Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 45
—Giám đốc đã di chuyển đến biệt thự, đội y tế và thư ký đang chờ ở gần đó.
“Cậu vất vả rồi. Hãy thường xuyên kiểm tra xem giám đốc có ổn không, và ngày đầu tiên thì cố gắng hướng giám đốc dùng thuốc để kiểm soát nhé.”
Đêm qua, Yoon Tae Oh đã nói rõ ràng là tôi, Baek Si Eon, không cần thiết với hắn. Tên khốn đó, tôi còn tưởng dạo này hắn đã bớt khó chịu đi chút đỉnh rồi, hóa ra cái tính xấu xa ấy chẳng thay đổi chút nào.
Trong thế giới này, mệnh lệnh của Yoon Tae Oh là tuyệt đối, nhưng tôi khó mà ngồi yên nhìn mọi chuyện trôi qua như vậy được.
Sáng nay tôi thậm chí chẳng buồn tiễn Yoon Tae Oh chỉ vì chán ghét bộ mặt của hắn. Nhưng khi hắn đi rồi, lòng tôi lại bất giác dâng lên nỗi lo không kìm được. Thế nên tôi đang lén nhận báo cáo từ đội thư ký mà giờ đây chẳng khác gì tín đồ cuồng nhiệt của tôi. Yoon Tae Oh cũng đã vào biệt thự, tôi chỉ cần biết tình hình có vấn đề gì hay không thôi.
“…Chán thật.”
Mới hôm qua tôi còn nghĩ cuộc sống này khá ổn, vậy mà giờ chẳng còn chút vui vẻ nào. Căn nhà rộng thênh thang bỗng dưng trở nên vô dụng, không gian không một bóng người trống trải lạ thường. Chỉ thiếu mỗi một người thôi mà. Nghĩ đến việc phải một mình canh giữ cái nhà rộng lớn này vài ngày tới là tôi đã cảm thấy khó chịu.
Hôm nay tôi cũng chẳng gọi đội quản lý nhà đến. Yoon Tae Oh không có ở đây, việc gì phải nhờ đến họ chứ? Nhưng có lẽ tôi đã nghĩ sai rồi. Một mình trong căn nhà rộng lớn, không có ai để trò chuyện hóa ra lại cô đơn hơn tôi tưởng. Chưa đầy một ngày trôi qua mà đã thế này. Yoon Tae Oh làm sao sống một mình trong căn nhà này được nhỉ… Hình ảnh hắn đơn độc giữa không gian tĩnh lặng hiện lên như một ảo ảnh trước mắt tôi.
Để xua tan mớ suy nghĩ vẩn vơ, tôi quyết định ngồi xuống sofa làm việc cho xong.
“Đồ điên. Rảnh rỗi cái nỗi gì…”
Tôi đã lấy lại được chiếc tablet công việc. Nằm dài trên sofa ở phòng khách, tôi kiểm tra lịch trình hôm qua và hôm kia của Yoon Tae Oh, quả là một cảnh tượng đáng xem. Hầu như chẳng có lịch trình nào được hoàn thành tử tế.
Ngày hắn về nhà ăn trưa đáng lẽ có một buổi gặp mặt ăn uống với ban điều hành, vậy mà hắn thẳng tay hủy bỏ. Các lịch trình khác cũng bị cắt ngang không thương tiếc. Sau khi kỳ phát tình kết thúc và quay về, hắn chắc chắn sẽ phải đối mặt với địa ngục công việc.
Đám thư ký thì như đã thỏa thuận trước, đồng loạt đổ lỗi cho Yoon Tae Oh là nguyên nhân khiến lịch trình bị trì hoãn. Vì hắn không chịu đi nên họ cũng chẳng làm gì được.
Tôi đang mải suy nghĩ xem làm sao cứu vãn đống lịch trình tan nát này thì điện thoại chợt rung lên. Có vẻ tôi đã lầm. Lẽ ra tôi không nên đòi lại cái điện thoại này thì hơn. Tiếng rung quen thuộc giờ nghe sao mà bất an quá. Người gọi cũng chẳng khá khẩm hơn.
—Trưởng nhóm Baek, lớn chuyện rồi!
…Câu nói đó trong thế giới này là từ cấm kỵ đấy.
“Nhóm trưởng Kang, lại chuyện gì nữa vậy?”
Giọng Kang Seok Ho vang lên từ loa, không chút kiềm chế. Yoon Tae Oh đang đóng cửa trong biệt thự thì có chuyện lớn gì mà xảy ra được chứ…? Với tính cách thường ngày của anh ta, chắc chỉ là đùa thôi, nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng có cảm giác đó.
—Tôi đến đón Kang Hae Un mà không liên lạc được.
“…Sao cơ…? Cậu beta đó á?”
—Ừ. Sáng nay nghe nói cậu ta đi chụp quảng cáo, hẹn gặp vào chiều nay, nhưng giờ mất tích rồi.
