Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 41

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 41

“…Mang thai ư…?”

Tôi im lặng một hồi lâu trước khi buông ra câu hỏi ấy. Quá đỗi kinh ngạc, đến mức chỉ nghĩ đến việc thốt ra lời thôi cũng đã thấy ngượng ngùng không chịu nổi.

“À, tôi chỉ hỏi phòng trường hợp thôi. Pheromone của cậu đang cực kỳ bất ổn. Dù đã tính đến việc cô cậu thuốc điều hòa rồi, nhưng… cậu xem đây này, đồ thị không ổn định chút nào đúng không? Đây là dấu hiệu có thể xuất hiện ở giai đoạn đầu thai kỳ đấy.”

Vị bác sĩ vừa giải thích vừa đưa thẳng tờ kết quả kiểm tra cho tôi xem. Trước khi khám, họ đã làm xét nghiệm máu và kiểm tra pheromone. Đó là thủ tục cơ bản mỗi khi một người mang đặc tính đến khám bệnh. Dĩ nhiên, không phải cứ nhìn là hiểu ngay được, nhưng đúng như lời ông ta nói, đường đồ thị cứ nhảy loạn xạ như đang chơi trò nhào lộn, biến động lớn đến mức ngay cả một kẻ không biết gì về y học như tôi cũng nhận ra chẳng có gì bình thường ở đây cả.

“Không thể nào…?”

Trong ký ức của tôi, và cả trong ký ức của Baek Si Eon, tuyệt nhiên không có chuyện đó. Tôi có thể khẳng định chắc chắn như vậy.

“Ừm, ngay cả khi không mang thai thì vẫn có thể xảy ra tình trạng này.”

Hà… May quá. Nếu ông bác sĩ này còn dây dưa thêm chút nữa, chắc tôi đã ngất xỉu thật sự rồi. Đáng lẽ phải nói điều này trước chứ, sao lại tung cú đánh phủ đầu kiểu “mang thai” khiến người ta hoảng loạn như thế?

“Gần đây hình như cậu tiếp xúc khá nhiều với một alpha… Nếu là vì lý do đó thì cậu không cần lo lắng quá đâu.”

“…Hả…? Tiếp xúc kiểu gì cơ…?”

Hôm nay tôi đúng là biến thành kẻ ngốc nghếch mất rồi. Hay là ông bác sĩ này cố tình trêu chọc tôi nhỉ? Những lời ông ta nói cứ như đánh đố, chẳng thể nào hiểu ngay được.

“À… ý tôi là quan hệ tình dục ấy.”

Điên, cái tên điên khùng này!

“Không có đâu!”

“Hả?”

“Tôi vẫn chưa…! Ý tôi là, gần đây tôi không làm chuyện đó đâu, được chưa?”

Xấu hổ quá, tôi không dám nói thẳng ra rằng mình chưa có kinh nghiệm lần nào. Nhưng không hiểu sao mặt tôi nóng ran như sắp nổ tung. Cảm giác như sự trong trắng của tôi bị phủ nhận, mà cái sự trong trắng ấy lại chẳng hẳn là điều gì đáng tự hào. Dù sao thì, tâm trạng tôi lúc này thật kỳ lạ.

“Ừm… Vậy, nếu vậy thì có lẽ… xung quanh cậu có một alpha trội nào đó chăng? Không, bình thường chỉ dựa vào đặc tính thì không thể nào xảy ra chuyện này được…”

Nghe câu trả lời của tôi, vị bác sĩ cũng lộ vẻ mặt ngạc nhiên, lật lại tờ kết quả kiểm tra để xem xét thêm lần nữa. Nghe ông ta nói vậy, tôi chợt nhớ đến một gương mặt.

“Có chứ, một alpha cực kỳ trội luôn. Tôi không chắc, nhưng xét về đặc tính thì chắc chắn nằm trong top 1% đấy.”

