Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 40
“Không phải, khăn lệch rồi kìa.”
“…Xin lỗi ạ.”
“Chỉ để mười cái khăn tay thôi. Nhiều hơn sẽ trông bừa bộn đấy.”
“…Trưởng nhóm, anh không được đi lại lung tung thế này đâu. Thật sự tôi sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Thỉnh thoảng tôi hay nghĩ thế này. Những beta bị Yoon Tae Oh bắt giữ và giam cầm thật đáng thương. Sao lại xui xẻo dính phải một tên điên mà đời tan nát thế chứ. Tự do bị tước đoạt, sống như thú cưng bị giám sát từng hành động nhỏ nhặt. Bảo sao họ cứ tìm cách trốn thoát.
“Được rồi, được rồi. Lát nữa chuẩn bị xong bữa trưa thì gọi tôi nhé.”
Nhưng bây giờ tôi đã hiểu. Bọn họ thật ngốc nghếch. Tôi không hiểu tại sao họ lại ghét cuộc sống an nhàn như thế này.
Lúc đầu tôi đương nhiên là hoang mang và sợ hãi. Nhưng cuộc sống bị giam cầm trong nhà lại hợp với tôi hơn tôi nghĩ. iện thoại màn hình vỡ nát và máy tính bảng công việc bị tịch thu, cắt đứt liên lạc với bên ngoài, vậy mà tôi chẳng thấy bất tiện chút nào. Dù mới chỉ chưa đầy một ngày, nhưng không giống như lần trước, tôi có cảm giác như mình được nghỉ phép đúng nghĩa.
“Trưởng nhóm, anh không được ra khỏi nhà đâu ạ.”
“Ha… Tôi chỉ định ra sân một chút thôi mà.”
“Xin hãy đợi một lát….”
Lâu lắm mới có ngày nắng đẹp, vậy mà ngay cả việc ra vườn cũng chẳng tự do làm được. Nhưng tôi vẫn mỉm cười đáp lại. Đội bảo vệ số 2 được bố trí cả trong và ngoài nhà làm tôi không thể nhúc nhích, nhưng có sao đâu.
“Điện thoại của giám đốc ạ.”
Nhân viên đội bảo vệ đưa cho tôi chiếc điện thoại.
—Cậu định đi đâu.
“Giám đốc, buổi họp sáng có tốt không ạ? Tôi định ra vườn tản bộ một chút rồi đọc sách.”
—Tốt hơn là đừng có ý nghĩ viển vông.
“Ôi, tất nhiên rồi. Đừng lo lắng.”
Yoon Tae Oh đã dọa tôi bằng một giọng nói khá đáng sợ, nhưng tôi có lý do gì để nghĩ khác chứ. Hơn nữa, việc vượt qua vòng vây bảo vệ này để ra ngoài là điều không thể.
Được sự cho phép của Yoon Tae-oh, tôi mới ra được vườn. Bước chậm rãi, tôi tận hưởng nắng ấm và làn gió mát lành. Khu vườn rộng vô lý đến mức chẳng cần ra ngoài làm gì cả.
“Mọi người có thể đi nghỉ một chút cũng được. Tôi sẽ đọc sách một lát.”
“Không sao ạ.”
Nhân viên đội bảo vệ số 2 đi theo tôi vài bước với vẻ mặt nghiêm túc. Tôi thấy hơi buồn cười và cũng hơi đáng thương. Coi như là vậy đi, tôi ngồi xuống hiên sau nhà, mở cuốn sách mang theo bên mình ra.
“Trưởng nhóm, gió bắt đầu lạnh rồi ạ.”
“Không, tôi không sao… cảm ơn.”
Ngay khi tôi vừa ngồi xuống hiên, nhân viên đội bảo vệ đã mang chăn và lò sưởi di động ra. Lần cuối tôi có một khoảng thời gian thoải mái thế này là bao giờ nhỉ? Tôi dám chắc đây là lần đầu tiên.
Nhưng có vẻ như chữ nghĩa không hợp với tôi thì phải. Vừa mở sách ra là cơn buồn ngủ đã ập đến. Tôi nằm nghiêng người hơn trên ghế, kéo chăn lên tận cổ đắp. Chắc là do mệt mỏi tích tụ bấy lâu đang ùa về.
“…Thư ký.”
Tôi uể oải mở đôi mắt nặng trĩu khi cảm nhận được cái lắc vai.
“…Giám đốc…?”
Khuôn mặt của Yoon Tae Oh lấp đầy tầm nhìn của tôi. Tôi giật mình tỉnh táo và nhìn xung quanh, nhưng vẫn là ban ngày.
“Sao anh lại ở đây…?”
“Giờ đến cả lịch trình của tôi cũng phải báo cáo sao.”
“Không, không phải vậy….”
Yoon Tae Oh ngồi xuống đối diện với chiếc ghế mà tôi đang ngồi. Nhìn lại thì trên bàn ở hiên đã có đồ ăn được bày sẵn.
