Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 42
“Hài… Khu ẩm thực ở trung tâm thương mại này cũng chẳng có gì đặc biệt nhỉ. Không biết có thịt nai không nữa. Giám đốc nhà mình thích món này lắm mà… Không có thì tiếc quá, biết làm sao đây…?”
Tôi cố tình làm quá lên một chút. Thường mà nói, thịt nai đâu phải thứ người ta bán ở những nơi như thế này. Phải đặt từ các đơn vị cung cấp nguyên liệu đặc biệt chứ. Nhưng để không bị lộ chuyện mình quên béng mất vụ đó, tôi đành phải đánh trống lảng. Nghĩ lại thì, khi cần lấy lòng Yoon Tae Oh, tôi nhớ đến thịt hươu ngay tức khắc, vậy mà sao không đặt trước chứ, thật khó hiểu.
“Thôi kệ, ăn đại đi, có gì đâu.”
Nói là “đại” thì cũng không hẳn. Tôi đã mua thịt bò Hàn Quốc loại đặc biệt, mỗi miếng to bằng bàn tay mà giá tới mấy chục nghìn won cơ. Ừ thì… tôi cũng lén mua thêm hai miếng cùng loại cho mình mà không để Yoon Tae Oh biết, thành ra tổng hóa đơn đội lên kha khá. Nhưng cứ giữ bí mật vậy đi.
“Tôi sẽ trổ tài một chút đấy nhé.”
Yoon Tae Oh nghe tôi nói vậy mà chẳng phản ứng gì đặc biệt. Ai không biết nhìn vào còn tưởng hắn giận, nhưng với tôi thì đây là dấu hiệu tích cực. Khi vui, Yoon Tae Oh thường im lặng, còn lúc khó ở thì cái giọng đáng ghét ấy sẽ bật ra, kèm theo mấy lời càu nhàu khó chịu. Tôi hiểu rõ lắm.
“Cho đồ vào xe tôi rồi về đi.”
“…Để tôi lái xe đưa giám đốc về nhé?”
“Không cần.”
“Hay là tôi đi theo sau?”
“Sao phải thế?”
“À thì…”
Sao lại nhìn tôi, đồ khốn! Kang Seok Ho bị Yoon Tae Oh bảo về, vậy mà chẳng hiểu sao lại quay sang nhìn tôi đầy ẩn ý. Miệng anh ta mấp máy như muốn hỏi “Gì vậy?”.
“Để trưởng nhóm Baek không trốn mất chứ sao…”
Cái, cái gì…! Thằng khốn này! Sao lại lôi chuyện cũ rích mà tôi đã cố quên đi ra nhắc lại chứ? Tôi đã bảo không phải trốn, vậy mà anh ta cứ khăng khăng gọi là “trốn”. Nhìn cái vẻ mặt lo lắng đầy giả tạo kia kìa, rõ ràng là cố ý chọc tức tôi. Chỉ vì tôi sai anh ta làm chân khuân vác một lúc mà giờ trả thù thế này sao…?
“Ý cậu là cậu giỏi hơn tôi à?”
Nhưng xem ra hôm nay Kang Seok Ho chọn nhầm đối thủ rồi.
“Tôi trông thì cậu ta trốn được, còn cậu trông thì cậu ta không trốn nổi à?”
“Giám đốc, giám đốc! Không, không phải ý đó… Tôi chỉ…”
Đúng thế, đây rồi. Một khi Yoon Tae Oh nổi cáu, cái miệng hắn sẽ tuôn ra không ngừng nghỉ như bị ma nhập. Mà những lời thốt ra từ đó toàn là vàng ròng, muốn phản bác cũng chẳng dễ. Tôi quá quen với cảnh này rồi. Thật sự chỉ muốn khóc, muốn cầu xin được về nhà ngay lập tức.
“Cậu khéo trông thế mà sao để cậu ta trốn mất một lần rồi?”