Lúc này, vị bác sĩ mới lộ ra vẻ mặt như vừa tìm được đáp án. Trong số những người gần gũi với tôi, chỉ có Yoon Tae Oh là sở hữu đặc tính quái vật như vậy. Không đùa đâu, trong tỷ lệ vốn đã hiếm hoi của những người mang đặc tính, một đặc tính trội đến thế gần như là báu vật đếm trên đầu ngón tay.

“Vậy thì cũng hợp lý… Hình như quan hệ giữa hai người rất… thân thiết nhỉ?”

“…Hả?”

“À, không có gì. Dù sao thì nếu vậy, chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Thuốc điều hòa cứ dùng như trước là được, đúng không?”

“Ừm, chắc… vậy.”

Gì vậy chứ. Sao lại nói nửa chừng rồi dừng? Làm tôi càng tò mò hơn.

“Vậy thì hai tuần nữa cậu quay lại nhé.”

Nhìn gương mặt bác sĩ như vừa tự mình giải quyết xong một bài toán khó, tôi đứng dậy khỏi ghế. Nhưng không hiểu sao, trong lòng vẫn thấy khó chịu và bứt rứt lạ thường.

“À, bệnh nhân này.”

Ngay khi tôi vừa định bước ra khỏi phòng khám, ông ta gọi giật tôi lại.

“Dù sao thì cậu cũng nên cẩn thận. Với chỉ số hiện tại, kỳ phát tình của cậu có thể bùng phát bất cứ lúc nào.”

“…Hả…?”

Vị bác sĩ nở một nụ cười hiền hậu chào tạm biệt. Sau khi ném cho tôi một quả bom như vậy, ông ta vẫn bình thản như không có gì xảy ra.

***

Vị bác sĩ ấy khá kiệm lời. Ông ta chỉ nhắc lại rằng pheromone của tôi đang bất ổn đến mức kỳ phât tình có thể bùng phát bất cứ lúc nào, nhưng dù vậy thì thuốc điều hòa vẫn đủ sức che giấu chúng. Ngoài ra chẳng còn lời giải thích nào khác.

“Sao giờ này mới ra vậy chứ! Cậu có biết tôi hoảng hốt thế nào khi giám đốc gọi không hả?”

“Xin lỗi nhé. Tại phòng khám đông quá.”

Tôi cất kỹ thuốc vào túi, vừa bước ra bãi đỗ xe thì Kang Seok Ho đã đón tôi bằng gương mặt như sắp khóc, kèm theo giọng điệu cáu kỉnh.

“Hà… Muộn rồi. Mau lên xe đi.”

“Muộn cái gì cơ…?”

“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây? Chuyện này là do cậu với giám đốc bàn với nhau mà.”

Thằng cha này lại nói cái gì vậy trời. Kang Seok Ho cứ lảm nhảm những điều tôi chẳng hiểu nổi, rồi vội vàng khởi động xe.

“Nhưng mà trưởng nhóm Baek này… Cậu thật sự bị giám đốc để mắt tới rồi hay sao ấy…?”

“Hả…?”

Không như mọi khi, giọng điệu của Kang Seok Ho thiếu đi vẻ đùa cợt, thay vào đó là sự nghiêm túc hiếm có. Ánh mắt thoáng chạm qua gương chiếu hậu cũng chẳng có vẻ gì là đang nói đùa.

“Hà… Thực ra là giám đốc đang lật tung mọi thứ để tìm bằng chứng cậu định trốn đi đấy. Khắp cảng biển, cục xuất nhập cảnh, đám môi giới làm giấy tờ giả, đến cả tổ chức chuyên vượt biên cũng bị đào bới hết…”

Dù không biết rõ, nhưng nếu tôi thật sự có ý định trốn đi, chắc chắn đã bị tóm gọn rồi. Nghe mà lạnh cả sống lưng.

“Coi bộ giám đốc quyết tìm bằng chứng để đập cậu tan tành luôn đấy. Làm sao đây?”

Tôi vốn chẳng có ý định bỏ trốn thật, nhưng nghe câu chuyện này xong, trong lòng không khỏi rùng mình. Nếu lỡ đâu có lời đồn nhảm nào đó lan ra… chắc cái cổ tôi sẽ “rắc” một phát mà đứt rời mất thôi. Giống như số phận của mấy kẻ từng cố trốn khỏi đội thư ký trước đây vậy.

“…Mọi chuyện là do trưởng nhóm Kang gây ra, giờ lại giả bộ lo lắng cái gì chứ…?”

“Không, tôi chỉ nói đùa thôi mà! Ai ngờ giám đốc lại lao vào vụ này nghiêm túc thế đâu. Với lại tình huống lúc đấy cũng hơi khả nghi thật mà.”

Phải công nhận, tình hình lúc đó có chút đáng ngờ thật. Trước kỳ nghỉ hiếm hoi sau bao ngày, tôi dọn dẹp chỗ ngồi trong văn phòng sạch sẽ, còn để bảng tên ngay giữa bàn vì sợ làm mất. Rồi tôi xách đồ từ nhà Yoon Tae Oh ra ngoài, định ngủ lại căn nhà hiếm khi đặt chân tới của mình. Đã vậy tôi còn bận nói chuyện điện thoại với cậu gà mờ, không nghe máy ai gọi cả.

Và điều quan trọng nhất… là tâm trạng tôi dạo gần đây đúng là không được tốt lắm. Tất cả đều vì Yoon Tae Oh, nhưng thôi, dù sao thì…

“Tới rồi, xuống đi.”

“…Sao lại tới đây?”

“Tôi biết đâu. Mau xuống đi, tôi còn phải đi nữa.”

Bị Kang Seok Ho hối thúc, tôi đành xuống xe trước. Dù là ngoài trời nhưng những lò sưởi rải rác trong sảnh tỏa hơi ấm dễ chịu, chẳng còn chút cảm giác lành lạnh nào. Kang Seok Ho đưa xe đi gửi rồi lập tức kè sát bên tôi. Đúng lúc tôi định hỏi xem anh ta đang làm cái trò gì thì một chiếc SUV quen thuộc dừng lại ngay trước mặt.

“…Giám đốc… tới đây làm gì vậy nhỉ…?”

Yoon Tae Oh bước xuống xe, khoác trên người chiếc áo choàng đen mỏng nhẹ. Mặt trời vừa lặn, giờ này bình thường hắn còn chưa tan làm, vậy mà lại xuất hiện ở một nơi chẳng ai ngờ tới. Cảm giác này đúng là kỳ lạ.

“Bảng tên đâu?”

À, đúng rồi.

“À… Tôi, tôi không mang theo được khi đi viện…”

Tôi lục lọi túi, vội vàng lấy bảng tên ra đeo lên.

“Tôi nhớ là đã bảo cậu đừng tháo ra khi chưa được phép mà.”

Yoon Tae Oh chẳng trả lời câu hỏi của tôi, chỉ kéo tôi đi thẳng vào bên trong tòa nhà. Kang Seok Ho tự nhiên giữ khoảng cách vài bước, lặng lẽ bám theo sau.

“Không, ý tôi là… Nếu biết sẽ gặp giám đốc ở đây thì tôi đã không tháo ra rồi. Nhưng mà tháo một chút thôi không được sao?”

Nghe giọng Yoon Tae Oh, tôi vội đeo lại ngay, nhưng thật lòng thì muốn tháo nó ra lắm. Dù là ngày thường, nhưng giữa buổi chiều ở trung tâm mua sắm Gangnam mà đeo cái bảng tên như kiểu thẻ trẻ mẫu giáo thế này, tôi cứ có cảm giác ánh mắt mọi người đổ dồn vào mình. Gáy tôi cứ nóng ran hết cả lên.

