Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 47

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 47

“Ưm…!”

Tôi vội vàng dùng cả hai tay nắm chặt lấy cổ tay Yoon Tae Oh đang bịt kín miệng tôi. Phổi tôi vốn đã hoảng loạn vì tình huống bất ngờ giờ càng thêm ngột ngạt khi không khí chẳng thể len lỏi vào. Vì miệng bị chặn, tôi chỉ còn cách hít thở qua mũi, nhưng từng nhịp hơi gấp gáp chẳng thể xoa dịu được cảm giác nghẹt thở. Dù vậy, bàn tay to lớn ấy vẫn không hề nhúc nhích.

Tệ hơn nữa, ánh mắt hắn xuyên thủng cả màn đêm dày đặc, làm bóng tối cũng trở nên vô nghĩa. Đôi mắt đen sắc lẹm tựa mũi tên lao thẳng về phía tôi, như muốn đâm xuyên qua tâm hồn tôi mà chẳng chút khoan nhượng. Tôi đã chuẩn bị tinh thần trước khi bước vào đây. Nhưng khi trực tiếp đối diện với Yoon Tae Oh lúc này, sự tự tin trong tôi bỗng chốc tan biến.

Với một Yoon Tae Oh mang gương mặt ấy… liệu tôi có thể hòa quyện cùng hắn không…?

Trái tim tôi đập loạn xạ như muốn xé toang lồng ngực mà thoát ra ngoài. Thình thịch, thình thịch, thình thịch. Mỗi nhịp đập dữ dội làm hơi thở vốn đã khó khăn càng thêm ngột ngạt. Dù tôi không cảm nhận được vì thuốc ức chế pheromone, căn phòng này chắc chắn đã ngập tràn thứ hương vị hoang dại từ cơn phát tình của Yoon Tae Oh rồi.

“Hà…”

Sau một khoảng thời gian dài tưởng chừng vô tận, bàn tay bịt miệng tôi cuối cùng cũng rời ra. Nhưng dường như không phải vấn đề hô hấp, bởi nhịp tim ngột ngạt chẳng hề thuyên giảm.

Dù đã buông tay, hắn vẫn ngồi đè lên ngực tôi, tư thế chẳng hề thay đổi. Rồi hắn chống hai tay xuống hai bên đầu tôi, từ từ cúi thấp xuống. Giờ đây, không chỉ đôi mắt, mà cả gương mặt hắn hiện lên rõ ràng trong tầm nhìn. Thấy ẻ mặt cứng đờ như đá ấy, tôi thoáng nghĩ hắn đang giận dữ, nhưng rồi lại không chắc lắm.

Chỉ biết một điều, tôi sợ hãi.

Cảm giác như con mồi bị ném trước hàm răng của một mãnh thú hoang dã. Tôi cắn chặt môi dưới, cố gắng chịu đựng ánh nhìn áp đảo ấy, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm.

Mãi một lúc sau, tôi mới nhớ ra lý do mình đến đây. Hai cánh tay run rẩy, chẳng còn chút sức lực chậm rãi nâng lên, quấn quanh cổ Yoon Tae Oh – kẻ đang bất động nhìn xuống tôi như một pho tượng. Rồi tôi dồn sức kéo hắn xuống. Tưởng chừng không thể nào thắng nổi sức mạnh của hắn, vậy mà đầu hắn lại ngoan ngoãn cúi xuống theo tay tôi, dễ dàng gục vào cổ tôi.

“Hấp…!”

Dù tôi chính là người chủ động, nhưng khi hơi thở nóng bỏng của hắn chạm vào làn da mỏng manh của tôi, căng thẳng trong tôi lại dâng lên một tầng nữa. Mỗi lần hơi thở hắn phả vào cổ, nhịp tim tôi như vượt quá giới hạn, đập điên cuồng, miệng khô khốc. Bàn tay ôm lấy gáy hắn bất giác siết chặt hơn trước luồng nhiệt xa lạ ấy.

