Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 43

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 43

“Để tôi tiên đoán một lần nhé.”

Không, đừng làm thế. Tôi có cảm giác nếu lời tiên đoán của hắn không thành sự thật, hắn sẽ bằng mọi cách khiến nó xảy ra cho bằng được.

“Baek Si Eon này, tôi e là cái miệng của cậu sớm muộn cũng gây họa đấy.”

“…Đúng không…?”

Haizz… Đáng tiếc thay, lời tiên đoán ấy có tỷ lệ chính xác 100%. Tôi cũng đã nhận ra điều đó từ lâu, thậm chí còn cảm nhận nó sâu sắc đến đau lòng. Tôi không biết cái kết của bộ phim này sẽ ra sao, nhưng nếu tôi phải đón nhận cái kết của mình, chắc chắn là vì cái miệng không biết kiềm chế này.

“Dù sao thì ăn tối cùng giám đốc thật sự rất vui, đó là sự thật đấy…”

Nghe có vẻ khó tin ngay cả với chính tôi, nhưng đó là lời thật lòng. Nhờ Yoon Tae Oh mà tôi được ăn những miếng thịt đắt đỏ thế này, và chỉ cần nhìn lại ngày hôm nay thôi, nó đã trọn vẹn đến nhường nào. Có thể hắn nghĩ rằng giam lỏng tôi và điều tra xem tôi có thực sự định trốn hay không là cách kiểm soát, nhưng vô tình lại cho tôi một khoảng thời gian chẳng khác gì kỳ nghỉ.

“Dù có nói thế thì tội của cậu cũng chẳng biến mất đâu, thôi đi.”

“Tội gì cơ…?”

“Cần điều tra thêm mới rõ, nhưng cứ cho là tôi nhượng bộ trăm lần, bảo rằng cậu không định trốn, thì cậu vẫn chẳng phải không có tội.”

Chỉ cần nói một câu “Tôi hiểu lầm rồi” là khó đến thế sao? Tự ái vô ích làm gì chứ. Chính hắn cũng đã kiểm tra, hẳn là biết rõ rồi, vậy mà Yoon Tae Oh vẫn không chịu thốt ra lời thừa nhận sai lầm. Nhượng bộ cái gì mà nhượng bộ, đồ ngốc. Thật là một gã nực cười.

“Chuyện con trai ông Thứ trưởng thì không thể bỏ qua dễ dàng được.”

“Chuyện đó…!”

Yoon Tae Oh khoanh tay trước ngực. Đây rõ là tín hiệu tuyên chiến, kiểu hắn sắp moi móc triệt để. Nhận ra điều đó, tôi vội nuốt lại lời biện minh vừa định tuôn ra. Lúc này mà thêm lời thừa thãi, chắc chỉ kéo dài bài thuyết giáo của hắn thôi.

“Tôi có bao giờ bảo cậu dùng thân xác để giải quyết công việc đâu.”

“Thân, thân xác gì chứ! Tôi đâu có dùng thân xác để giải quyết việc? Chỉ là làm thân với thằng nhóc đó một chút rồi chọn thời điểm thích hợp để khéo léo nhắc đến chuyện sòng bạc thôi…”

Quyết tâm giữ im lặng của tôi tan biến trong tích tắc. Cái hiểu lầm oan ức này thật sự không thể chịu nổi.

“Ừ thì… Tôi thấy khả năng đó của cậu chẳng đáng tin chút nào. Cậu tự biết rõ hơn ai hết mà, tiền án tiền sự đầy ra đấy.”

Gã này chẳng nói rõ chủ ngữ, nhưng chắc chắn đang ám chỉ vụ Han Ye Joon.

“V-Với lại, nếu ngay từ đầu giám đốc nói rõ là đã có giao dịch ngầm với ông Thứ trưởng, thì tôi đâu cần phải diễn kịch như vậy!”

“À, vậy chuyện định dùng thân xác để vận động là hoàn toàn do lỗi của tôi?”

