Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 39

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 39

“…Giám đốc…?”

Tôi vô thức lùi lại. Làm sao không lùi nổi cơ chứ. Trước mắt tôi là một gã khổng lồ như gấu điên, vác cây búa có đầu to bằng cái đầu tôi trên vai. Làm sao tôi giữ vững được vị trí khi nhìn thấy cảnh ấy. Hắn còn đeo cả găng tay da để làm cái quái gì nữa vậy…

Thôi quên cái tay nắm cửa bị đập nát đi. Giờ có khi chính đầu tôi sắp nát bét rồi. Thấy hắn cử động cây búa, tôi bất giác giơ tay che đầu.

“Làm gì thế, tránh ra. Để tôi vào.”

Nhưng Yoon Tae Oh chỉ tiện tay ném cây búa sang một bên, đẩy tôi ra rồi bước thẳng vào nhà. …Chuyện hắn không thèm cởi giày thì thôi đừng nhắc tới nhé. Sàn nhà tôi vừa lau sạch bóng cách đây ít phút, nhưng lau lại lần nữa là được, có sao đâu.

“Thử giải thích xem.”

…Lại là cái tình huống quái quỷ gì nữa đây. Tôi rón rén theo hắn vào phòng, nhưng mọi thứ đúng là tệ không chịu nổi. Yoon Tae Oh ngồi trên giường, thứ có thể coi là món đồ nội thất duy nhất trong nhà này mà hắn có thể ngồi lên ngoại trừ ghế ăn. rông cứ như hắn mới là chủ nhà, còn tôi là kẻ lạ mặt xâm nhập vậy.

“Giải, giải thích gì cơ ạ…?”

Nhưng tôi không thể phàn nàn về điều đó. Tình trạng của Yoon Tae Oh lúc này giống như ngày xảy ra chuyện với Won Kyu Il vài ngày trước. Có nghĩa là hắn trông như một tên điên. Hắn nắm chặt rồi thả lỏng bàn tay đeo găng da, mắt nhìn tôi với ánh mắt quái gở. Dù chưa có chuyện gì xảy ra, tôi đã muốn khóc rồi. Nhưng nhớ lại lần trước đi. Khóc trước mặt hắn chỉ làm hắn nổi điên hơn. Phải kìm lại thôi.

“Đừng giả vờ ngây thơ. Đó là thứ tôi ghét nhất đấy.”

“Tôi xin lỗi!”

Tôi phản xạ xin lỗi ngay, nhưng tôi vẫn không hiểu hắn đang nói gì.

“Có vẻ như cậu định làm điều gì đó đáng phải xin lỗi.”

“…Dạ…? Không, thực ra thì… tôi không hiểu anh đang nói gì cả…”

Tách, tách, tách. Tôi đã nói thật, nhưng Yoon Tae Oh nhìn tôi chằm chằm như thể muốn dùng ánh mắt xé nát mặt tôi ra. …Nếu bị đấm bằng cái nắm tay đeo găng da kia, liệu có đau hơn hay đỡ hơn so với tay không nhỉ…

“Mắt, về vị trí cũ.”

Ngay khi tôi vừa liếc mắt đi vì không chịu được ánh mắt của hắn, một tiếng quát lớn vang lên. Tôi đành nuốt nước mắt vào trong và quay đôi mắt nặng trĩu trở lại nhìn Yoon Tae Oh. Rốt cuộc thì tại sao mắt của hắn lại như vậy chứ.

“Hôm nay tôi nghe được một tin đồn rất vô lý.”

“…Tin đồn, ạ…?”

“Một tin báo khá hợp lý rằng thư ký Kim sẽ trốn ra nước ngoài vào đêm nay.”

“Không, không thể nào…! Vô lý…!”

Mặc dù tôi vội vàng phủ nhận, nhưng biểu cảm của Yoon Tae Oh hoàn toàn không thay đổi.

“Không thể nào á? Vậy những đồ đạc biến mất khỏi nhà tôi là sao, còn việc thư ký Kim đang ở đây thì giải thích thế nào. Nhìn tình hình thì có vẻ như không phải là tin đồn vô căn cứ? Hơn nữa, chẳng phải lúc nãy cậu còn không nghe máy sao.”

Gì vậy…? Chuyện gì đang xảy ra thế này! Tôi chỉ xin nghỉ một ngày thôi, sao lại biến thành trốn ra nước ngoài được chứ?