“Quản lý thì sao? Công ty không biết gì sao?”
Đây là Kang Hae Un, beta được chuẩn bị cho kỳ phát tình của Yoon Tae Oh. Chúng tôi đã thỏa thuận với những điều kiện được tính toán kỹ lưỡng. Không phải giao dịch cưỡng ép, vậy thì cậu ta có lý do gì để trốn chứ…?
—Họ bảo không biết. Cậu ta nói từ hôm nay nghỉ phép một tuần, bảo đừng liên lạc.
“Tôi đến ngay đây.”
…Toang rồi. Đầu óc quay cuồng, tôi vội gom điện thoại và tablet rồi lao ra khỏi nhà.
***
“Hà… Điên mất thôi. Rốt cuộc đi đâu chứ?”
Muốn khóc quá. Ngoài đội thư ký và bảo vệ đang canh biệt thự của Yoon Tae Oh, tôi đã huy động hết mọi nhân lực sẵn có. Qua quản lý, chúng tôi kiểm tra tất cả những nơi Kang Hae Un hay lui tới, lục soát từng ngóc ngách, nhưng chẳng tìm thấy dấu vết nào của cậu ta.
“Hay là cậu ta nghe phong thanh gì đó rồi chuồn mất…?”
“…Phong thanh gì cơ?”
“Thì, nói thẳng ra ai mà chẳng biết. Có mấy người beta nào qua tay giám đốc mà còn sống tử tế được đâu. Hay là… cậu ta sợ nên bỏ trốn rồi?”
“Sợ giám đốc bám lấy mà ám cậu ta à?”
Cái tên trung thành này chắc không dám nói xấu chủ nhân thẳng thừng đâu nhỉ. Dùng lời lẽ vòng vo vậy thôi, nhưng ý chính là sợ Yoon Tae Oh sau khi lên giường sẽ bám dính lấy mà trốn mất.
“Tôi, tôi có nói thế đâu mà…”
“Dù sao thì khả năng đó cũng không phải không có. Dù tốt hay xấu, đám beta sau khi qua tay giám đốc đều trở nên kỳ lạ thật mà.”
Một số người vì Yoon Tae Oh mà gặp khó khăn trong quan hệ xã hội, số khác thì đột nhiên giàu lên rồi nhân cách méo mó, nên tin đồn không lan ra mới lạ.
“Nhưng nếu sợ thế thì ngay từ đầu đã chẳng ký hợp đồng rồi.”
Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Kang Hae Un là người nhiệt tình đến mức đòi quay quảng cáo, giờ đột nhiên mất tích. Một người nổi tiếng như vậy mà biến mất như bốc hơi được sao? Hơn nữa…
“Phải tìm nhanh lên. Ai biết được giám đốc sẽ mất kiểm soát lúc nào.”
Tôi lo cho Yoon Tae Oh. Dù có dùng nhiều thuốc an thần, liệu hắn có thể chịu đựng một mình suốt khoảng thời gian đó không? Với Yoon Tae Oh thì có thể, nhưng hậu quả sau đó thì sao? Nó có thể thành vết sẹo mãi mãi, khiến mỗi kỳ phát tình sau này đều như ác mộng, và hắn phải đơn độc vật lộn với nó.
“Này, đi cùng tôi! Cậu đi đâu đấy…!”
“Đi đâu cũng được, phải tìm chứ.”
Chúng tôi chẳng có danh sách dự bị nào cả. Kang Hae Un là beta duy nhất Yoon Tae Oh chỉ định. Phải tìm ra cậu ta bằng mọi giá. Dù trời lạnh căm, mồ hôi vẫn túa ra từ da đầu. Bước chân tôi vô thức tăng tốc.
“…Khoan đã.”
Trên đường đến điểm tiếp theo bằng xe, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu tôi.
“Sao thế? Sao cứ như điên thế… Làm tôi sợ đấy…”
“Không thấy lạ sao? Chúng ta không thể nào tìm mãi không ra thế này được.”
Chúng tôi cũng được coi là chuyên gia đấy chứ. Chẳng phải đã vài lần chơi trò đuổi bắt với beta trốn chạy khỏi Yoon Tae Oh sao? Nhờ vậy mà phối hợp rất ăn ý. Người đến cảng, người ra ga. Chỉ cần kiểm tra nhà và vài tuyến đường chính là tìm ra ngay. Như lần bắt Kim Dae Hyun ấy.
“Thì, cũng có lúc không tìm được chứ, trách gì mà trách!”
“Không, ý tôi không phải vậy. Có khi nào… cậu ta đã ra nước ngoài không?”
“…Hả?”
Kang Seok Ho dường như cũng thấy giả thuyết của tôi có lý, vội rút điện thoại gọi cho ai đó. Trong lúc anh ta cung cấp thông tin cá nhân của Kang Hae Un qua điện thoại, gương mặt dần méo xệch đi. Đã xấu sẵn mà còn nhăn nhó dữ tợn thế này, làm tôi tự nhiên căng thẳng theo.
“Được rồi.”
Khi cúp máy, anh ta không chửi thề là may, chứ trông anh ta cứ như muốn ném luôn cái điện thoại vì tức giận.
“Họ nói gì…?”
“Cậu ta đi Nga rồi.”
“Nga…? Sao đột nhiên lại thế?”
“Còn đi một mình nữa. Không rõ là có kế hoạch hay không, nhưng cậu ta mua vé hôm nay rồi bay luôn.”
…Tại sao? Dù công ty chúng tôi không liên quan nhiều đến giới giải trí, chẳng ai dại gì xem thường đến mức này cả. Đây không phải chuyện nhỏ, mà là vi phạm hợp đồng bí mật liên quan đến kỳ phát tình của giám đốc. Nếu trốn đi kiểu này, chắc chắn không được tha thứ.
“Phái người sang Nga đi. Bằng mọi cách tìm cho ra.”
“Ừ? Ừ…”
Đầu tôi như muốn nổ tung. Kẻ nào dám đùa với mạng sống của người khác thế này chứ? Tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu.
“Nhưng mà…”
“Gì.”
“Cậu vừa ra lệnh cho tôi à?”
“…Hả…? Tôi, tôi á?”
Trong phút chốc, tôi vô thức nhập vai quá đà. Như kiểu bị Yoon Tae Oh nhập xác vậy…
“Trời ơi, trưởng nhóm Kang… Hiểu lầm rồi. Tôi làm sao dám ra lệnh cho trưởng nhóm Kang chứ? Là nhờ vả đấy, nhờ vả rất lịch sự.”
Đôi mắt sáng quắc lóe lên giữa đám hình xăm đen phủ kín nửa khuôn mặt. Tôi vội cụp đuôi, vỗ nhẹ lên cánh tay Kang Seok Ho. Điên rồi à. Dù sao anh ta cũng là đội trưởng đội bảo vệ số 3, một đám sát thủ chính hiệu đấy…
“…Anh sẽ bắt được cậu ta chứ…?”
“Cậu mà đi đóng phim thì chắc gây họa lớn đấy. Làm tôi chán cả việc đang định làm luôn.”
Thằng khốn này, biết tôi là ai mà dám nói nhảm thế à…!
“Vậy tôi nhờ trưởng nhóm Kang lo vụ đó, còn tôi sẽ đến biệt thự xem sao.”
“Này, khoan đã!”
Bắt beta trốn chạy giờ giao cho Kang Seok Ho là hợp nhất. Tôi vừa định quay người thì một bàn tay to lớn giữ vai tôi lại.
“Cậu không được đến biệt thự.”
“…Sao vậy?”
“Lệnh của giám đốc. Thật ra chuyện Kang Hae Un cũng không được nói với cậu, nhưng vì gấp quá nên…”
Kang Seok Ho gãi má, liếc nhìn tôi dò xét. Ý là nhờ tôi giữ bí mật với Yoon Tae Oh.
“Tôi là đội trưởng đội thư ký mà…?”
“…Đúng thế thật. Tôi cũng không hiểu nổi, nhưng dù sao giám đốc bảo cậu không được đến biệt thự.”
Đúng là đồ khốn nạn. Tôi đây vì hắn mà giữa mùa đông lạnh giá đổ mồ hôi tìm beta, vậy mà hắn vẫn coi tôi như không cần thiết.
“Tôi không đi đâu. Về nhà đây.”
Đã ghét tôi đến thế thì tôi cũng từ chối. Lo lắng cả ngày cho kỳ phát tình của hắn hóa ra chỉ là hành động ngu ngốc. Tôi bực bội trèo lên xe, mặc kệ tiếng gọi của Kang Seok Ho phía sau. Đám người này, từ Yoon Tae Oh đến thuộc hạ của hắn, chẳng ai vừa mắt cả.
Trên đường lái xe về nhà, cơn giận vẫn không nguôi. Dù nghĩ thế nào tôi cũng không hiểu nổi mệnh lệnh lần này của Yoon Tae Oh. Vì tâm trạng rối bời, tôi lái xe hơi cẩu thả. Điện thoại bỗng reo lên.
“Alo…”
—Trưởng nhóm! Không liên lạc được với giám đốc…! Hình như có chuyện rồi.”
Đối phương chưa kịp nói hết câu, một giọng nói hoảng hốt vang khắp xe.
“Đợi đấy. Đừng tự ý vào trong.”
Tin tức truyền đến khiến đầu óc tôi trắng xóa. Tôi lập tức đánh lái đạp mạnh chân ga, chẳng còn tâm trí nghĩ đến điều gì khác. Yoon Tae Oh gặp vấn đề sao?
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.