Oan uổng đến mức miếng thịt bò suýt nghẹn ở cổ họng mà bật ra ngoài. Cái kiểu nói “dùng thân xác để vận động” đậm chất Yoon Tae Oh này, cộng thêm thái độ như thể chắc chắn tôi định làm chuyện đồi bại, thật sự làm tôi tức điên.

“Không phải lỗi của giám đốc, mà… nếu anh nói trước một câu thì chẳng phải tốt hơn sao, ý tôi là vậy…”

“Dù sao thì thằng nhóc đó để tôi xử lý, cậu cứ biết thế đi.”

…Xử lý…?

“Dù sao cũng đã giành được dự án sòng bạc rồi, có cần phải làm đến mức đó không…?”

Tôi dè dặt đưa ra ý kiến. Không rõ nhà cậu gà mờ đã moi được bao nhiêu từ Yoon Tae Oh, nhưng thằng bé đó trông không đến nỗi tệ… Nhớ lại gương mặt tươi cười bám theo sau lưng, tôi càng thấy khó chịu khi nghĩ cậu ta sắp thành xác chết.

“Giữa lúc này mà cậu còn bênh cậu ta à.”

“Bênh, bênh cái gì chứ! Chỉ là… tôi nghĩ giám đốc chẳng cần phải tự tay làm bẩn thêm lần nữa… Ý tôi là vậy thôi.”

“…Sao cậu lại chắc chắn tôi sẽ giết cậu ta? Hay cậu ta đã làm gì đáng chết từ trước rồi?”

Đỉnh cao của sự bắt bẻ là đây. Tên này cứ như phát điên lên để tìm cớ moi móc từng lời tôi nói. Đáng sợ hơn nữa là những lời đó chẳng hề giống đùa chút nào. Đối mặt với cái hiểu lầm vô lý này, tôi chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy đến mức tưởng gãy cổ.

“C-Có khi nào giấy phép đột nhiên bị hủy đâu mà… Giữ cậu ta lại như con tin ấy, kiểu vậy…? Sống thì mới có giá trị chứ.”

“Tôi vốn không định giết cậu ta, nhưng giờ nghe cậu nói, có lẽ nên cân nhắc thêm phương án đó.”

…Xin lỗi nhé, cậu gà mờ. Có vẻ tôi lại vừa lỡ miệng rồi. Giờ đây, cái miệng này không chỉ đe dọa tính mạng của tôi, mà còn đẩy cả mạng sống người khác vào nguy hiểm chỉ bằng một câu nói.

“Anh định làm gì với cậu ta…?”

“Định gửi cậu ta xuống chi nhánh địa phương thôi.”

Thấy Yoon Tae Oh ăn xong, tôi mang cả chai rượu ra rót đầy ly trống của hắn. Tên này vừa càu nhàu vừa vét sạch đĩa. May mà tôi ăn nhanh phần thịt của mình trước, không thì chắc bị cướp mất luôn rồi.

“Địa phương nào?”

“Ul-leung.”

“Ul-leung á…? Ở đó cũng có chi nhánh sao?”

“Ai biết. Không có thì tạo một cái để gửi nó đi.”

Chắc hẳn hắn ghét thằng bé đó kinh khủng lắm. Dù sao thì không phải chặt đầu là được, tôi nên hài lòng với kết quả này thôi. Với một kẻ dám làm phật lòng Yoon Tae Oh, đây đã là cách xử lý khá nhân từ rồi. Tiếp tục đào sâu chuyện cậu gà mờ chắc chẳng ích gì, nên tôi quyết định đổi chủ đề.

“À mà, tôi phải ở nhà đến bao giờ vậy?”

“Sao thế? Tôi thấy cậu sống ở đây cũng ổn mà.”

“Ừ thì… thật ra cũng không bất tiện, nhưng tôi không thể cứ không làm việc mãi được…?”

“…Không bất tiện?”