“Nếu không thích cái đó thì tôi đã bảo sẽ làm thành vòng cổ cho cậu rồi mà.”

“Không! Không cần đâu… Thật đấy.”

Nếu là Yoon Tae Oh, chắc chắn hắn sẽ làm được. Không chừng còn đeo cho tôi một cái bảng tên chẳng bao giờ tháo xuống nổi.

“Ở bệnh viện lâu thế?”

“À… Tại đông người quá.”

Nghe từ “bệnh viện” thốt ra từ miệng hắn, tim tôi như hẫng một nhịp. Chắc tại tôi tự thấy mình có tật giật mình. Nhưng nhìn phản ứng thì có vẻ hắn không biết gì nên mới hỏi.

“À, họ bảo tôi gần khỏi rồi. Không sao đâu…”

Người ta thường nói khi nói dối thì miệng cứ tự động ba hoa. Chẳng ai hỏi mà tôi đã tự khai hết tiến trình bệnh tình.

“Sao mà hay ốm thế. Bình thường cậu yếu lắm à?”

…Thật ra tôi chỉ thực sự ốm có một lần, lúc bị cảm nặng thôi. Còn lại toàn giả bệnh hoặc nói dối cả…

“Vâng… Tôi hơi, hơi yếu thật.”

Nhưng thôi, nhân cơ hội này giả vờ đáng thương để kiếm chút đồng cảm chẳng phải tốt hơn sao?

“Giờ còn công khai nói dối nữa cơ đấy, Si Eon?”

“…Xin lỗi, thật ra tôi khá khỏe mạnh…”

Bàn tay bất ngờ đặt lên vai tôi khiến tôi phải khai thật. Có lúc trông Yoon Tae Oh như một tên ngốc chẳng biết gì, nhưng cũng có lúc hắn hành động như nhìn thấu hết mọi lời dối trá của tôi. Tiếc là lần này rơi vào trường hợp thứ hai.

“Nhưng mà… Sao anh lại tới đây?”

“Cậu không thật sự không biết à?”

Có vẻ tôi vẫn còn kém xa lắm. Bị Yoon Tae Oh kéo tay vào khu ẩm thực dưới tầng hầm trung tâm, tôi vẫn chẳng đoán ra ý đồ của hắn. Rốt cuộc… hắn đang nói cái gì vậy? Liếc nhìn lên, tôi thấy lông mày Yoon Tae Oh nhăn lại khó chịu. Đây là dấu hiệu khẩn cấp. Phải bật toàn bộ trí óc lên thôi.

“À, à! Biết chứ! Sao tôi không biết được…?”

“Biết gì.”

Hờ, chắc nhờ hôm nay được nghỉ ngơi thoải mái nên tôi mới tìm ra đáp án cứu mạng mình.

“Phải mua nguyên liệu cho bữa tối với giám đốc chứ gì! Mau mua xong rồi về nhà thôi, chúng ta.”

“…Chúng ta?”

“Không biết có… thịt nai không nữa.”

“…Thích thì mua đi.”

Câu nói vu vơ của tôi hóa ra lại đúng. Nhưng hình như tôi vừa lỡ lời gì rồi thì phải. Sao mặt hắn lại kỳ lạ thế kia…? Dù sao, thở phào vì tìm được đáp án, tôi vừa định đặt giỏ hàng lên xe đẩy thì…

“Để đấy.”

“Hả…?”

Chưa kịp hỏi hắn định làm gì, chiếc xe đẩy đã bị đẩy bay sang bên. Trông như một cú đẩy cẩu thả, vậy mà chiếc xe khéo léo dừng lại ngay trước mặt Kang Seok Ho đang đi phía sau. Kang Seok Ho ngơ ngác nhìn quanh, rồi lặng lẽ đẩy xe tiến lại gần.

“Đi thôi.”

Và thế là Kang Seok Ho chính thức thành người khuân vác.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo