Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 35
“Anh điên à?”
“Đùa thôi, đùa thôi!”
Kang Seok Ho tự mình nghĩ ra một trò đùa thú vị rồi cười phá lên như một tên điên, miệng phun ra mấy lời nhảm nhí. “Cậu cũng là beta mà. Dạo này cậu ở bên cạnh giám đốc nhiều nhất.” Rồi một lúc sau khi ngừng cười, anh ta lại mở miệng.
“Hay là, có cái cậu người mẫu mà công ty mình từng thuê ấy, nhớ không? Lúc đó giám đốc thấy cậu ta cũng được mà?”
“À… Kang Hae Un, ý anh là cậu ta á?”
“Ừ, đúng rồi. Chẳng phải giám đốc thích cậu ta sao?”
“Giám đốc từng nói Kang Hae Un được á?”
Tôi thử hình dung lại gương mặt Kang Hae Un, đúng là có nét giống gu của Yoon Tae Oh thật. Thanh thoát, tươi sáng, kiểu mặt hợp quảng cáo nước tăng lực. Một beta toát ra phong thái khiến người ta nghi ngờ liệu có phải omega trá hình không.
“Cũng có thể, nếu không thì chắc gì đã gia hạn hợp đồng đúng không?”
Đúng là kỳ lạ. Lúc nào cũng kêu không xem TV, vậy mà mấy đứa hợp mắt thì tự mò ra mà ngắm. Còn lôi về làm người mẫu công ty nữa chứ.
“Thôi thì, nếu không có ai khác thì đành thử cậu ta xem sao.”
“Trăm phần trăm giám đốc sẽ thích cho mà xem.”
Đúng là đồ nhẹ dạ. Chỉ cần mặt mũi hợp gu một chút là đã phát cuồng lên rồi. Rồi cuối cùng lại bị đá hoặc làm đối phương bỏ chạy như mọi khi thôi.
***
“Trưởng nhóm, anh không về sao?”
“…Giám đốc vẫn chưa đi. Mọi người cứ về trước đi.”
Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không làm thư ký nữa. Hoặc nếu có làm thì cũng phải tìm một ông chủ nào đó tan làm đúng giờ. Tên Yoon Tae Oh này chẳng có lịch trình gì đặc biệt vào buổi tối mà vẫn cứ dí mình trong văn phòng, không có ý định về.
“Vậy tôi xin phép về trước.”
Đám đồng nghiệp vô tình vô nghĩa chuồn đi nhanh như gió, bỏ lại tôi ngồi ngẩn ngơ nhìn màn hình máy tính. Tôi đã tìm được nơi yên tĩnh nhất trong số những biệt thự mà Yoon Tae Oh sở hữu để chuẩn bị cho kỳ phát tình của hắn, liên hệ với bệnh viện để chuẩn bị đội ngũ y tế và thuốc an thần. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn thuốc dự phòng cho những trường hợp khẩn cấp. Giờ chỉ còn thiếu beta nữa thôi…
“Haizz… phát điên mất.”
“Sao vậy ạ?”
Tôi tưởng mình đang ở một mình, nên tiếng hỏi vọng lại từ văn phòng vắng tanh khiến tôi giật mình đứng bật dậy.
“Cậu vẫn chưa về sao?”
“À… tôi phải dọn dẹp kho đồ dùng…”
Won Kyu Il cầm chiếc máy tính bảng công việc trên tay, mặt mày méo xệch thảm thương.
“Không có gì gấp thì để mai làm cũng được mà.”
“Tôi cứ làm xong hôm nay cho xong chuyện.”
Cậu ta cũng khôn ngoan đấy. Ngày mai lại có cả đống việc khác.
“Để tôi giúp cho.”
“Không sao đâu, tôi tự làm được mà.”
Không, cậu không làm được đâu. Tôi chưa tự mình làm việc này bao giờ, nhưng theo ký ức của Baek Si Eon nguyên tác thì việc kiểm kê số lượng đồ dùng và sắp xếp chúng không hề dễ dàng như vậy. Đúng là phòng thư ký của Yoon Tae Oh, đến việc dọn dẹp kho đồ dùng cũng tốn rất nhiều công sức. Đây là nơi mà các nhân viên mới hay mắc lỗi nhất.
“Không sao đâu. Dù sao thì giám đốc chắc cũng sẽ về muộn thôi.”
Và hơn hết, cậu gà mờ trước mắt tôi không phải là người đang nắm giữ mạng sống của tôi sao? Tôi phải làm thân với cậu ta bằng mọi cách để xin được giấy phép sòng bạc. Dù lười chẳng kém, tôi vẫn dẫn đầu bước vào kho.
“Cơ mà, anh có thấy lạ không…?”
“Kỳ lạ á? Chuyện gì cơ?”
Trong lúc kiểm tra số lượng đồ dùng so với danh sách và sắp xếp những đồ dùng mới đến, Won Kyu Il thận trọng lên tiếng.
“Sao mà chúng ta mua nhiều gạt tàn thế này?”
À, vụ đó. Yoon Tae Oh không hay hút thuốc trong văn phòng. Nhưng gạt tàn lúc nào cũng ở chỗ mà hắn có thể với tới.
“Để giám đốc ném.”
Còn hơn là lúc cáu lên hắn đấm người ta, đúng không? Được giải quyết bằng cái gạt tàn là may mắn lắm rồi. Mỗi cái giá hàng trăm nghìn won, nhưng so với mạng người thì chẳng đáng gì, cứ để hắn thoải mái ném.
“Chuyện này là sao…?”
Tôi không nói cho cậu gà mờ biết. Dù sao tôi cũng là người có chút nghĩa khí, cố giấu đi mặt hung tàn và đen tối của Yoon Tae Oh hết mức có thể.
“Cậu không biết càng tốt.”
“Cũng đúng… tôi sợ giám đốc lắm.”
Đó là cảm giác mà ai cũng cảm nhận được. Sơ sẩy một chút là cái gạt tàn kia có thể trở thành hung khí đập vỡ đầu tôi ngay.
“Nhưng giám đốc tốt hơn cậu nghĩ đấy.”
“Trời ơi… Lúc nãy ở căng tin, giám đốc làm tôi…”
Won Kyu Il đang đến gần tôi để sắp xếp đồ đạc thì chợt rùng mình như thể muốn xua đi ký ức chẳng mấy tốt đẹp.
“Ở căng tin… Có chuyện gì à?”
Ngẫm lại thì Won Kyu Il đã tái mặt chạy trốn khỏi căng tin trước. Tôi quay đầu nhìn cậu ta.
“…Chuyện là….”
Không hiểu sao tên này cứ có cái tật này. Đột nhiên cúi mặt xuống và tiến lại gần tôi. Chỉ có hai người mà cứ thích thì thầm như thể có ai nghe lén vậy. Nhưng thôi, tôi cũng tò mò chuyện ở căng tin, nên nghiêng đầu ghé tai nghe để xem cậu ta kể gì hay ho.
“Căng tin thì…”
Nhưng giọng nói lọt vào tai tôi lại là một giọng nói khác.
“Giám, đốc…?”
Tiếng nói bất ngờ làm cậu gà mờ giật bắn, suýt lao vào kệ kho, ngã nhào ra xa. Không gian vốn đã chật, giờ Yoon Tae Oh bước vào càng trở nên ngột ngạt hơn. Tôi chưa kịp hiểu sao hắn lại xuất hiện ở đây thì Yoon Tae Oh lao tới như con bò điên.
Tôi cứ nghĩ hắn đứng cách xa, vậy mà chỉ trong tích tắc, hắn đã áp sát, tay nắm chặt cánh tay tôi kéo mạnh. “Ầm! Ầm!”. Tiếng va chạm liên tục vang lên bên tai. Chuyện xảy ra quá nhanh, tôi đờ người chẳng kịp phản ứng.
“Không sao chứ.”
Đến khi nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ bên tai thì tôi mới hoàn hồn. Lúc này tôi mới nhận ra mình đang bị kẹt ở đâu đó. Chính xác thì là… trong vòng tay của Yoon Tae Oh. Cảm giác từ bàn tay ôm lấy eo tôi và bàn tay nắm lấy cánh tay tôi vẫn còn rất rõ ràng.
“Gì, gì chứ…?”
Chính hắn là người tấn công tôi mà còn hỏi tôi như vậy sao. Tôi vừa nói vừa nhìn vào ngực Yoon Tae Oh thì giọng nói từ trên đầu tôi vọng xuống.
“Không bị thương… Cậu đang làm cái gì vậy.”
Có vẻ như khoảng cách giữa chúng tôi quá gần, và bàn tay đang ôm lấy eo tôi cũng làm tôi khó chịu.
“Sao cậu lại sờ ngực tôi.”
“Sờ, sờ mó gì chứ! Chỉ là… muốn anh tránh xa ra một chút thôi!”
Tên này bị điên à? Tôi chỉ vừa đưa tay ra để đẩy ngực của hắn ra vì hắn ôm tôi quá gần.
“Nhìn tay thư ký Kim kìa.”
Cái gì chứ. Nói năng kiểu gì vậy. Tôi nhìn xuống… Ơ…?
“Thế này thì có thể báo cáo tội quấy rối tình dục ở công ty được đấy.”
Cái gì vậy. Sao tay tôi lại đang nắm lấy ngực hắn…? Cái khối thịt đang nằm trong tay tôi là… sao mà nó lại săn chắc như thế…?
“Xin lỗi, xin lỗi…!”
Tôi giật mình kinh ngạc và vội vàng buông hắn ra. Hèn gì… Tay tôi thấy dễ chịu như vậy. Cơ bắp gì mà áo khoác cũng không che nổi thế này. Đúng là, ngay cả khi chỉ mặc áo sơ mi thì đầu ngực của hắn cũng đã…
“Xin lỗi kiểu gì vậy. Mặt mày chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả.”