Yoon Tae Oh hỏi lại, giọng đầy vẻ không tin nổi. Sao thế? Cuộc sống xa hoa thế này mà bất tiện mới là lạ chứ? Nói thật lòng thì tôi thấy cực kỳ thoải mái, muốn sống thế này cả đời luôn. Để kết thúc ngày hôm nay thật trọn vẹn, tôi rót đầy ly rượu của mình rồi nốc cạn một hơi. Quả nhiên, rượu đắt tiền cái gì cũng ngon.

“Tôi không hiểu nổi.”

“Hiểu gì cơ?”

“Sống thoải mái thế này, sao ai cũng sốt sắng muốn trốn… À không, xin lỗi.”

Chắc tôi thoải mái quá rồi. Và cái miệng này cuối cùng cũng quyết định ngày tàn của tôi. Chính là hôm nay. Sao tôi lại đi khơi mào cái chuyện nhạy cảm của Yoon Tae Oh chứ?

“Trốn à… Ừ nhỉ, đôi khi tôi cũng không hiểu nổi điều đó.”

Nhưng Yoon Tae Oh lại đón nhận lời tôi bình thản hơn tôi tưởng. Thậm chí tôi còn thoáng thấy một nụ cười nhạt đầy cay đắng lướt qua gương mặt hắn. Cũng phải, đó đâu phải lỗi của Yoon Tae Oh. Đều là tại tên biên kịch viết ra kịch bản này thôi.

“Cơ mà nếu ngay cả Baek Si Eon cũng định trốn, cậu nghĩ tôi cảm thấy thế nào?”

Không… Tôi không định trốn mà. Và đang nói về đám Beta của hắn, sao tự dưng lại lôi tôi vào thế này?

“Đừng lo, giám đốc. Tôi sẽ gắn bó với cái nhà này đến khi chôn xương luôn.”

Chẳng hiểu sao… tôi thấy hơi khó chịu khi nhìn gương mặt Yoon Tae Oh lúc này. Không biết hắn đang nhớ lại điều gì, nhưng trông thật thảm hại. Một vẻ mặt không hợp với hắn chút nào, nên tôi cố ý phản ứng khoa trương để xua đi. Hiệu quả không tệ, một tiếng cười khẩy bật ra từ mũi hắn.

“Can đảm đấy. Có khi cái xương đó được chôn sớm hơn cậu nghĩ.”

“Hả…?”

“Cứ nhớ rằng tôi vẫn chưa gỡ hết nghi ngờ đâu. Nếu trong những gì cậu nói hôm nay có dù chỉ một lời dối trá thì cứ chờ đấy.”

Tôi nghĩ sai rồi. Có lẽ để hắn uể oải một chút còn hơn. Đôi mắt lại bắt đầu nhìn tôi kỳ quái, thật sự làm tôi không yên lòng. Dù có nuốt bao nhiêu rượu, cổ họng tôi vẫn như cháy bỏng.

***

“Đổi cái khác.”

“Xin lỗi… giám đốc.”

Buổi sáng đi làm mà như ra trận. Đội trưởng đội thư ký 2 mới đang giúp Yoon Tae Oh chuẩn bị, nhưng chẳng có gì trót lọt ngay từ đầu. Đến cái áo sơ mi trắng nào trông cũng giống nhau mà hắn còn chê không vừa ý, làm mặt đội trưởng đội 2 tái mét đi.

“Trưởng nhóm, ra ngoài kiểm tra xe của giám đốc giúp tôi nhé.”

Cuối cùng, tôi đành phải ra tay. Có những ngày như vậy mà, đúng không? Ngày mà bọn trẻ con nhất quyết đòi mặc đồ công chúa hay hoàng tử để đi mẫu giáo, nằng nặc không chịu thua. Yoon Tae Oh hôm nay chính là đứa trẻ đó.

“Hôm nay thử cà vạt caro này xem sao? Hợp với màu da của giám đốc lắm đấy.”

“Ý cậu là trông tôi xỉn màu đúng không?”

“…Làm sao có chuyện đó được.”