 

“Giám, giám đốc… Chắc là anh đã hiểu lầm gì đó, trước tiên hãy bình tĩnh lại và nghe tôi giải thích. Tôi, tôi làm sao có thể bỏ mặc anh mà trốn ra nước ngoài chứ…?”

“…Gì…?”

Tôi giơ hai lòng bàn tay ra cho hắn xem, thể hiện rằng tôi không có ý định gì khác và tiến lại gần hắn. Có vẻ như tôi đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm. Nhưng tôi đã nói gì sai sao? Khoảnh khắc đó, một biểu cảm khó hiểu thoáng qua trên khuôn mặt của Yoon Tae Oh. Cơ bắp vốn đang cứng đờ của hắn ngay lập tức thả lỏng.

“Tôi cũng đã gửi giấy tờ xin phê duyệt vào chiều nay rồi mà… Tôi xin nghỉ bệnh một ngày vào ngày mai. Giám đốc cũng đã, đã cho phép rồi mà….”

Tôi nói chuyện nhẹ nhàng nhất có thể. Bây giờ tôi phải cố gắng không khơi dậy cảm xúc đang không thoải mái của Yoon Tae Oh.

“Tôi mang đồ đạc đến là… vì còn phải giặt giũ, với cả nhà tôi vốn dĩ ở đây nên tôi cũng cần thay quần áo… Tôi ở đây là, vì tôi xin nghỉ bệnh nên tôi định nghỉ ngơi ở đây hôm nay và ngày mai… .”

Hãy nghĩ mà xem. Ai mà muốn nghỉ ngơi ở chỗ làm chứ.

Tách, tách, tách. Ngón tay của Yoon Tae Oh lại bắt đầu gõ nhẹ lên đùi. Rõ ràng là hắn vẫn chưa hoàn toàn tin lời tôi nói. Nhưng có vẻ như cơn giận của hắn đã nguôi ngoai phần nào so với trước khi tôi giải thích.

“Đưa điện thoại đây.”

“Của tôi ạ…?”

“Chứ tôi phải xin cái của tôi à?”

Tôi phải đưa điện thoại của mình cho Yoon Tae Oh mà không biết lý do. Hiện hắn đang ban cho tôi một ân huệ. Hắn có thể giết tôi trước rồi nghe tôi giải thích, nhưng hắn đã chủ động đối thoại trước.

“Won Kyu Il, Won Kyu Il….”

Yoon Tae Oh nhìn vào điện thoại rồi lẩm bẩm tên một người như thể đang cố gắng nhớ ra.

“Con trai của thứ trưởng ấy!”

“Ha.”

Nhìn vào danh sách cuộc gọi của tôi, hắn bật cười rồi ném chiếc điện thoại ra phía sau. Vì nhà quá chật nên chiếc điện thoại va vào tường rồi lọt vào giữa giường và tường. …Cái đó, trả góp xong chưa nhỉ….

“Cái này lại làm tôi khó chịu theo cách khác.”

“…Dạ…?”

“Đi theo tôi.”

Yoon Tae Oh lại đứng dậy. Rồi hắn túm lấy cổ tay tôi. Tâm trạng của Yoon Tae Oh vốn đã dịu đi đôi chút, lại trở nên căng thẳng như lúc mới đến nhà. Tôi hoàn toàn không thể hiểu được cảm xúc của hắn.

“Coi như là tôi bị lừa đi, tôi sẽ tin là cậu không trốn ra nước ngoài.”

“Vâng? Không phải là coi như mà tôi thực sự không có làm vậy mà…? Không, nhưng chúng ta đang đi đâu vậy!”

Đúng là bó tay bó chân. Yoon Tae Oh chẳng cho tôi thời gian tìm giày để xỏ, dùng sức mạnh kinh khủng kéo tôi đi. Dù tôi cố dồn trọng tâm xuống mông để trụ lại, bước chân hắn vẫn chẳng hề chậm lại. Từ đầu, dùng sức với tên này vốn đã là chuyện bất khả thi rồi.

“Cơ mà mấy chuyện khác thì tôi chẳng thể tha thứ nổi, biết làm sao đây.”

Cuối cùng cũng xỏ được giày, bước ra khỏi chung cư, tôi thấy con hẻm nhỏ đã bị dãy xe đen sì chặn kín. Trước nhà tôi là những chiếc xe công ty quen thuộc, bao vây chặt chẽ đến mức con kiến cũng không lọt qua.