“Tôi cũng phải ăn trưa rồi mới làm việc chứ.”
Không… ý tôi là tại sao lại về nhà ăn cơm chứ. Haizz, có sao đâu. Đừng cố gắng hiểu dòng ý thức của tên điên này làm gì. Tôi chỉ cần cầm dao và nĩa lên và bắt đầu bữa ăn thôi.
“Trong nhóm của chúng ta có ai nấu ăn giỏi như vậy sao…?”
Cả cách bày trí lẫn các món ăn đều không phải là tay nghề bình thường. Thậm chí còn chuyên nghiệp hơn tôi nhiều.
“Chắc chắn là không rồi. Mấy người bất tài đó làm sao mà làm được.”
À, Yoon Tae Oh vẫn không hài lòng với các thư ký.
“…Vậy…?”
“Thư ký Baek không cần phải lo lắng đến những việc đó.”
Lý do hắn có thể gọi đúng tên tôi là… vì cái bảng tên. Tối qua, khi tôi bị giam cầm, Yoon Tae Oh đã ra thêm một mệnh lệnh.
‘Từ nay về sau không được phép tháo cái này ra nếu không có sự cho phép của tôi.’
Lệnh bắt tôi luôn đeo cái bảng tên viết nguệch ngoạc đáng chán ấy. Tôi chẳng đủ can đảm phản kháng mấy lời nhảm nhí đó, nên ngoan ngoãn đeo nó trên ngực. Có nên đeo cả lúc tắm không thì tôi chưa dám hỏi. Tôi sợ bị đánh lắm.
“…Sao anh không ăn ạ…?”
“Tôi đang ăn đây.”
Không phải vậy. Nhìn thế nào thì đồ ăn của hắn cũng không hề vơi đi chút nào. Haizz, Yoon Tae Oh vốn dĩ là kiểu người ăn một miếng rồi đặt nĩa xuống mà. Tôi không để ý và tập trung vào bữa ăn của mình. Lạ thật, đồ ăn không phải do tôi làm lại ngon hơn.
“Giám đốc, tôi cần đến bệnh viện một chuyến ạ.”
“Nhìn cậu bây giờ có vẻ khỏe mạnh quá đấy.”
…Tôi vốn dĩ là người có thể trạng tốt mà.
“Vi, viêm dạ dày….”
Tôi đã chuẩn bị sẵn một căn bệnh không dễ dàng nhận thấy bằng mắt thường.
“Viêm dạ dày mà ăn uống tốt như vậy sao… hay là để tôi gọi bác sĩ cho.”
“…Dạ? Không cần thiết đâu…”
Điều này nằm ngoài dự kiến của tôi. Hôm nay tôi đã đặt lịch hẹn để kiểm tra pheromone chi tiết hơn. Có vẻ như thuốc không có tác dụng. Mặc dù tôi không cảm nhận được pheromone của alpha, nhưng gần đây cơ thể tôi lại có những phản ứng kỳ lạ. Tôi cần tìm ra nguyên nhân. Hơn nữa, cũng đến lúc tôi phải đi khám để được kê đơn thuốc điều hòa pheromone mới rồi, không thể trì hoãn được.
“Giám đốc… tôi có bác sĩ riêng nên đột nhiên thay đổi cũng không tiện….”
“Không được.”
“Hay, hay là tôi đi bệnh viện rồi tối đi ăn món bít tết cá hồi mà anh thích rồi về thì sao? Lâu rồi chúng ta chưa đến đó mà, phải không…?”
“…Không biết nữa.”
Sao vậy nhỉ. Hắn từ chối thẳng thừng, nhưng hình như đang dao động thì phải…?
“Hay là tôi nấu ăn cho anh ở nhà nhé…? Ừm… nướng thịt nai thử xem, lâu rồi không ăn đúng không?”
Xin hãy đồng ý đi mà. Tôi phải cố gắng lấy lòng Yoon Tae Oh hết sức có thể. Để hắn cảm nhận được chắc chắn rằng tôi không có ý định rời đi. Tôi gắp một miếng bánh mì phủ vịt chiên giòn mỏng và nấm truffle đen, đặt nhẹ lên đĩa hắn.
Hắn không trả lời gì, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bánh sandwich tôi đưa cho rồi dùng nĩa gắp bỏ vào miệng. Tôi sốt ruột muốn chết. Nhai đi, nuốt đi, đồ khốn!
“Đi cùng với đội trưởng đội bảo vệ số 3. Đừng có ý nghĩ viển vông. Nếu còn làm tôi thất vọng nữa thì sẽ không có cơ hội thứ hai đâu.”
Ha… May quá. Không, sao hắn lại không tin người thế nhỉ. Haizz, cũng phải thôi, hắn đã bị phản bội không biết bao nhiêu lần rồi, cũng không thể trách hắn được. Chuyện beta trốn thoát sau khi viện cớ đi bệnh viện không phải là một mô típ hiếm gặp mà. Xin lỗi chứ, tôi chẳng có ý định đó đâu.