“A, ư…”

Chỉ trong một khoảnh khắc. Một thứ mềm mại, ẩm ướt và nóng bỏng khẽ chạm vào cổ tôi rồi rời đi. Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng “chụt” nhỏ bé vang lên rõ ràng đến lạ. Không khó để nhận ra Yoon Tae Oh vừa hôn lên cổ tôi. Tôi nhắm chặt mắt lại, hiểu rằng mọi thứ giờ mới thực sự bắt đầu.

Tôi tưởng mình đã chuẩn bị đủ cho tất cả, nhưng thực tế lại chẳng như mong đợi. Sợ hãi, hay tuyệt vọng, tôi không rõ nữa. Một cảm xúc lạ lùng trào dâng, tôi càng ôm chặt đầu hắn hơn, như muốn đè nén nó xuống. Đã quá muộn để quay đầu.

“Muốn bóp nát đầu tôi à, thư ký Kim?”

Nhưng ngay lúc đó, giọng nói vang lên từ gần cổ tôi làm tôi giật mình, vội đẩy đầu hắn ra.

“Giám đốc, giám đốc…?”

…Có gì đó không ổn. Trong đầu óc cứng đờ, đó là ý nghĩ duy nhất tôi có thể bật ra.

“Hành động của thư ký Kim lúc này chắc cần lời giải thích đấy.”

Yoon Tae Oh tỉnh táo đến mức bất thường. Hắn vẫn nhìn xuống tôi từ khoảng cách gần, gương mặt chẳng hề thay đổi so với ban nãy, nhưng giọng nói lại là của hắn ngày thường – trầm tĩnh, sâu lắng, và mang theo chút không hài lòng rõ rệt.

“Anh ổn chứ? Không phải đang, đang mất kiểm soát sao?”

“Tại sao Thư ký Kim lại vào đây? Tôi nhớ đã bảo cậu ở nhà rồi cơ mà.”

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy!”

“Cậu định không nghe lời tôi nữa sao?”

Hà. Điên mất thôi. Tôi có hàng tá câu hỏi muốn hỏi, vậy mà Yoon Tae Oh cứ đáp lại bằng những câu chất vấn khác. Tôi bực mình đẩy vai hắn, nhưng hắn chẳng hề nhúc nhích. Vẫn từ khoảng cách gần như chỉ cách nhau vài gang tay, hắn nhìn xuống tôi. Bất đắc dĩ, tôi đành phải giải thích trước.

“Không, không phải vậy… Vì anh không liên lạc được, tôi buộc phải đến thôi… Dù sao tôi cũng là thư ký tổng quản mà…”

“Thư ký tổng quản thì được phép không nghe lệnh tôi à?”

Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng một điều rõ ràng dần hiện lên giữa mớ hỗn loạn trong đầu. Yoon Tae Oh đang ở trạng thái tỉnh táo đến mức có thể khiến tôi câm nín hoàn toàn.

“Chuyện đó… tôi sẽ chịu phạt sau vậy…”

“Cậu còn nói dối nữa.”

Xem cái kiểu này mà. Hắn thậm chí còn nhìn thấu cả lời nói dối của tôi.

“Giám đốc… Anh tránh ra chút được không… Tôi không thoải mái lắm.”

Tôi bắt đầu hoảng. Lúc nãy, khi còn nghĩ Yoon Tae Oh mất kiểm soát, khoảng cách và tư thế này không khiến tôi thấy khó chịu. Nhưng giờ bị hắn đè trên giường và trò chuyện ở cự ly gần thế này, cảm giác xấu hổ trào dâng khiến cơ thể tôi ướt đẫm mồ hôi, tóc mái dính bết vào trán.

“Câu đó cũng giống nói dối.”

“…Cái gì…!”

“Thả tay ra rồi nói chuyện đi.”

Tôi ngớ người, rồi nhận ra hai tay mình đang bám chặt vào hai bên hông hắn. Ban đầu chỉ định đẩy hắn ra, nhưng không hiểu sao lại thành ôm lấy như thế. Hèn gì… cảm giác cứ vững vàng quá mức. Lúc này, Yoon Tae Oh mới chậm rãi ngồi dậy, nhưng…

“Giám đốc…! Tôi xin lỗi, tôi sai rồi…!”

Khoảng cách giữa chúng tôi chẳng hề giãn ra. Khi hắn ngồi thẳng, một tay hắn vòng ra sau gáy tôi, kéo tôi ngồi dậy theo. Sợ hãi trước ý nghĩ một cú đấm sắp giáng xuống mặt, tôi vội xin lỗi rồi cố đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn ngồi trên đùi tôi, khiến mọi nỗ lực vùng vẫy đều vô ích.

“Giải thích đi. Làm sao cho tôi hài lòng tuyệt đối.”

Tôi ngừng giãy giụa ngay tức khắc. Không, tôi buộc phải ngừng. Bàn tay ôm gáy tôi trượt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cằm và má tôi. Dù cố nuốt nước bọt qua cổ họng khô khốc, căng thẳng vẫn chẳng hề giảm. Đây là một loại căng thẳng hoàn toàn khác so với khi tôi bước vào biệt thự.

“Là vì! Không liên lạc được với anh, tôi nghĩ anh bị hoảng loạn do chu kỳ mất kiểm soát.”

Tôi buộc phải kể lại những gì chúng tôi phán đoán bên ngoài. Trước khi cằm và má tôi bị bóp nát, tôi phải nói nhanh và chính xác nhất có thể.

“Beta chuẩn bị sẵn thì bỏ trốn… à không, cũng mất liên lạc luôn…”

“Đưa đội bảo vệ vào khống chế, rồi để y tế xử lý là được, đúng không?”

“…Tôi không làm vậy được.”

“Tại sao.”

“Đừng vòng vo, nói thẳng đi.”

“Vì anh có thể bị thương. Thậm chí còn để lại ám ảnh suốt đời…”

Tôi thành thật kể hết mọi chuyện. Nhưng Yoon Tae Oh vẫn giữ nguyên tư thế, chìm vào suy nghĩ. Gương mặt hắn chẳng lộ chút cảm xúc, nhưng một ngón tay trong số những ngón tay ôm lấy mặt tôi khẽ gõ nhẹ lên má – tách, tách, tách – có lẽ hắn đang cân nhắc.

“Có lý.”

…May quá. Yoon Tae Oh dường như cũng thấy lời tôi không là hẳn vô lý. Sau câu trả lời của hắn, căng thẳng trong tôi mới dần tan đi.

“Vậy thả tay ra đi…”

“Nhưng mà.”

Tôi nắm cổ tay hắn, định gỡ tay hắn khỏi mặt mình, nhưng dù chỉ nắm nhẹ, cổ tay rắn chắc ấy chẳng hề nhúc nhích, như dính chặt vào tôi.

“Tại sao thư ký Kim lại vào đây?”

Câu hỏi bất ngờ vang lên đúng lúc tôi đang thả lỏng. Tôi ngước lên nhìn hắn, tay vẫn nắm chặt cổ tay hắn.

“…Hả?”

“Cậu bảo nghĩ tôi mất kiểm soát. Vậy sao lại vào đây?”

Hình như tôi đã nhẹ nhõm quá sớm. Khi nhận ra Yoon Tae Oh vẫn tỉnh táo, điều tôi đáng lẽ phải lo nhất chính là chuyện này. Việc tôi tự mình bước vào để xoa dịu cơn kích động từ kỳ phát tình của hắn.

Đó là lựa chọn hợp lý nhất trong hoàn cảnh ấy. Beta duy nhất chuẩn bị sẵn đã bỏ trốn. Không có danh sách dự bị, cũng chẳng thể nhét đại một ai đó vào. Nếu hắn thật sự rơi vào hoảng loạn không thể kiểm soát bằng thuốc an thần, một beta chưa chắc đã đủ sức. Với Yoon Tae Oh tỉnh táo, hắn hẳn sẽ không bao giờ chấp nhận điều này, nhưng ai cũng biết một omega sẽ hiệu quả hơn trong việc xoa dịu cơn kích động ấy.

Và tôi chính là omega duy nhất ở gần Yoon Tae Oh lúc này.

“Tôi, tôi chỉ định kiểm tra tình trạng thôi… Nghĩ rằng người quen biết sẽ tốt hơn…”

“Nếu tôi mất kiểm soát, chắc gì đã nhận ra người quen?”

“…Đúng là vậy, nhưng cũng không chắc là mất kiểm soát… Có thể anh ngất đi hay gì đó…”

Giờ tôi chỉ mong Yoon Tae Oh thật sự mất kiểm soát còn hơn. Không hiểu sao hắn lại tỉnh táo đến vậy, nhưng hắn vẫn đủ bình tĩnh để vạch trần từng mâu thuẫn trong lời tôi nói.

“Nhưng tại sao! Anh không liên lạc gì hết…? Nếu đã tỉnh táo thế này, đáng lẽ anh phải báo chứ!”

Tôi không tìm được lời chống chế nào nữa. Tôi bực bội gắt lên, gỡ mạnh tay hắn ra, đồng thời đẩy cơ thể đang đè lên đùi tôi ra khỏi người.

“Có chuyện cần xác nhận một chút.”

May mắn thay, đúng như tôi muốn, chủ đề câu chuyện bị đánh tráo. Yoon Tae Oh vỗ tay một cái, ánh đèn gián tiếp vàng nhạt bật sáng, chiếu rọi căn phòng rõ hơn. Không để hắn kịp ngắt lời, tôi tiếp tục.

“Mọi người bên ngoài lo lắng đến mức nào anh biết không…! Đúng lúc Kang Hae Un lại bỏ trốn, à không, mất tích, làm loạn cả lên…”

“Cậu ta không bỏ trốn đâu.”

“…Hả…?”

Dù nhìn thế nào, trạng thái của Yoon Tae Oh lúc này cũng có gì đó kỳ lạ. Hắn ngồi ở mép giường, trông bình thản đến mức bất thường. Dù beta duy nhất hắn cần đã biến mất, hắn cũng chẳng chút dao động. Thậm chí trong ánh mắt sắc bén ấy còn thoáng hiện một tia nguy hiểm.

“Đi Nga rồi mà?”

“Anh biết sao…?”

“Tôi bảo cậu ta đừng đến.”

“Cái gì… Anh bảo sao cơ?”

Yoon Tae Oh tự mình liên lạc…? Với Beta duy nhất được chuẩn bị, mà lại bảo đừng đến? Không thể hiểu nổi, tôi chờ hắn mở lời giải thích.

“Không cần thiết. Tôi cũng hơi lo, nhưng xem ra suy đoán của tôi đúng.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi vào biệt thự, khóe môi Yoon Tae Oh cong lên thành một nụ cười. Hiếm hoi được thấy hắn cười, nhưng không phải nụ cười nào cũng khiến lòng người nhẹ nhõm. Nụ cười này cũng vậy. Nó mang theo một điềm báo chẳng lành.

Không giải thích thêm, tay hắn lại động đậy. Tôi vội lùi lại gần đầu giường, một chân duỗi thẳng để giữ khoảng cách an toàn với hắn. Nhưng ngay lập tức, mắt cá chân tôi bị nắm lấy, rồi cơ thể tôi bị kéo trượt về phía hắn.

“Khoan, đợi chút đã!”

Dù có vung tay loạn xạ, tôi chẳng thể kháng cự. Bị nắm chân kéo đi, tôi lại nằm ngửa trên giường, hai vai bị Yoon Tae Oh dùng cả hai tay ấn xuống. Không chỉ vậy, cơ thể hắn còn chen vào giữa hai chân tôi, khóa chặt mọi chuyển động.

“Lời biện minh thì tôi nghe rồi. Nhưng vừa nãy, cậu ôm đầu tôi thế này để làm gì?”

Hắn nắm một tay tôi, quấn quanh gáy mình. Lời nói từ miệng hắn làm tôi không kịp nghĩ đến việc thoát khỏi tư thế kỳ lạ này, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy. Khoảng cách gần lại, hơi thở của tôi và hắn như hòa lẫn vào nhau.

“Rồi còn làm cả thế này nữa.”

Gương mặt Yoon Tae Oh tiến gần hơn rồi khẽ lướt qua má tôi, chạm đến cổ. Hơi thở nóng bỏng phả vào làn da mỏng manh. Nhịp hô hấp của tôi trở nên rối loạn chỉ trong khoảnh khắc.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo