Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 44
“Đội trưởng, giám đốc gọi điện đến ạ.”
Trời ơi… Đang bận muốn chết đây này… Tôi hơi bực bội vì cuộc gọi đến đúng lúc cao điểm, nhưng vẫn cố hắng giọng, kéo cái giọng “dành cho khách hàng” lên hết mức.
“Vâng, giám đốc. Trưa nay anh ăn ngon miệng chứ ạ? Hôm nay trời lạnh hơn chút, anh nhớ mặc ấm vào nhé…”
—Giờ cậu đang gây sự với tôi đúng không?
“Không ạ? Làm sao có chuyện đó được chứ?”
Vừa nói chuyện với Yoon Tae Oh, tôi vừa ký xác nhận vào hóa đơn thanh toán thẻ.
—89 vạn 5 nghìn won.
“À… Anh thấy rồi à? Sao vậy ạ…?”
Đó chính là số tiền tôi vừa quẹt thẻ cách đây vài phút. Một chiếc áo phông, để tôi lưu ý thêm. Từ sau vụ trộm thẻ lần trước, mỗi lần tôi dùng thẻ của Yoon Tae Oh, đội thư ký đều được thông báo ngay lập tức. Chắc hẳn trong lúc tôi tiêu xài, từng giao dịch đã được báo cáo lên hắn theo thời gian thực.
—Hóa ra thư ký Kim của tôi lại là tay chơi đấy nhỉ? Tôi không biết đấy.
“Thế nên sáng nay tôi đã hỏi đi hỏi lại hai lần xem anh có ổn không mà…?”
Tất cả là tại anh đấy, đồ ngốc. Ai bảo anh đốt hết quần áo với giày dép đang yên đang lành của tôi làm gì. Tôi còn không dám tin, nhưng Kang Seok Ho thật sự đã thiêu rụi toàn bộ đồ đạc trong nhà tôi.
Tôi nhớ có lần Yoon Tae Oh từng làm điều tương tự với một beta của hắn. Hắn nói: “Nếu không còn nơi nào để về, có muốn trốn cũng chẳng được.” Lúc đó, người beta kia khóc lóc thảm thiết, oán trách Yoon Tae Oh đủ điều. Nhưng thành thật mà nói, tôi chẳng thấy sao cả. Không… nếu nói chính xác hơn thì tôi còn hơi biết ơn một chút.
Nhà tôi vốn chẳng có món đồ nào giá trị, đã thế còn là nhà thuê, ngoài cái danh nghĩa đó ra thì chẳng có gì đáng để tự hào. Thà ở khách sạn còn sướng hơn. Huống chi giờ đây tôi được thoải mái quẹt thẻ của Yoon Tae Oh thế này, còn gì để mà phàn nàn nữa chứ?
—Tôi thì không sao, nhưng không biết thư ký Kim có ổn không đây.
Gì cơ…? Tôi á…? Chẳng phải anh bảo cứ thoải mái tiêu sao?
“Giám đốc, tôi, tôi có thể giải thích rõ ràng từng khoản chi mà… Giám đốc, giám đốc?”
Một tiếng “tút” vang lên, cuộc gọi đứt đoạn. Tôi còn chưa kịp bắt đầu thanh minh gì cả.
“Hà… Cảm ơn nhé.”
Tôi trả điện thoại lại cho nhân viên đội bảo vệ rồi ngẫm nghĩ một lúc. Giờ có nên dừng mua sắm không, hay cứ tiếp tục cho xong? Nếu dừng lại bây giờ, liệu hình phạt của Yoon Tae Oh có nhẹ đi chút nào không? Dựa vào tính cách thường ngày của hắn, có làm thế nào thì kết quả cũng chẳng khác mấy. Nhưng không phải là không có cách. Tuy không chắc chắn, vẫn có một con đường để bảo toàn cái mạng này.
Thôi, cứ mua sắm thêm chút nữa vậy.
***
“À, anh về rồi đấy à.”
“Ngáp hoài thế, ngủ trưa à?”
Ừ, ngủ thật. Ngủ rất ngon là đằng khác. Hôm nay tôi mới nhận ra đi mua sắm hóa ra cũng mệt phờ người. Và sau khi đã tiêu pha sảng khoái, tôi càng thắc mắc hơn. Rốt cuộc thì mấy gã beta của Yoon Tae Oh bị gì mà khi được hắn đưa thẻ, đến một gói mì cốc nghìn won cũng chẳng dám mua thoải mái?
Sống cảnh giam lỏng hai ngày, tôi phát hiện ra sở trường của mình. Hóa ra tôi không hợp làm thư ký, mà nên làm một kẻ thất nghiệp giàu có thì hơn. Hoặc cứ bị giam lỏng cả đời thế này cũng không tệ. Không cần dọn dẹp, giặt giũ, nấu nướng, chỉ việc ngồi ăn món ngon người khác làm sẵn. Thỉnh thoảng chán thì ra ngoài mua sắm thả ga.
“Mua sắm nhiều thế thì mệt cũng phải.”
“…Không hẳn là vì thế đâu ạ… Ăn tối không? Anh đói chưa?”
Tôi không phải chỉ biết mua sắm vô tư đâu nhé. Phòng khi Yoon Tae Oh lại nổi đóa, tôi đã rất chăm chút chuẩn bị bữa tối.
“Tự làm à? Không cần làm thế đâu.”
“Ở nhà cả ngày buồn chán lắm. Điện thoại cũng chẳng có.”
Yoon Tae Oh nói cũng đúng. Không biết hắn lôi đâu ra, nhưng hôm qua và hôm nay đều có đầu bếp đến nhà. Với một kẻ thường ghét người lạ ra vào nhà như Yoon Tae Oh, đây là chuyện hiếm có khó tìm.
Dĩ nhiên là tiện thật, nhưng tôi không quen nhờ người khác, nên tự nấu vẫn thoải mái hơn. Và… hôm nay tôi có chuyện muốn nói với hắn, nên nhân tiện làm bữa tối để ghi điểm luôn. Dù tôi không biết hắn có để tâm đến mấy chuyện này không nữa.
“Giám đốc đi tắm đi ạ.”
Trong lúc Yoon Tae Oh thay đồ và tắm rửa, tôi dọn lại món ăn đã chuẩn bị sẵn. May mà đã làm trước khi ngủ, không thì chắc phải để hắn ngồi chờ dài cổ ở bàn ăn mất. Đúng lúc mùi thơm ngát đánh thức khứu giác, Yoon Tae Oh bước vào bếp.
“Hôm nay tôi nướng thịt nai thật đấy nhé.”
“Lâu rồi không ăn món này.”
Đây là một trong những món cầu kỳ nhất. Phải khử sạch mùi tanh đặc trưng, đồng thời giữ độ chín vừa phải để thịt không bị dai. Nếu làm tốt, thịt nai còn mềm hơn cả bò.
“Ngon không? Tôi chăm chút lắm đấy…”
“Cũng tạm được.”
Lời khen cao nhất đấy. Để nghe được câu này từ miệng Yoon Tae Oh, chắc phải là đầu bếp Michelin mới làm nổi. Chắc không phải nói bừa, vì dao nĩa của hắn bắt đầu hoạt động rất chăm chỉ.
“Hôm nay sao ăn ít thế nhỉ.”
Ngượng chết đi được. Phần của tôi thì như núi cơm, còn phần của hắn thì bé xíu như thức ăn cho gà con, bảo sao tôi không áy náy.
“Tôi vốn không phải lúc nào cũng ăn nhiều mà.”
“Ừ nhỉ. Nghe bảo trưa nay một mình cậu ăn hết ba suất, chắc là người thì tối cũng không ăn nhiều thế đâu nhỉ.”
“…Ai báo cáo chuyện đó vậy?”
Không biết là thằng khốn nào, nhưng đây đúng là xâm phạm nhân quyền. Ai lại đi báo cáo lượng cơm người khác ăn chứ? Trời lạnh hơn, tâm trạng thoải mái, nên tôi ăn hơi nhiều một chút, chỉ một chút thôi mà…
“Không cần biết chuyện đó. Chắc lát nữa lại ăn mì chứ gì.”
“…Anh ăn chung không?”
Thành thật thì thịt nai không phải gu của tôi. Tôi thích đồ ăn đậm đà, dai dai hơn. Không phải nó dở, chỉ là tôi không khoái lắm thôi.
“Thôi khỏi. Có vẻ cậu có chuyện muốn nói nhỉ.”
…Đúng là đồ quỷ. Hay tại tôi tỏ ra thân thiết quá rõ nhỉ? Dọn dẹp bàn ăn đại khái xong, tôi hít một hơi để lấy đà.
“Tôi phải ở đây đến bao giờ vậy…?”
“Chẳng phải cậu bảo không bất tiện sao?”
“Đúng là thế, nhưng tôi cũng không thể không làm việc mãi được.”