“Đội trưởng đội 3… ý anh là…”
À, Kang Seok Ho. Làm sao để giết được tên khốn đó đây.
***
“Trưởng nhóm Kang, thành thật khai báo đi.”
“Cái gì.”
“Anh đã bắt tay với ai để hãm hại tôi vậy?”
“Gì, gì? Cậu đang nói cái gì vậy!”
Kang Seok Ho chối bay chối biến. Tên khốn này đã nói linh tinh với Yoon Tae Oh khiến tôi suýt chút nữa đã xuống địa ngục rồi.
“Chính anh báo tôi định trốn ra nước ngoài đúng không?”
“Không… tôi chỉ là hơi lo lắng nên mới nói vậy…. Tôi, tôi cũng đâu biết là giám đốc lại tức giận đến vậy, chứ….”
Nhìn thái độ ấp úng của Kang Seok Ho thì có vẻ như anh ta không nói dối, nhưng đáng ghét vẫn là đáng ghét.
“Tôi còn chút lương tâm nên đã không nói rằng chúng ta là đồng phạm.”
“Đồng phạm á! Trưởng nhóm Baek điên rồi sao?”
“Sao chứ? Chẳng phải chúng ta đã cùng nhau lấy trộm đồng hồ sao?”
“Lấy trộm cái gì mà lấy trộm! Chẳng phải cái đó là do một mình cậu lấy sao…!”
Ừ, với Yoon Tae Oh thì chuyện đó không quan trọng.
“Dù sao thì, nếu anh còn vu khống tôi nữa thì tôi sẽ nói là anh cũng định trốn cùng tôi đấy, liệu hồn đó.”
Nếu vậy thì không biết chừng cả hai chúng tôi đều sẽ bị chặt đầu.
“Tôi, tôi hôm qua đã suýt chết rồi….”
“Ơ…? Phải rồi, sao mặt anh lại bầm tím như vậy….”
Sau khi trút hết cơn giận, tôi mới để ý thấy mặt của Kang Seok Ho sưng vù như bánh bao bị vỡ.
“…Không biết. Chỉ cần biết là tất cả là tại cậu thôi. Vậy nên làm ơn, đừng nghĩ lung tung nữa được không?”
“Anh nói gì vậy, tôi bị giam cầm là do một câu nói của anh đấy…?”
Trong lúc nói chuyện vô nghĩa thì xe đã đến bệnh viện.
“Trưởng nhóm Baek! Đi cùng tôi.”
“Ôi, thôi đi! Chờ tôi ở đây. Tôi thật sự không trốn đâu. Tôi ít nhất cũng chưa muốn chết đâu?”
“Nhưng nếu để cậu đi một mình thì tôi sẽ bị giám đốc giết mất.”
Một hồi thuyết phục và đe dọa dài lê thê. Trước khi tôi nổi điên mà trốn thật, tôi bắt anh ta chờ trên xe. Cũng chẳng còn cách nào khác. May mà đây là bệnh viện tổng hợp, nhưng để lộ việc vào khoa nội tiết cho người có giới tính đặc biệt thì không được.
“Bệnh nhân Baek Si Eon.”
Thực ra trong lòng tôi muốn hoãn việc khám bệnh, nhưng không còn cách nào khác. Thuốc điều hòa pheromone của tôi chỉ còn đủ dùng cho một ngày. Nếu không uống nó thì đêm mai tôi có thể sẽ biến thành xác chết 100%, nhưng việc đến bệnh viện cùng Kang Seok Ho lúc này là một canh bạc. Có thể bị lộ việc tôi là Omega, cũng có thể không. Tất nhiên tôi phải chọn đi lấy thuốc rồi.
“Lẽ ra hôm nay cậu đã có lịch kiểm tra chi tiết rồi mà, sao lại không làm?”
“À… tôi không có thời gian. Chắc là tôi chỉ lấy thuốc thôi.”
“…Nhưng….”
Khuôn mặt bác sĩ khi xem bệnh án của tôi lộ vẻ khó hiểu.
“…Sao vậy?”
“Kết quả kiểm tra pheromone của cậu lúc nãy có hơi bất thường. Chỉ số dao động rất mạnh.”
“Dao động…?”
Ý đó là gì? Tôi không phải là chuyên gia về pheromone, nhưng vì là chuyện liên quan đến cơ thể mình nên tôi cũng biết chút ít. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này.
“Cái này….”
Bác sĩ có vẻ như đang lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận. Có lẽ vì người kia do dự nên tôi càng cảm thấy căng thẳng hơn. Có lẽ cơ thể tôi thực sự có vấn đề, hoặc thuốc điều hòa đã hoàn toàn không có tác dụng. Những suy nghĩ bất an nhanh chóng ập đến. Nhưng những lời bác sĩ nói khi mở miệng lại rất kỳ lạ.
“Hay là cậu đã có thai rồi?”
Cái… cái gì chứ, đây là…?!
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.