Tôi đột nhiên cảm thấy nóng ran cả người. Cảm giác xa lạ trên lòng bàn tay tôi ùa về, cả cái ôm eo kia nữa. Đầu tôi như muốn nổ tung ra.
“…Tôi xin phép đi trước được không?”
À, tôi quên mất. cậu gà mờ với tư thế lúng túng dính chặt vào tường, cất giọng nói đầy sợ hãi.
“Haizz…”
Nghe thấy giọng nói đáng thương đó, Yoon Tae Oh bước về phía cậu ta. Tôi cũng hoàn hồn và nhìn xung quanh thì mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Có vẻ như cậu gà mờ đã va vào kệ, hộp gạt tàn chất chồng bên trên rơi xuống sàn. Nhìn những chiếc gạt tàn vỡ tan tành, tôi cảm thấy ớn lạnh. Nếu Yoon Tae Oh không kéo tôi lại thì. Có lẽ đầu tôi đã bị vỡ tan tành như thế rồi cũng nên.
Mà… bọn họ đang làm gì thế kia.
Yoon Tae Oh tiến lại gần cậu gà mờ rồi cúi người xuống, thì thầm gì đó vào tai cậu ta như thể đang nói chuyện riêng. Tôi đã nghĩ cậu gà mờ cũng khá cao lớn rồi, nhưng khi đứng cạnh Yoon Tae Oh thì sự khác biệt càng rõ ràng hơn, giống như đang so sánh giữa chim non và gà chọi vậy. Đương nhiên Yoon Tae Oh là gà chọi rồi.
“…Vâng, vâng…!”
Mỗi khi Yoon Tae Oh thì thầm, mặt cậu gà mờ lại tái mét, đôi mắt mở to như muốn rớt ra ngoài, đồng tử rung lắc dữ dội, miệng há hốc như thể đang kinh ngạc tột độ.
“Đi đi, xong việc rồi.”
“Cảm, cảm ơn giám đốc…!”
Cậu gà mờ cúi gập người chào, trán gần như chạm vào đầu gối rồi vút đi như một cơn gió. Trong mắt cậu ta dường như chỉ có Yoon Tae Oh, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của tôi. Đúng là không nên quá tốt với lũ trẻ.
“Thư ký Kim…”
“Baek.”
“Haizz… Chết tiệt.”
Ái chà, chết tiệt thật. Tôi vừa định nhắc Yoon Tae Oh rằng hắn lại gọi sai tên tôi thì đã nghe hắn buông ra một tiếng chửi thề khe khẽ. Sống lưng tôi lạnh toát. Hắn đã quen gọi là thư ký Kim rồi, sao tự nhiên tôi lại nhắc đến cái tên kia chứ. Lần này thì nguy hiểm thật. Yoon Tae Oh bắt đầu hành động, hơn nữa còn nắm chặt lấy cổ tay tôi như thể muốn bẻ gãy nó.
“…Giám đốc, anh làm gì vậy!”
Yoon Tae Oh túm lấy một cái bàn bất kỳ trong phòng thư ký và bắt đầu lục lọi. Hắn kéo ngăn kéo ra, đổ hết lên bàn rồi dùng tay đảo lộn mọi thứ. Cái gì đây, lại trò mới à? Sau một hồi lục lọi, hắn tìm thấy thứ gì đó trong đống văn phòng phẩm.
“Gọi tên.”
“Dạ…?”
“Tên của thư ký Baek.”
“…Baek Si Eon….”
Đôi khi tôi tự hỏi liệu Yoon Tae Oh có cố tình làm vậy không. Có phải hắn chỉ cố tình không nhớ mặt và tên của những người mà hắn không ưa hay không? Nhưng nhìn hành động của Yoon Tae Oh bây giờ thì có vẻ như hắn mắc chứng bệnh không thể nhớ tên người khác thật.
“Đeo.”
“Sao ạ…?”
“Sao, sao ạ? Sao ạ?”
Tôi nghe mà thấy vô lý quá nên không thể không hỏi lại.
“Không! Ý tôi là, đeo. Bây giờ, ý anh là tôi đeo cái thẻ tên này á…?”
Đúng vậy. Yoon Tae Oh đã tìm thấy một chiếc thẻ tên bằng nhựa có kẹp. Hắn viết vội vàng chữ “Baek Si Eon” lên một tờ giấy rồi nhét vào bên trong thẻ tên. Nghe giọng hắn gắt gỏng, tôi đành nửa cướp nửa nhận cái thẻ từ tay hắn, đeo lên ngực mà vẫn không khỏi ngớ người.
“Sao, không thích à?”
Không… không phải vậy…
“…Sao anh không viết đẹp hơn chút…”
Gì vậy chứ. Người thì bảnh bao mà chữ như gà bới thế này…
“Từ giờ mỗi ngày đều phải đeo thẻ tên này khi làm việc.”
Bực mình thật, đồ đầu cá.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.