Không chỉ điện thoại, ngay cả máy tính bảng công việc cũng bị thu mất, nên tôi chẳng nắm được tình hình gì cụ thể. Nhưng linh cảm chẳng lành chút nào. Nếu không quay lại làm việc mãi mãi thì thôi, chứ nếu phải trở về nhận đống rắc rối, tôi thà quay lại sớm còn hơn. Kỳ nghỉ ngắn này đã đủ làm tôi mãn nguyện rồi.
“Đúng là tôi cũng kiểm tra đến hôm nay xem thư ký Baek có thật sự định trốn hay không.”
“Rồi sao ạ…?”
Yoon Tae Oh ăn xong, đặt dao nĩa xuống và nhìn thẳng vào tôi. Đồ ngốc… No căng bụng rồi mà gương mặt lẫn thái độ chẳng lộ chút thỏa mãn nào, cứ như thể chỉ mình tôi ăn bữa này vậy.
“Tôi tin rằng thư ký Baek không có ý định trốn ngay lập tức.”
“À… Vâng. Cảm ơn anh.”
Nói gì mà khó khăn thế không biết. Chỉ cần bảo “Tôi hiểu lầm rồi” là xong, sao phải làm bộ ban ơn vậy chứ. Nhưng đây cũng là điều tôi muốn, nên tôi ngoan ngoãn lắng nghe.
“Nhưng không phải tôi hoàn toàn tin cậu đâu, nhớ kỹ nhé.”
“Đúng không ạ? Dù sao thì tôi cũng hơi thiếu đáng tin thật… Vậy thỉnh thoảng anh cứ nhốt tôi thế này là được chứ gì…”
“Lại giở trò khôn lỏi rồi. Nhưng thật sự ổn chứ?”
“Sao ạ…?”
“Cậu sẽ hối hận đấy. Lần sau không có chuyện này nữa đâu.”
Khoảnh khắc đó, một hình ảnh thoáng qua trong đầu tôi. Một căn hầm tối tăm đầy nấm mốc, tôi bị trói chặt tay chân, giam cầm nhiều ngày không thấy ánh mặt trời, rồi tôi bị trộn cùng xi măng vì một lời của Yoon Tae Oh, chìm xuống đáy biển…
Chắc “lần sau” mà hắn nói là thế này đây. Nhân tiện thì từng có một beta thật sự rơi vào cảnh đó rồi.
“Đùa, tôi đùa thôi mà! Trời ơi, anh nghiêm túc quá…”
Sao mà đùa nổi với hắn cơ chứ. Yoon Tae Oh kiểu gì cũng bắt tôi giữ lời cho bằng được.
“Ừ, không nên để chuyện đó xảy ra nhỉ.”
Dù sao thì mọi chuyện cũng ổn thỏa rồi. Tôi định xin hắn thả khỏi cảnh giam lỏng, mà nghe hắn nói thì hình như ý định cũng tương tự, chắc tôi lo xa quá thôi.
“Cái này… Tôi mua cho giám đốc đấy.”
Để bù lại chuyện tiêu xài quá tay hôm nay, tôi đưa món quà đã chuẩn bị cho hắn.
“Gì vậy?”
“Kẹp cà vạt đấy. Tôi chọn rất kỹ, cân nhắc đúng gu của anh luôn. Mở ra xem đi.”
Không nhắc đến giá thì cũng đoán được, đây là món rẻ tiền. Nhưng vốn dĩ, đồ vật dù là hàng hiệu hay không thì người dùng mới là quan trọng. Với người khác, đồ xa xỉ cũng thành rẻ rách, nhưng với Yoon Tae Oh, món rẻ tiền này chắc chắn sẽ hóa thành hàng hiệu.
“Cũng ổn.”
Yoon Tae Oh mở hộp ra xem, có vẻ ưng ý. Câu “Nhìn hơi rẻ tiền” đi kèm sau đó thì tôi giả điếc vậy. Trong trăm món đắt đỏ, một món rẻ lẫn vào chắc cũng chẳng ai để ý.
“Mặt anh đã là hàng hiệu rồi, đeo gì mà chẳng đẹp…”
“Đưa cái này chắc không phải không điều kiện đâu nhỉ.”
“…Hôm nay tôi có mua sắm hơi quá tay thật, nhưng không phải chỉ vì tôi đâu mà…?”
“Nói tiếp đi.”
Thấy thái độ Yoon Tae Oh có vẻ muốn nghe, tôi ngồi thẳng lưng, bắt đầu trình bày những gì đã chuẩn bị.
“Dù sao tôi cũng là thư ký, mà ăn mặc luộm thuộm đứng cạnh anh thì chẳng phải anh sẽ xấu hổ sao…?”
“À, vậy là vì tôi mà cậu mua sắm như thế?”
“Đúng vậy!”
“Baek Si Eon giờ xem Yoon Tae Oh này dễ đối phó lắm à?”
“…Yoon Tae Oh á…?”
“Nói nhảm mà cũng đầu tư công phu ghê.”
Yoon Tae Oh xoay qua xoay lại chiếc kẹp cà vạt tôi tặng. Rồi ánh mắt hắn chạm vào tôi. Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra. Với Yoon Tae Oh, hắn có thể dùng cả cái kẹp cà vạt này để giết người. Cầm cái đầu tù đó, tìm đúng động mạch mà đâm chẳng hạn…
“…Xin lỗi ạ… Tôi mù quáng quá, không kiềm chế được…”
Thôi thì nói thật vậy. Ít ra hắn sẽ nhẹ tay cắt đứt hơi thở của tôi một lần cho xong.
“Ừ thì, tôi cũng không định làm to chuyện vì vài đồng lẻ này đâu.”
“Vài đồng…”
Đúng là… tầm cỡ khác thật. Tôi đã cố gắng quẹt thẻ đến mức kiệt sức để phá hạn mức, nhưng cuối cùng vẫn thất bại vì giới hạn thể lực. Dù đã tiêu một khoản kha khá, hắn vẫn chẳng hề hấn gì.
“Đây.”
“Cái gì vậy ạ…?”
Yoon Tae Oh đẩy một túi mua sắm về phía tôi. Nhìn vào, hóa ra là một chiếc điện thoại.
“Không phải bảo không có thì khó chịu sao.”
Nói cho chính xác đi. Tại anh đập nát cái cũ của tôi đấy, đồ ngốc.
“Vậy mai tôi đi làm lại được chứ ạ…?”
“Tôi sẽ rút đội giám sát.”
Hai ngày. Thật ra tôi cũng muốn giả ngốc thêm vài hôm để tận hưởng kỳ nghỉ, nhưng có lý do làm tôi không thể.
“Cũng phải thôi, từ mai anh cũng phải chuẩn bị cho kỳ phát tình mà.”
Kỳ phát tình chỉ còn một ngày nữa là đến, tôi phải tự mình lo liệu mọi thứ. Tôi không yên tâm giao hắn cho đám ngốc nghếch ghi sai cả ngày chu kỳ. Thà mệt một chút còn hơn nghỉ ngơi trong lo lắng, nên hôm nay tôi đã dò ý để nói với Yoon Tae Oh.
“Tôi bảo rút giám sát, chứ không phải bảo cậu đi làm.”
“Sao ạ…?”
Tôi tưởng đó đương nhiên là đồng ý, nhưng lời Yoon Tae Oh nghe hơi lạ.
“Tôi ở nhà đến khi kỳ phát tình kết thúc. Cứ xem như kỳ nghỉ mà thư ký Baek thích đi.”
…Sao vậy?
Tôi không hiểu nổi mệnh lệnh này. Hắn vừa thả giám sát vừa đưa tôi điện thoại mới. Vậy mà vẫn không cho tôi quay lại làm việc.
“Nhưng mai là kỳ phát tình của anh bắt đầu mà…?”
“Kỳ phát tình có phải lần đầu đâu mà, có gì to tát mà ầm ĩ lên.”
To tát chứ. Đặc tính càng mạnh và trội, kỳ phát tình càng mãnh liệt. Nếu không dùng thuốc đúng cách và không giải tỏa sự kích động, hắn có thể rơi vào tình huống nguy hiểm. Hơn nữa, Yoon Tae Oh vốn ghét omega, thường chỉ vượt qua chu kỳ cùng beta, nên tình hình càng tệ hơn.
“Dù sao cũng có thể nguy hiểm, tôi phải ở bên trông chừng.”
Cuộc trò chuyện vừa rồi còn thoải mái giờ bỗng chùng xuống. Xin lỗi, nhưng đây không phải chuyện tôi có thể dễ dàng bỏ qua.
“Cậu nghĩ công ty tôi chỉ có mỗi thư ký Baek là thư ký à?”
“Dù vậy tôi vẫn còn khỏe mạnh đây, sao lại…”
“Haizz, cứ bắt tôi phải nói đi nói lại mãi.”
Không chỉ tôi thấy khó chịu, giọng Yoon Tae Oh cũng nhanh chóng trở nên gắt gỏng. Nhưng tôi không muốn nhượng bộ trước mệnh lệnh khó hiểu này. Vậy mà hắn đã đóng đinh câu cuối.
“Tôi không cần cậu.”
Chỉ một câu, hắn ném thẳng trái tim tôi xuống đất.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.