…Nhạy bén thật đấy… Trong số phụ kiện của Yoon Tae Oh, cà vạt là thứ duy nhất có thể tạo điểm nhấn. Chiếc cà vạt nền xám đậm với họa tiết caro trắng mảnh này là thứ “hoa lá” nhất trong tủ đồ của hắn rồi.

“Hài… Hôm nay chắc anh tập gym hơi lâu thì phải. Lưng trông… cơ bắp cuồn cuộn luôn…”

“Cậu nói gì vậy? Không phải do tập nhiều, mà vốn đã thế rồi.”

Nhưng sao tôi thấy cơ lưng hắn như căng thêm mấy phần… Cố ý khoe cơ à…?

Nuối tiếc bỏ lại mong muốn ngắm thêm, tôi tiện tay cầm đại một chiếc áo sơ mi nhét tay hắn vào. Có lẽ nhờ lời khen từ miệng tôi, Yoon Tae Oh không càu nhàu nữa, ngoan ngoãn mặc áo và thắt cà vạt tử tế.

“Hôm nay chắc sẽ xong sớm.”

“Vậy sao? Tôi chưa xem lịch nên không rõ… Dạo này vì kỳ phát tình mà anh phải dồn việc xử lý, chắc bận lắm đúng không…?”

Trong lúc cài khuy áo và ghim cà vạt, Yoon Tae Oh cũng không bắt bẻ gì. Đến áo khoác cũng xong xuôi. Dùng lời nói đánh lạc hướng thế này quả nhiên làm việc mặc đồ cho hắn dễ hơn hẳn. Yoon Tae Oh “nhí” đã sẵn sàng đi làm rồi đấy.

“…Kỳ phát tình à? Cái đó ba tháng mới đến một lần, có gì mà bận đột xuất chứ.”

Không, bận lắm. Bận rộn kinh khủng khiếp. Yoon Tae Oh mà bỏ lỡ một ngày làm việc thôi là cả tuần sau sẽ thành địa ngục. Vậy mà giờ là lúc phải hoàn thành trước lượng công việc ít nhất ba ngày, thậm chí cả tuần, thế mà bảo không bận? Không thể hiểu nổi. Nhưng thôi, hắn nói vậy thì cứ cho là vậy đi.

“Vậy tối nay ăn ở nhà nhé?”

“Ừm.”

…Tên này, ra ngoài ăn đại đi chứ. Tối nay lại phải nấu gì đây không biết. Không, tôi bị giam lỏng thế này thì cần gì phải nấu ăn chứ… Hối hận muộn màng ùa đến, giá mà đừng động tay vào từ đầu.

“Vậy tôi sẽ chuẩn bị, anh về sớm nhé.”

“Đừng có nghĩ linh tinh đấy.”

“Hài, anh nói gì mà ghê vậy…?”

Không rõ Yoon Tae Oh đùa hay thật. Nhà vẫn bị đội bảo vệ 2 canh gác chặt, muốn nghĩ linh tinh cũng chẳng được. Tôi cầm cặp táp của hắn đưa cho đội trưởng đội 2. Yoon Tae Oh đi giày xong, đứng ở phòng khách, rút ví ra lấy một chiếc thẻ đen bóng loáng.

“Còn đứng đấy làm gì, cầm lấy.”

“Cái này… là gì vậy…?”

“Hôm qua tôi không nói rồi sao? Cần gì thì mua cái mới.”

“À! Đúng rồi nhỉ?”

Tôi nhận lấy chiếc thẻ đen lấp lánh, suýt quên mất. Nhưng tôi vẫn cần xác nhận lần cuối.

“Thật sự cần gì cũng mua được hết sao?”

“Mua đi.”

“Thật không…?”

“Hà, mua đi. Thoải mái luôn.”

Trúng mánh rồi! Để tôi cho anh thấy tài khoản trống rỗng là thế nào nhé. Kìm nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, tôi tiễn Yoon Tae Oh ra cửa. Đi mạnh giỏi nhé, đồ ngốc.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo