Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 48
Nhưng giờ khắc này rõ ràng khác hẳn với vừa nãy. Gáy tôi khẽ run lên. Tấm lưng rộng, vững chãi của hắn cũng phập phồng theo từng nhịp thở, tựa như…
“Sao, sao anh lại cười…?”
Dường như hắn đang cố kìm nén một tràng cười lớn. Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi gương mặt đang vùi vào cổ tôi ngẩng lên, đôi môi ấy lại hiện rõ một nụ cười hiếm hoi đầy vẻ thích thú.
“Chát!” Một âm thanh vang lên, trước mắt tôi lóe lên vài đốm sáng như sao. Cơn đau nhói như thể hộp sọ bị vỡ vụn đến muộn hơn một nhịp.
“Á!”
Bị tấn công bất ngờ, tôi lập tức ôm chặt trán, cố kìm nén cơn đau nhói. Thằng khốn này định đập nát đầu tôi hay sao! Rõ ràng hắn chỉ búng nhẹ một cái, nhưng vì đó là Yoon Tae Oh, tôi không khỏi hoài nghi liệu trán mình có thủng một lỗ hay không. Cơn đau buốt đến mức khóe mắt cũng ươn ướt.
“Không biết cậu nghĩ gì mà đến đây nữa.”
Vẫn giữ nguyên vẻ thích thú chưa tan, hắn kéo tay tôi, đỡ tôi ngồi dậy. Bị Yoon Tae Oh dùng sức đè xuống rồi kéo lên, tôi chẳng khác nào con rối trong tay hắn.
“Đau lắm đấy!”
“Cậu đáng bị vậy thôi, thư ký Kim. Nếu tôi thật sự mất trí, cậu định một mình vào đây làm gì?”
“Chuyện đó thì…”
“Tôi cũng là người có gu riêng đấy, biết không?”
…Thằng khốn này đang nói cái gì vậy? Không biết do bị đập vào đầu hay vì lời hắn khiến tôi xấu hổ mà đầu tôi nóng ran, như muốn nổ tung.
“Tôi, tôi cũng có gu riêng chứ!”
“Gu mà bảo thích Yoon Tae Oh hơn Han Ye Joon ấy hả?”
“…Là Ye Joon cơ mà.”
“Dù sao thì.”
Giờ thì cả tai và gáy tôi cũng nóng bừng lên. Sao tên khốn này lại không quên chuyện đó cơ chứ…? Lần trước, khi nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi và Han Ye Joon, tôi đã lỡ lời nói một câu thoáng qua, vậy mà hắn vẫn nhớ và lôi ra ngay cả trong hoàn cảnh này. Chính là câu, nếu trên đời chỉ còn Han Ye Joon và Yoon Tae Oh, tôi sẽ chọn Yoon Tae Oh.
“Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế?”
“…Vì, vì tôi không khỏe! Nóng quá…”
“Trông như xấu hổ lắm, tôi ra ngoài một lát đây.”
Yoon Tae Oh rời khỏi phòng trước. Tôi cứ nghĩ hắn sẽ đào sâu, tra hỏi dai dẳng theo kiểu khó chịu của mình, nhưng phản ứng này lại bất ngờ ngoài dự đoán.
“Á… chết tiệt…”
Còn lại một mình trong phòng, tôi co gối lên, vùi đầu vào giữa hai chân, tay ôm chặt lấy gáy. Dù chỉ có mình, tôi vẫn muốn trốn đi đâu đó. Tôi chẳng làm gì sai, vậy sao lại xấu hổ đến mức muốn chết thế này?
***
“Không có gì bất thường, cứ đợi đi.”
Sau khi mồ hôi trên người nguội bớt, tôi mới bước ra khỏi phòng. Yoon Tae Oh ngồi thoải mái ở phòng khách, ung dung gọi điện, có vẻ hắn đang báo cho nhóm thư ký ngoài kia.
“Nhân viên nhiệt huyết xuất hiện rồi à?”
“…Thôi đi, thật đấy.”
“Uống một ly không?”
“Xác nhận anh ổn rồi, tôi đi đây.”
Tôi đã ngồi trong phòng rất lâu, suy nghĩ đủ mọi cách. Hay là đập vỡ cửa sổ rồi trốn đi…? Nhưng nghĩ đến hậu quả, tôi lại rùng mình. Ai mà biết được Yoon Tae Oh sẽ trả thù tôi ra sao nếu làm vậy. Cuối cùng, tôi chọn cách đơn giản nhất: nói một câu rồi biến thẳng. Tôi chẳng buồn bận tâm chuyện gì đang xảy ra hay mọi thứ rối ren thế nào nữa. Vì chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt nên tôi lập tức bước thẳng ra cửa chính.
“Nếu cứ vô lễ thế này thì chẳng vui đâu.”
“…Tôi thật sự chỉ đến để xem anh có sao không thôi.”
Tôi buông lời biện minh đã chuẩn bị sẵn mà không ngoảnh lại. Tôi đã nói thế rồi, hắn còn làm gì được chứ? Không hiểu sao tôi lại thấy thằng khốn này đáng yêu đến mức suýt nữa hy sinh thân mình để cứu. Đáng lẽ cứ để hắn chết quách đi mới phải.
“Vậy sao? Nhưng sao ngoài kia chẳng ai biết thư ký Kim đang ở đây nhỉ?”
“…Hả…?”
…Sao anh lại đi kiểm tra chuyện đó?
“Nếu tôi nói rằng thư ký Kim lén vào biệt thự, rồi bị pheromone mất kiểm soát làm mờ lý trí nên đã đè tôi ra… thì sao nhỉ?”
“Tôi làm thế bao giờ!”
“Cậu ấy, trong cơn sốt không kiềm chế được, đã ép buộc tôi…”
“Giám đốc!”
Tên điên này đang nói cái gì vậy…?
“Ngoan ngoãn lại đây nào.”
Quá sốc, tôi quay người định bỏ chạy khỏi biệt thự, nhưng những lời đó thật sự ngoài sức tưởng tượng.
“Ba.”
Tôi ngây người nhìn Yoon Tae Oh ngồi vắt chéo chân trên sofa, tay nhàn nhã xoay ly rượu, bắt đầu đếm ngược không rõ lý do.
“Hai.”
Hắn đặt ly rượu xuống bàn rồi cầm điện thoại lên. Ánh mắt lướt qua tôi một thoáng rồi dán chặt vào màn hình, những ngón tay thoăn thoắt thao tác. Nhìn cảnh tượng đó, tôi chợt nhớ đến mấy lời nhảm nhí hắn vừa buông ra. Dù thật hay giả, chỉ cần những lời ấy thốt ra từ miệng Yoon Tae Oh thì…?
“Một.”
Không còn thời gian suy nghĩ. Tôi lao đến như bay, dừng lại trước mặt hắn.
“Muộn rồi.”
Ngón tay Yoon Tae Oh vẫn đang lướt trên điện thoại. Thấy hắn chạm vào nút gọi, tôi giật lấy chiếc điện thoại, nhấn liên tục nút kết thúc cuộc gọi.
“Anh, anh định nói cái gì vậy?”
“Thế nên tôi gọi là phải chạy ngay đến chứ.”
“Không, không muộn mà… Anh đếm ‘ba’ xong tôi đã đến rồi…”
“Đừng nói nhảm, ngồi xuống.”
Kế hoạch bỏ trốn khỏi biệt thự tan thành mây khói. Không biết Yoon Tae Oh là loại người gì, nhưng tôi không đủ sức chống lại ý muốn của hắn, dù bằng sức mạnh hay lời nói. Tôi đành ngồi xuống chỗ hắn vỗ vỗ mà chỉ dám đặt nhẹ một bên mông.
“Nếu không muốn tôi tự đoán ý định của cậu thì tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đây. Hơn nữa, giờ cậu cũng chẳng đủ tự tin bước ra ngoài giải thích chuyện này với đội đâu.”
Yoon Tae Oh nhẹ nhàng nói, nhưng rõ ràng là lời đe dọa. Chỉ cần tôi còn hành động tùy tiện, mấy lời nhảm nhí hắn vừa bịa sẽ biến thành sự thật lan truyền khắp nơi. Một thư ký vô liêm sỉ lén vào biệt thự, đè giám đốc đang ngã gục vì pheromone mất kiểm soát.
Cái gì thế này? Cứu người chết đuối xong, hắn chẳng những không cảm ơn mà còn đòi hành lý. Thậm chí, điều tệ hơn là hắn đẩy tôi ngược xuống nước, lạnh lùng đứng nhìn tôi vùng vẫy, mặc kệ tôi chết chìm.
“…Không phải kỳ phát tình à?”
Từ những gì xảy ra, một nghi ngờ chợt lóe lên. Có dùng bao nhiêu thuốc an thần thì cũng không thể nào tỉnh táo đến vậy. Sự bình thản của hắn không giống một dị chất trong chu kỳ chút nào.
“Tôi đang trong kỳ phát tình mà? Chẳng phải cậu nói thế sao, thư ký Kim?”
“…Theo chu kỳ thì đúng, nhưng anh tỉnh táo quá mà.”
“Đúng vậy thật. Tôi cũng nghi ngờ khi cậu bảo tôi đang trong kỳ phát tình, nhưng có vẻ chưa phải lúc.”
Không phải do Alpha lặn, mà với một Alpha trội, chu kỳ thường diễn ra rất đều đặn. Sự sai lệch, nếu có, cũng chỉ rơi vào khoảng một hai ngày. Dù xuất hiện thường xuyên, chu kỳ vẫn giữ được sự ổn định, nên chúng tôi mới có thể chuẩn bị trước.
“…Anh hẳn đã biết chứ?”
“Đại khái thôi. Nhưng tôi nghĩ có khi nó đột nhiên đến nên cứ để vậy.”
Nhìn Yoon Tae Oh ngửa cổ tu rượu màu hổ phách, lời hắn không giống nói dối.
“Hà… Dù sao cũng may.”
Yoon Tae Oh định rủ tôi uống rượu à? Tôi cầm ly trống trên bàn, thả vài viên đá vào rồi rót đầy rượu. Sau cơn căng thẳng vô ích, tôi cần gì đó làm dịu cổ họng. Rượu trôi xuống ngọt lạ thường.
“Nhưng mà… Anh vừa nói gì nhỉ?”
“Cái gì?”
“Anh liên lạc với Kang Hae Un ấy.”
“Trước khi vào đây tôi gọi rồi. Bảo cậu ta không cần đến.”
Nhờ chút men rượu, cảm giác xấu hổ và nhục nhã ban nãy đã dịu đi phần nào. Có lẽ vì Yoon Tae Oh không nhắc lại chuyện trong phòng nữa. Giờ tôi mới có thể suy nghĩ tỉnh táo.
“Sao vậy? Lúc đó anh chưa biết mình không trong kỳ phát tình mà. Bây giờ thì ổn, nhưng… biết đâu ngày mai kỳ phát tình bắt đầu thì sao?”
Nếu Yoon Tae Oh đã chắc chắn rằng mình không trong kỳ phát tình trước khi bước vào biệt thự, hắn hẳn sẽ không tự nhốt mình ở nơi cô lập này, lại còn không gọi beta đến nữa chứ. Lời hắn nói, rằng chu kỳ có thể bất ngờ ập đến nên mới vào đây, có lẽ là thật.
“Ừm… Tôi định thử dùng thuốc cầm cự xem sao.”
“…Hả…?”
“Ban đầu định thế.”
Hắn rót thêm rượu vào ly trống của mình. Khác với tôi, hắn uống rượu nguyên chất như nước, trên gương mặt thoáng nụ cười kỳ lạ. Lúc trước còn gắt gỏng bảo chuẩn bị beta, sao bây giờ lại đổi ý?
“Sao phải… làm vậy?”
“Tôi phải giải thích cả chuyện đó với cậu à, thư ký Kim?”
“…Không, không hẳn…”
Lo cho hắn thì lại bị mắng. Sao từng lời hắn nói đều đáng ghét thế chứ? Nhưng nhờ men rượu, giờ tôi không còn thấy Yoon Tae O quá đáng sợ. Dù sao, bình thường tôi cũng không đến mức không dám nói gì.
“Như thế khổ lắm mà. Pheromone bùng phát thì làm sao một mình dùng thuốc cầm cự được? Không phải dị chất bình thường, mà là alpha trội, càng khó hơn…”
“Sao thế? Nghe như dị chất ấy nhỉ.”
“Không, không phải vậy…”
Tôi lỡ lời vì quá nhập tâm. Nhớ đến việc phải dùng thuốc để vượt qua chu kỳ mỗi lần nó ập đến, tôi không khỏi cảm thấy đồng cảm. Với Beta, dị chất có thể là những kẻ được trời ưu ái, nhưng khi nghĩ đến khoảng thời gian mất kiểm soát trong chu kỳ, điều đó cũng chẳng hẳn là may mắn.
“Tên đó không phải gu của tôi.”
“…Kang Hae Un sao…?”
“Cái mặt gì thế?”
Gu của con người vốn dĩ dễ thay đổi, và với Yoon Tae Oh, gu lý trí của hắn thậm chí còn biến hóa nhanh hơn. Thế nhưng, dù xoay chuyển thế nào, vẫn có một điểm chung về ngoại hình. Kang Hae Un cũng không nằm ngoài khuôn mẫu ấy.
Vậy mà lần này hắn lại bảo không phải gu. Sau Han Ye Joon, đây là lần thứ hai.
“Tôi tưởng cậu chẳng có gu gì, gặp ai cũng làm được cơ đấy.”
“…Không phải vậy…”
“Cũng đúng. Thế nên thư ký Kim mới dám bước vào đây chứ.”
“Giám đốc! Tôi thật sự không có ý đó mà…!”
Sao câu chuyện lại vòng về đó chứ? Tôi chỉ muốn bỏ chạy thôi.
“Với lại, nếu anh liên lạc với bên ngoài trước, tôi đã chẳng phải vào đây.”
“Thì… Thật ra tôi cố ý không liên lạc đấy.”
Đột nhiên, vẻ đùa cợt trên mặt Yoon Tae Oh biến mất. Ánh mắt sắc lạnh hướng về tôi như muốn xuyên thấu điều gì đó, kéo dài khá lâu. Rồi hắn thả lỏng, mở lời tiếp. Cố ý không liên lạc với bên ngoài…?
“Lúc tôi gọi, bên công ty bảo đã nhận được liên lạc rồi.”
“Kang… Hae Un sao…? Công ty liên lạc với cậu ta?”
“Bảo rằng địa điểm thay đổi, sang Nga.”
Nghe giọng Yoon Tae Oh nghiêm túc, đầu óc tôi rối bời trong giây lát. Ai đã… Nếu Yoon Tae Oh không đổi ý định gọi Kang Hae Un thì chuyện gì sẽ xảy ra?
“Tôi vốn không định gọi cậu ta nên mới liên lạc, nhưng càng nghĩ càng thấy lạ.”
“…Nên anh không báo cả với nhóm thư ký? Vì không biết ai liên lạc với Kang Hae Un…?”
“Vì không biết tin ai được. Chỉ một cái kỳ phát tình chẳng thể làm tôi gục ngã, nhưng tôi không rõ họ định làm gì. Có khi trong lúc phát tình, họ định cắt cổ tôi ấy chứ.”
Nghe hắn nói, tôi chợt hiểu. Hình ảnh Yoon Tae Oh lao vào tấn công tôi đầy hung hãn khi tôi vừa bước vào.
“Vậy… Anh đặt bẫy sao?”
“Không hẳn là bẫy. Chỉ nghĩ có thể xảy ra chuyện đó thôi.”
Một gương mặt chợt hiện lên trong đầu. Lão thư ký tổng quản. Trong đám thư ký, chỉ có ông ta đủ khả năng làm chuyện bẩn thỉu ấy. Có lẽ ông ta muốn phá hỏng chu kỳ phát tình của Yoon Tae Oh mà tôi quản lý. Nhưng tôi không thể nói với hắn mà không có bằng chứng. Biết đâu là kẻ thứ ba nào đó thì sao.
“…Thế tôi cũng là nghi phạm à?”
Tôi nghĩ mình hỏi khá hợp lý. Hắn không cho tôi đến nơi phát tình, cũng chẳng báo với người thân cận nhất là Kang Seok Ho, chắc hẳn xem tất cả là nghi phạm. Nhưng đáp lại, Yoon Tae Oh chỉ bật ra tiếng cười nhạt.
“Thư ký Kim có xu hướng tự đánh giá mình quá cao nhỉ? Cậu định làm gì tôi với cái thân hình đó? À, có khi không phải ý đó cũng nên.”
Chủ đề bất ngờ chuyển hướng khiến tôi bực bội. Tôi cạn ly rượu trong một hơi rồi đứng phắt dậy. Càng nói chuyện lâu với hắn, tôi càng có cảm giác tuổi thọ của mình đang rút ngắn.
“Làm gì thế?”
“…Tôi đi đây.”
“Chẳng phải cậu vừa nói sao? Biết đâu ngày mai kỳ phát tình của tôi bắt đầu.”
“Thì sao chứ…?”
Ừ, cứ để ngày mai cơn phát tình bùng lên rồi chết luôn đi, đồ khốn. Giờ nghĩ lại, để tên này bị pheromone nuốt chửng mà chết có khi tốt hơn. Cả cái thế giới tệ hại này cũng nên sụp đổ theo.
“Chẳng phải cậu bảo không có beta thì làm sao chịu nổi sao?”
“…Anh nói dùng thuốc mà…”
“Tôi thay đổi ý định rồi.”
Đúng là đồ gió chiều nào xoay chiều ấy. Yoon Tae Oh lại nói nhảm, đặt ly xuống rồi đứng dậy theo tôi.
“Nghe cậu nói, tôi thấy không cần làm vậy nữa.”
Hắn đặt nhẹ tay lên vai tôi, mỉm cười.
“Hả…?”
Lại là nụ cười khiến người ta bất an.
“Có thư ký Kim lo cho tôi thế này, cần gì nữa đâu?”
Lại cái điệp khúc “thư ký Kim” nghe mà phát ngán.
“Thế nên ngoan ngoãn ở lại đây đi.”
…Cái điệp khúc “thư ký Kim” chết tiệt.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.