. Tôi mà nổi giận thì đáng sợ lắm đấy.”
Tôi cố gắng tỏ ra nghiêm trọng khi nói chuyện nhưng cũng chẳng ăn thua. Cậu gà mờ mím môi cố nhịn cười, rồi ghé sát xuống như định thì thầm điều gì bí mật.
“…Anh uống đá trông rất dễ thương.”
“Dễ, dễ thương…?”
Tai tôi như ù đi. Trong cái công ty khô khốc này, nơi mà cái cổ có thể đứt lìa bất cứ lúc nào, tôi chưa bao giờ tưởng tượng nổi mình sẽ nghe thấy từ đó. Vì quá bàng hoàng nên tôi thậm chí còn không thể đáp lại tử tế, Won Kyu Il đã nhanh chân chạy mất khi nghe thấy tiếng gọi của tiền bối.
“Chắc là bỏ thuốc gì vào canh gà tần rồi…”
Hôm nay tôi nghe được nhiều điều kỳ lạ thật. Tôi còn đang nghĩ xem lý do khiến Yoon Tae Oh nổi giận lúc nãy là gì thì lại thêm cả lời nói nhảm nhí của cậu gà mờ nữa.
“Trưởng nhóm Baek, làm gì đấy.”
Có vẻ như hôm nay là một ngày không may mắn.
“Trưởng nhóm Kang không có việc gì sao?”
“Tôi có việc thì có nghĩa là sẽ có người biến mất đấy. Trưởng nhóm Baek cũng tàn nhẫn thật.”
Lần này là Kang Seok Ho. Có lẽ vì tính chất công việc của Kang Seok Ho mà phòng thư ký trở nên im ắng như tờ khi anh ta xuất hiện. Đến mức tiếng giấy in từ máy in của ai đó cũng trở thành âm thanh lớn nhất.
“Đi uống cà phê thôi.”
“Tôi vừa mới uống xong mà.”
“Theo tôi khi tôi còn nói tử tế.”
Tên khốn này đã chẳng thèm nói nhẹ nhàng với tôi. Anh ta nắm lấy vai tôi bằng bàn tay to lớn của mình, cười toe toét với khuôn mặt đầy hình xăm. Nếu tôi từ chối thêm một lần nữa thì… có lẽ anh ta sẽ bẻ luôn vai tôi mất…
“Một ngày uống ba ly cà phê là vừa, đi thôi.”
Để giữ an toàn cho đôi vai của mình, tôi đành đi theo Kang Seok Ho ra ngoài mua cà phê rồi lên sân thượng giữa chừng.
“Ư… lạnh quá. Trưởng nhóm Kang không lạnh sao?”
Sân thượng giữa chừng cũng là tầng cao nên gió thổi khá mạnh. Tôi đã kéo chặt vạt áo khoác dày cộp, còn Kang Seok Ho thì chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh trông như bộ vest mùa hè mà vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
“Tôi là alpha nên không sao. Chút lạnh này thì có là gì với tôi.”
“Hình như anh chảy nước mũi kìa.”
Đúng là chảy nước mũi thật. Sao không mặc quần áo ấm dày dặn vào cho xong. Chẳng hiểu sao lại thích thể hiện làm gì mà mặc phong phanh như vậy.
“…Hay là chúng ta vào phòng nghỉ đi? Tôi nghĩ trưởng nhóm Baek chắc là lạnh lắm.”
“Giọng anh run rẩy kìa. Coi chừng cằm rớt ra đấy.”
Tên này cũng có chút hài hước. Hơi ngốc nghếch thì phải. Alpha được cho là có đầu óc nhanh nhạy hơn người thường, nhưng không phải ai cũng vậy. Nếu anh ta mà là beta thì chắc cuộc đời cũng khá gian nan đấy. Tôi đi theo Kang Seok Ho đến phòng nghỉ vì anh ta không hề có ý định mặc thêm áo ấm. Dù sao thì cũng phải giữ cho anh ta sống sót đã.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đội trưởng đội số 3 dạo này hơi… im ắng quá.”
“Chẳng phải đương nhiên là do đang bị kỷ luật nên mới thế sao?”
“Đúng là như vậy, nhưng tôi thắc mắc tại sao lão cáo già đó lại im hơi lặng tiếng nhận kỷ luật như vậy.”
“…Không phải hai người thân nhau sao?”
Lạ thật. Tôi cứ tưởng Kang Seok Ho và lão già đội trưởng đội số 3 thân nhau lắm chứ, nhưng nghe giọng điệu bây giờ thì có vẻ không phải vậy.
“Điên à. Lão già thâm độc đó âm hiểm đến mức nào chứ.”
Phải, trong nguyên tác thì ông ta cũng là một nhân vật như vậy. Tham vọng chức quyền và hay trở mặt, một lão già bỉ ổi.
“Dù sao thì cũng phải cẩn thận. Không biết chừng lão ta có ác cảm với trưởng nhóm Baek đấy.”
“…Ừ, tôi hiểu rồi.”
Chắc chắn là không phải cảnh báo vu vơ, cẩn thận cũng chẳng có gì hại. Tôi không biết vì sao tên này lại nói những lời đó với tôi.
“À, trưởng nhóm Kang cũng nghe rồi đúng không? Sắp đến kỳ phát tình của giám đốc rồi.”
“Đã đến rồi á?”
“Ừm. Chu kỳ khoảng ba tháng một lần thì phải?”
“Đúng… haizz, alpha trội cũng chẳng phải là tốt đẹp gì. Chắc là sẽ rất kinh khủng đấy.”
Tôi đồng ý. Đặc tính trội có chu kỳ rất dài và mạnh mẽ. Không chỉ là chịu đựng một hai ngày là xong.
“Lần này lại còn không có beta nào nên càng là vấn đề. Chỉ dùng thuốc thì không ổn đâu.”
“Đúng vậy sao? Thật lạ đấy. Dạo này giám đốc không hẹn hò gì, sao lại lâu đến thế chứ.”
Cũng không hẳn là lâu. Kim Dae Hyun cũng mới đây thôi, với cả Han Ye Joon nữa. Dù sao thì việc Yoon Tae Oh không có ai bên cạnh cũng là một điều đáng ngạc nhiên.
“À, có một người đấy chứ?”
“…Ai cơ?”
Kang Seok Ho đột nhiên như nhớ ra điều gì đó.
“Nhìn bộ dạng của giám đốc dạo này thì… chắc là có thể cùng người đó trải qua kỳ phát tình đấy.”
Anh ta gật gù một mình, ước tính khả năng như đang nghĩ đến một ai đó. …Có một người mà tôi không thể ngờ tới sao…?
“Ai cơ…?”
“Cậu.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.