Không… Không phải vậy! Tôi uất ức đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng ráng nhịn. Giờ có chen lời vào, chắc sẽ mắng chung với Kang Seok Ho mất thôi.
“Tôi… để đồ vào xe đây. Hai người cứ nói chuyện đi.”
Tôi lẳng lặng chuồn đi. Vờ như ngoan ngoãn nghe lời Yoon Tae Oh, tôi mở cửa sau chiếc SUV của hắn, đặt mấy túi đồ vào rồi leo lên ghế phụ, thắt dây an toàn. Tôi cố ý đóng cửa xe thật mạnh để phát ra tiếng “rầm”, như muốn hét lên rằng “Tôi không trốn đâu!”. Hiệu quả quá tốt, đến mức ánh mắt xung quanh đổ dồn vào tôi, nhưng kệ đi. Miễn Yoon Tae Oh hiểu được lòng trung thành của tôi là đủ.
Yoon Tae Oh bước về phía xe, để mặc Kang Seok Ho. Tôi tưởng hắn sẽ lái đi ngay, nhưng không, hắn mở cửa xe, khởi động máy, táy máy gì đó rồi mới đóng cửa lại.
Nhờ xe cách âm tốt, tôi chẳng nghe được chút gì từ cuộc trò chuyện giữa Yoon Tae Oh và Kang Seok Ho. Nhưng nhìn mặt Kang Seok Ho đỏ bừng, mắt long lanh như sắp khóc, tôi cũng đoán được tình hình ra sao. Rồi anh ta cúi đầu chào đến mức tưởng chừng đỉnh đầu chạm đất, vội vã bỏ chạy như trốn khỏi hiện trường.
…Nhưng sao tự dưng tôi lại buồn ngủ thế này…
“Hà… Sao dạo này bọn chúng chẳng chịu nghe lời gì vậy không biết.”
“Tôi… Tôi hả…?”
Cơn buồn ngủ thoáng qua tan biến như ảo ảnh ngay khi Yoon Tae Oh mở cửa xe. Không phải vì giọng điệu gắt gỏng của hắn mà là làn gió lạnh buốt bất ngờ ùa vào, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Giờ tôi mới để ý, không khí ấm áp trong xe và hơi nóng từ ghế ngồi đã bao bọc lấy tôi từ lúc nào.
“Biết mình không nghe lời là tốt.”
“Hả… Tôi hả…? Tôi thật sự không định trốn mà…?”
“Chuyện đó điều tra là rõ. Nhưng nếu kết quả khác dù chỉ một li với lời cậu nói, thì cứ chờ xem.”
…Liệu cái vô lăng này có bị bẻ gãy không nhỉ? Nhìn những đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Yoon Tae Oh khi hắn siết chặt vô lăng, tôi cảm giác như hắn đang dùng sức rất mạnh. Có khi là tôi tưởng tượng thôi, nhưng với Yoon Tae Oh thì bẻ gãy vô lăng cũng chẳng phải không thể. Tất cả là tại cái tên Kang Seok Ho khốn kiếp kia, tự dưng khơi lại chuyện cũ đã chìm vào quên lãng làm gì không biết nữa.
“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không có lý do gì để trốn cả…”
“Lý do à.”
Yoon Tae Oh lái xe điêu luyện. Có thể do xe tốt, hoặc hắn vốn là tay lái lụa, tôi không rõ, nhưng ngay cả khi qua gờ giảm tốc hay vào cua, xe vẫn êm ru chẳng chút xóc nảy. Có khi hắn lái còn giỏi hơn cả tài xế chuyên nghiệp.
Khoan đã… Mà sao hôm nay hắn lại đi một mình mà không có tài xế vậy nhỉ?
“Đúng vậy. Tôi đâu có làm hỏng việc như đội trưởng đội 2 trước đây. Với lại, nếu trốn mà bị bắt thì chẳng phải cái đầu tôi sẽ bị giám đốc bẻ gãy sao? Biết rõ vậy thì tôi trốn làm gì?”
Dối trá đấy, nhưng cứ nói vậy trước đã. Trong môi trường làm việc mà cái đầu có thể bay bất cứ lúc nào, ai mà không muốn trốn chứ? Tôi cũng có mơ ước bỏ trốn đấy thôi, nhưng không ngốc đến mức nói thẳng ra.
“Cái đầu à… Tôi chưa từng bẻ cái đầu ai bao giờ, nhưng biết đâu Baek Si Eon sẽ là người đầu tiên.”
“…Baek Si Eon hả…?”
“Nhưng không để xảy ra tình huống đó cũng là một cách, đúng không?”
Vừa trò chuyện với tôi, Yoon Tae Oh vừa gọi điện. Giọng Kang Seok Ho vừa chia tay cách đây không lâu chợt vang lên trong xe.
“Dọn nhà của Baek Si Eon đi.”
“Giám đốc!”
Tên này nói cái gì vậy? Nhà tôi, cái nhà duy nhất của tôi, sao lại…?
“Đốt hết đồ đạc ở đó đi. Nhìn ngứa mắt.”
Kang Seok Ho không hỏi lý do, chỉ đáp “Vâng” rồi cúp máy.
“Nhà… Nhà của tôi hả…?”
“Đằng nào trong đó cũng chẳng có gì đáng giá.”
“Nhưng mà…!”
“Không thì tôi đốt thứ khác cũng được.”
Ánh mắt hắn thoáng lướt qua tôi. Cái nhìn ấy như muốn nói: “Tôi đốt cậu cũng được đấy.”
“…Quần áo của tôi vẫn ở đó mà…”
“Cần gì thì mua cái mới.”
Khoan, mua mới…?
“Nhưng mấy thứ đó nhìn vậy chứ toàn đồ đắt tiền đấy. Nhà tôi ra nông nỗi đó cũng vì tôi mê quần áo với phụ kiện, không tiếc tiền đầu tư vào mấy thứ ấy…”
Ừ, dối trá thôi. Quần áo của Baek Si Eon toàn hàng chợ, gom hết lại tính giá gốc chắc được trăm nghìn won là cùng. Nhưng đã bảo mua mới thì tranh thủ chọn đồ xịn luôn, có sao đâu. Với lại, nói thật thì tôi cũng chẳng coi cái nhà đó là của mình, đi xem một lần xong cũng chẳng muốn ở.
“…Thế à?”
Yoon Tae Oh khều nhẹ cái áo hoodie tôi đang mặc. Chính tôi còn thấy nó rách rưới đến mức ngại định giá, vậy mà vẫn trơ mặt gật đầu. Ừ thì sao chứ, đồ trông thế này cũng có thể đắt mà.
“Tiếng bánh xe lăn trong đầu cậu tôi nghe thấy từ đây luôn đấy.”
“…Không có đâu. Thật mà, đồ đắt tiền đấy…”
“Hà. Thôi được, mua thử xem. Cùng lắm được bao nhiêu đâu.”
Tôi cố nén cảm giác muốn nhếch mép cười. Chờ đấy, tôi sẽ cho hắn biết cái thẻ đen của hắn cũng có giới hạn luôn!
Đến nước này, tôi bắt đầu nghĩ việc bị Yoon Tae Oh hiểu lầm cũng không tệ lắm. Không phải đi làm, ở nhà chơi, có tài xế đưa đón, ăn ngon, lại còn mua sắm thả ga… Chẳng phải cuộc sống lý tưởng sao?
***
“Giám đốc, ăn tối đi ạ.”
“Sao phải đuổi cả đầu bếp về để tự làm chứ?”
Bữa tối là do tôi tự tay chuẩn bị. Hóa ra Yoon Tae Oh đã gọi một đầu bếp đến, và bữa trưa tôi ăn hôm nay chính là tay nghề của người đó.
“Tôi ở đây rồi, cần gì phải gọi ai nữa?”
Với lại, cả ngày ở nhà nhàn rỗi khiến tôi muốn làm gì đó… Và để lấy lòng Yoon Tae Oh một chút, tôi quyết định tự vào bếp. Dù sao đây cũng là việc quen thuộc, chẳng khó khăn gì.
“…Cái gì đây?”
“Bít tết thăn bò Hàn Quốc đấy ạ…”
Tôi làm theo kiểu Yoon Tae Oh thích: bên ngoài hơi giòn, bên trong vừa chín tới, không còn rỉ máu. Anh thích món này cơ mà, đồ ngốc… Lúc nãy còn cùng chọn thịt, sao giờ lại tỏ vẻ khó chịu vậy?
“Sao trông như chỉ có một suất thế. Có hai cái miệng mà.”
“À… Tại thường tối giám đốc ăn một mình nên…”
Tôi không ngờ lại ăn cùng hắn lần nữa. Thế nên chỉ chuẩn bị phần của Yoon Tae Oh, kèm một ly rượu vang đỏ đặt cạnh thịt.
“Phần của Baek Si Eon chắc ở trong kia, đúng không?”
…Không, không được…!
“Giám đốc, khoan! Đợi chút đã…! Đừng vào đó lung tung thế…! Trong đó có lửa, có dao, nguy hiểm lắm…!”
Tôi bám lấy cánh tay Yoon Tae Oh nhưng chẳng thể ngăn bước chân hắn. Hắn sải bước dài, thản nhiên tiến vào bếp.
“Hà, đúng là không ngoài dự đoán.”
“…Tại tôi không khỏe…”
Muốn chết quá.
“Còn có cả nước sốt nữa này, cái gì đây?”
“Để tôi đổi cho anh nhé…?”
Bị bắt quả tang rồi. Phần của Yoon Tae Oh là một suất nhỏ gọn, còn của tôi thì gấp ba lần, chất đầy như núi. Lười cắt nhỏ nên tôi xào luôn với rau, giờ nhìn đĩa thịt xào to đùng mà xấu hổ không để đâu cho hết.
“Lấy thêm ly rượu ra. Ăn chung đi.”
Yoon Tae Oh cầm đĩa của tôi ra bàn ăn. Tôi ngoan ngoãn làm theo, mang thêm rượu và nĩa, ngồi đối diện anh ta.
“Nhưng mà… Phần thịt của anh là loại ngon nhất đấy. Của tôi chỉ là đồ thừa thôi, kiểu vậy…”
“Thịt nào mà thừa ra được nhiều thế này?”
Không lừa được.
“Thì… ăn chung đi ạ.”
Đã bị phát hiện thì chia sẻ chút vậy. Tôi dùng nĩa và dao gắp một ít thịt từ đĩa mình sang đĩa Yoon Tae Oh. Nhưng chắc hắn chẳng thích đâu, khẩu vị tôi khác hắn mà. Tôi không thích thịt tái, nên xào chín kỹ.
“Ngon đấy. Cho thêm đi.”
“…Thật không…?”
Đồ khốn. Chắc hắn cố tình trêu tôi. Chẳng phải người ta nói của người khác luôn ngon hơn của mình sao? Chắc hắn thấy đồ của tôi nhiều và hấp dẫn hơn. Người giàu lại càng tham, đúng là không có giới hạn. Không được, tôi phải ăn nhanh để hết đây!
“Nhưng mà.”
“…Vâng?”
“Không phải cậu bảo bị viêm dạ dày sao? Người viêm dạ dày nào ăn cả cân thịt bò thế này?”
À, đúng rồi. Tôi từng nói bị viêm dạ dày mà. Nhưng giờ đĩa đã trống trơn, rượu cũng cạn ly mất rồi.
“Coi như phép màu đi ạ… Ở cạnh giám đốc nên tôi khỏi hẳn rồi.”
Cứ nói bừa vậy xem sao.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.