…Chuyện quái gì đang xảy ra vậy…? Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác, Yoon Tae Oh đã mở cửa xe và ném tôi vào trong xe như một món đồ. Rồi hắn cũng ngồi vào và đóng cửa lại.

“Về nhà.”

“Vâng, giám đốc.”

Kang Seok Ho với vẻ mặt căng thẳng đang cầm lái, và lạ thay, một thành viên của đội bảo vệ số 3 cũng ở ghế phụ. Trong lúc chiếc xe chở chúng tôi di chuyển, phía sau vẫn có những chiếc xe được cho là của đội bảo vệ số 3 đuổi theo.

“…Giám đốc, có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra…?”

“Tốt hơn là nên im lặng thì hơn.”

Thái độ của Yoon Tae Oh vốn có vẻ dịu đi khi nói chuyện trong nhà, giờ lại trở về trạng thái ban đầu. Trốn ra nước ngoài là cái quái gì, và cả đám người đến bắt tôi thế này là chuyện gì nữa? Tôi có rất nhiều điều tò mò muốn hỏi nhưng tôi không thể không ngậm miệng làm theo lệnh của Yoon Tae Oh và lặng lẽ theo về nhà hắn.

“Vào đi.”

Trước khi xuống xe, tôi nhanh chóng liếc qua Kang Seok Ho. Khoan đã… khoan đã! Có thể nào…? Nhận được ánh mắt vừa thương hại vừa phảng phất chút hối lỗi từ anh ta, lòng tôi bỗng dấy lên một nghi ngờ. Chắc chắn… đây là trò của tên khốn đó.

“…Giám đốc… trước tiên hãy bình tĩnh lại đã…”

Trước khi tôi kịp đặt chân vào nhà, những bóng đen đã lặng lẽ bao vây quanh nhà của Yoon Tae Oh. Mỗi bước chân lên cầu thang từ cổng vào, tôi buộc mình phải suy nghĩ thật nhanh. Cuối cùng chỉ có tôi và Yoon Tae Oh bước vào bên trong.

Không khí trong nhà với độ bão hòa oxy cao lại một lần nữa làm việc hết công suất, kích hoạt mấy tế bào não đã chết của tôi. Tôi chạy như gió đến tủ lạnh, rót nước biển sâu Hawaii và đưa cho Yoon Tae Oh. Hắn không giấu vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn nhận lấy chiếc cốc tôi đưa và nhấp một ngụm.

“Giám đốc, có vẻ như anh đã hiểu lầm gì đó. Chắc là… người đã báo tin mà anh đã nói đến là trưởng nhóm Kang Seok Ho phải không?”

Tôi lấy lại chiếc cốc và đặt nó xuống bàn, tự tay cởi cúc áo khoác cho hắn. Liếc mắt một cái, tôi thấy Yoon Tae Oh không có phản ứng gì. Có nghĩa là hắn đã cho phép tôi làm vậy. Nhân đà, tôi cẩn thận kéo tay áo ra khỏi cánh tay hắn và cởi chiếc cà vạt đang thắt chặt cổ hắn.

“Cứ cho là vậy đi, nói thử xem.”

À, đúng là tên Kang Seok Ho chết tiệt. Chắc là tên khốn đó đã muốn đẩy tôi vào quan tài rồi đóng nắp lại luôn.

Tôi cố gắng kìm nén cơn giận đang dâng trào, cởi luôn chiếc cúc áo sơ mi trên cùng của Yoon Tae Oh. Những hành động này của tôi cũng chẳng có gì mới mẻ. Vốn dĩ tôi vẫn mặc quần áo cho hắn khi đi làm mà. Chỉ là tôi đang làm ngược lại thôi. Nhưng không hiểu sao hắn đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy.

“…Nếu tôi định ra nước ngoài thì có cần thiết phải xin nghỉ phép lộ liễu như vậy không…?”

Tôi ấy mà, thỉnh thoảng cũng tưởng tượng lung tung. Làm sao để trốn đi mà không ai biết nhỉ. Trong kế hoạch trốn chạy thật sự của tôi, chẳng bao giờ có chuyện xin nghỉ cả. Nếu chạy, tôi sẽ lặng lẽ biến mất như cơn gió giữa lúc đang làm việc, không để lại dấu vết. Tất nhiên, tôi sẽ không quên gom tiền trước. Dù muốn trốn đến mấy, tôi cũng chẳng muốn sống cảnh nghèo túng đâu.

“…Và nếu đã trốn đi, sao tôi lại quay về cái nhà tồi tàn… à không, hơi đơn sơ đó của mình làm gì ạ?”

“Không biết, tôi vẫn chưa tin lắm.”

Chắc là hắn bị mất trí nhớ thật rồi. Không, ngay từ đầu chính hắn đã phê duyệt cho tôi nghỉ bệnh mà giờ lại như thế này là sao.

“Giám đốc, tôi xin phép hỏi một câu… chỉ là tôi hơi tò mò… .”

“Gì.”

“Có phải anh đã phê duyệt đơn xin nghỉ bệnh của tôi mà không biết đó là tôi không?”

“Ha… thật là phát điên mất.”

Yoon Tae Oh bực bội vuốt tóc lên. Khoảnh khắc đó tôi cũng hơi lo lắng là mình đã hỏi một câu hỏi không nên hỏi….

“Coi thường người khác cũng phải có giới hạn thôi, thư ký Kim hôm nay đã đi quá giới hạn rồi đấy.”

Nhìn thế nào thì có vẻ như tên khốn đó không biết mình đã phê duyệt đơn của tôi. Nhìn hắn vừa nói vừa uống một ly rượu mạnh như uống nước lã để lảng tránh là biết ngay. Một hành động hơi… vụng về. Thật không giống Yoon Tae Oh chút nào.

“…Phải, sao mà giám đốc lại quên việc mình đã phê duyệt cho tôi nghỉ bệnh được chứ.”

“Hôm nay tốt hơn là không nên mỉa mai thì hơn, Baek Si Eon.”

Tôi nhanh chóng ngậm miệng lại. Không, tôi không thể không ngậm miệng. Yoon Tae Oh lại… gọi đúng tên tôi, rõ ràng từng chữ một.

“Còn cái này, sao lại bỏ lại trên bàn làm việc, như thể thư từ chức vậy?”

Bàn tay không cầm ly rượu của Yoon Tae Oh đang cầm một bảng tên quen thuộc. Đó là bảng tên của tôi, được viết bằng nét chữ nguệch ngoạc, Baek Si Eon.

“Cái đó chỉ là… tôi, tôi định quay lại đeo mà…?”

“Hãy thử đổi vị trí và suy nghĩ xem, Si Eon à.”

Yoon Tae Oh đặt chiếc ly xuống và bắt đầu tiến lại gần tôi. Không hiểu sao tôi muốn lùi lại, nhưng cơ thể tôi cứng đờ như không thể di chuyển. Chắc tại hắn lại gọi tôi bằng cái tên kỳ lạ này đây mà.

“Mọi người đều nói Baek Si Eon gần đây rất lạ.”

Đó là… tại anh đó, đồ khốn. Mấy ngày trước hắn suýt giết người ta, giờ lại nói ra những lời như vậy.

“Bàn làm việc được dọn dẹp sạch sẽ như thể sắp rời đi, chỉ còn lại duy nhất một chiếc bảng tên mà tôi đã đưa cho cậu.”

“……”

“Quần áo trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu, mà cũng biến mất luôn. Lại còn không liên lạc được nữa chứ.”

Hắn tiến đến gần và gắn chiếc bảng tên lên ngực trái tôi.

“Thật ra tôi cũng không biết Si Eon có định trốn đi không, hay là tôi đã hiểu lầm.”

Rồi liên tiếp sau đó, hắn nắm lấy cằm tôi và ép tôi nhìn thẳng vào mắt hắn. Ngay sau đó, có gì đó… cảm giác như tim tôi rơi xuống đáy vực. Hoặc có thể là do ánh mắt chạm nhau. …Không thể nào. Người đàn ông này không thể có biểu cảm như vậy. Trong mắt hắn dường như có một cảm xúc gì đó… giống như nỗi buồn sâu sắc.

“Nhưng tôi muốn tin rằng đó chỉ là hiểu lầm của tôi thôi, Baek Si Eon.”

Đương nhiên, ánh mắt đó biến mất chỉ trong tích tắc. Chẳng mấy chốc lại xuất hiện một khuôn mặt với ánh mắt khác. Ngón tay cái mềm mại không hợp với kích thước to lớn của hắn xoa lên má tôi. Yoon Tae Oh nhìn tôi một lúc rồi lại lên tiếng.

“Biết điều thì cho đến khi tôi xác minh xong, cậu đừng hòng bước khỏi nhà này một bước.”

…Cái gì vậy, sao lại nói với tôi kiểu như với một beta bị bắt lại sau khi trốn chạy thế này…?

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo