Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 51
“Trời ơi, làm tôi giật cả mình!”
Tôi biết rõ alpha trội sở hữu sức mạnh thể chất chẳng khác nào dã thú, nhưng không ngờ trong bóng tối mịt mù thế này, hắn lại có thể lặng lẽ áp sát mà không chút tiếng động hay dấu hiệu nào. Đến mức này thì không chỉ giống dã thú, mà đúng là dã thú thực thụ rồi.
“Câu tôi hỏi không phải cái đó.”
Lưng tôi chạm vào lồng ngực rắn chắc của Yoon Tae Oh. Có lẽ hắn chưa kịp lau khô tóc, bởi những lọn tóc ẩm ướt khẽ lướt qua má tôi, khoảng cách vẫn gần đến mức khiến tim tôi đập thình thịch. Hắn nắm chặt cổ tay tôi hơn rồi bắt đầu buông ra những lời lẽ kỳ quặc.
“Khoan, khoan đã…!”
Tôi vùng vẫy trong tư thế bất tiện, nhưng cánh tay chắn ngang hông và thân hình như bức tường sau lưng đã khóa chặt mọi chuyển động của tôi. Càng cố giãy, cơ thể Yoon Tae Oh càng dường như áp sát hơn, khiến tôi đành ngừng lại những cử động vô nghĩa ấy.
“Cậu đang làm gì ở đây?”
“…Tôi đến kiểm tra chỗ ngủ rồi đèn bỗng dưng hỏng mất…”
Trong tay tôi vẫn cầm chiếc đèn trụ tròn.
“Cậu bảo tôi tin lời đó sao? Không phải cậu cố tình tắt nó à?”
Đồ điên, tên này đúng là điên thật rồi. Tôi chưa kịp phản bác, bàn tay Yoon Tae Oh đang siết cổ tay tôi bắt đầu di chuyển. Ngón tay hắn lướt qua mu bàn tay tôi như con côn trùng bò chậm rãi, trượt dần đến các đầu ngón. Ngay sau đó, từ chiếc đèn trong tay tôi, một luồng ánh sáng mờ nhạt bật lên.
“Chỉ cần nhấn một nút là xong mà.”
“…Bình thường tôi toàn dùng ứng dụng để chỉnh, mà giờ điện thoại cũng không mang theo…”
“Lời cậu nói về mấy chuyện kiểu này, tôi chẳng tin được chút nào, thư ký Baek.”
May mắn thay, hay đúng hơn là vạn hạnh, Yoon Tae Oh cuối cùng cũng thay đổi tư thế. Hắn nắm cổ tay tôi, xoay người tôi lại đối diện với hắn. Chiếc đèn trong tay tôi cũng bị giật phăng trong tích tắc, ném thẳng lên giường.
“Tôi, tôi không biết anh đang hiểu lầm gì, nhưng tôi thật sự chỉ đến kiểm tra chỗ ngủ thôi mà? Việc này tôi làm hàng ngày đấy…”
Quả nhiên suy đoán ban nãy của tôi không sai. Yoon Tae Oh vừa tắm xong, tóc vẫn chưa khô, những lọn tóc ướt át rối bời tự nhiên. Nhưng ngay cả trong dáng vẻ ấy, hắn vẫn chẳng hề kém phần cuốn hút. Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn hắt lên gương mặt hắn và tạo nên những đường nét sâu hơn thường ngày. Đôi mắt như chìm vào bóng tối vô tận, sống mũi cao vút sắc nét, đôi môi mọng nước không chút nếp nhăn… Haizz, thôi tôi xin dừng miêu tả ở đây.
“Tôi không chắc lắm. Thành thật thì tôi không tin nổi. Theo như tôi biết, chẳng phải cậu đã ba lần cố dùng cơ thể để giải quyết mọi chuyện sao?”
“Lại nữa, dùng cơ thể giải quyết cái gì chứ!”
Dù phản bác, tôi vẫn hiểu ý Yoon Tae Oh muốn nói gì.
“Han Ye Joon là do cậu ta đơn phương cảm mến tôi, còn Won Kyu Il thì tôi đã bảo không phải như vậy mà?”
“Còn một lần nữa, phải không?”
“…Cái đó, cái đó cũng… không phải vậy đâu…”
Tôi thấy oan ức, oan ức đến mức muốn nhảy dựng lên, nhưng miệng cứ lắp bắp không thốt nên lời. Ừ thì… như Yoon Tae Oh nói, lý do tôi rơi vào tình cảnh này cũng có phần vì tôi từng cố dùng “cơ thể” để xử lý vấn đề. Nhưng lý do tôi không thể nói tiếp còn vì…
“Ngay cả bây giờ cũng vậy, đúng không? Cậu nhìn tôi chằm chằm đến mức tôi thấy xấu hổ đây này.”
Lồng ngực của Yoon Tae Oh… chính là thứ khiến tôi ngẩn ngơ. Gã điên này không hiểu sao lại bước ra mà không mặc áo, để lộ cơ thể vừa tắm xong còn vương nước. Như tôi dự đoán, vai và cánh tay hắn rắn chắc đến nỗi cơ bắp như muốn xé toạc da mà bung ra.
Lồng ngực cũng không ngoại lệ. Cảm giác tôi chạm phải lúc nãy không phải ảo giác. Hai khối cơ ngực đồ sộ căng tròn đối xứng hoàn hảo nằm gọn gàng trên thân hình ấy. Và giữa chúng, hai núm… Haizz… Tôi nuốt nước bọt đánh ực, cố gắng dứt ánh mắt ra khỏi đó.
Đồ khốn, chăm chỉ tập luyện thế này để giấu cái “kho báu” như vậy sao? Quốc bảo, đúng là quốc bảo.
“Tôi không nhìn mà.”
“Không ngờ thư ký Kim lại chủ động đến vậy. Đúng là gan dạ, dám đi quấy rối tình dục cấp trên cơ đấy.”
“Quấy, quấy rối tình dục cái gì chứ!”
“Cậu cũng có tiền sử mấy vụ kiểu này vài lần rồi còn gì.”
“Tôi đã bảo đó toàn là hiểu lầm mà. Tôi không phải loại người như vậy đâu, thật đấy!”
Nghe hắn nói mà tôi tức muốn bốc khói. Đúng là tôi có ngắm nghía một chút bằng mắt, nhưng sao lại bị coi như loại người dễ dãi, sẵn sàng dùng thân xác lung tung chứ? Với Han Ye Joon và Won Kyu Il rõ ràng là hiểu lầm, còn lúc tôi lẻn vào biệt thự trong kỳ phát tình của Yoon Tae Oh, tôi đã phải đấu tranh nội tâm dữ dội thế nào. Đồ khốn này không hiểu thì thôi, còn gán cho tôi mấy cái tội danh kỳ quặc.
“Đã vậy còn trơ trẽn.”
Đùng. Câu nói vượt giới hạn của Yoon Tae Oh làm lý trí tôi đứt phựt. Được thôi, hôm nay tôi sẽ giết chết hắn rồi xuống địa ngục luôn.
“Nhìn thế này mà vẫn nói ra được những lời đó…”
“Dù nhìn thế nào thì tôi vẫn chưa từng có kinh nghiệm…”
Giọng mỉa mai của Yoon Tae Oh hòa lẫn với tiếng hét đầy phẫn nộ của tôi. Hắn vừa nói vừa nắm vai tôi, xoay người tôi lại, nhưng ngay khi ánh mắt tôi chạm phải thứ trước mặt, miệng tôi bỗng khựng lại. …Cái gì thế kia…?
“…Chưa có cái gì?”
“Cái đó… sao, sao lại ở đây…?”
Vấn đề nằm ở chiếc ngăn kéo cạnh giường đang hé mở. Chắc là lúc tôi va đầu gối vào nó hồi nãy, nó đã bật ra. Nhưng những thứ bên trong… kỳ lạ quá. Không chắc mình có nhìn nhầm không, tôi đưa tay cầm lấy thứ trong đó.
“XXXL… bao cao su… và gel bôi trơn…”
Tại sao lại là cỡ XXXL thì tôi xin không bàn đến. Trong ngăn kéo chất đầy bao cao su, ước chừng vài chục cái, cùng một chai gel bôi trơn to như chai nước suối. Nhìn cảnh này, tôi chợt hiểu phần nào những lời Yoon Tae Oh nói trước đó. Một cậu thư ký lẻn vào phòng tối, mò mẫm bên giường và lục lọi ngăn kéo chứa toàn thứ này, thì…
“Hiểu lầm, hiểu lầm thật mà! Đúng là tôi có hơi vô lễ khi… nhìn ngực… à không, cơ thể anh một chút, nhưng tôi tuyệt đối không có ý đó!”
Gáy tôi lạnh toát. Cơn giận vừa dâng lên bỗng chốc tan biến, cũng chẳng có gì lạ. Nhưng điều đáng lo hơn chính là trạng thái của Yoon Tae Oh. Hắn đứng lặng, chẳng buồn nghe tôi giải thích, và tình hình dường như mỗi lúc một tồi tệ. Tôi nhận ra đôi co chỉ càng vô ích. Trong hoàn cảnh này, rời đi ngay lập tức có lẽ là quyết định sáng suốt nhất.
Tôi chậm rãi, thật chậm rãi lùi lại, cố tỏ ra không động đậy. Khi tôi lùi được khoảng ba bước về phía cửa, Yoon Tae Oh vẫn không nhúc nhích. Đúng thời cơ, tôi xoay người lao về phía cửa.
Ba bước, hai bước, một bước…!
“Giám đốc ngủ ngon nhé!”
Tôi nắm tay nắm cửa, hét lên lời chúc buổi tối rồi định lao ra ngoài. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay to lớn, nóng bỏng bất ngờ ôm trọn gáy tôi. Mọi cử động của tôi chợt dừng lại.
“Cậu vừa nói gì?”
“Dạ, dạ…?”
Tôi chưa kịp hiểu câu hỏi ấy. Khi bị bàn tay Yoon Tae Oh nắm lấy, mọi điểm trên cơ thể tôi đều như hóa thành tử huyệt, nhưng chỗ gáy nhạy cảm mà tôi chẳng hay biết lại bị hắn nhẹ nhàng siết chặt. Cả người tôi trở nên căng cứng, tay định mở cửa cũng khựng lại vì căng thẳng.
“Giám đốc… ngủ ngon…”
“Không phải.”
“Bao, bao cao su… ạ?”
“Không phải đùa đâu.”
Tôi còn nói gì nữa nhỉ? Giọng Yoon Tae Oh chẳng chút đùa cợt. Tôi cố vắt óc nhớ lại, nhưng đầu óc hoảng loạn chẳng thể moi ra được gì. Cuộc trò chuyện trước đó đã sớm bị xóa sạch khỏi tâm trí tôi, trắng xóa như tờ giấy.
“Hình như là không có cái gì đó.”
Yoon Tae Oh buông gáy tôi ra, tôi quay lại đối diện hắn. Gương mặt hắn trông thật kỳ lạ, vừa như đang giận, lại vừa như đang cười. Dù vốn dĩ hắn ít khi bộc lộ cảm xúc phong phú, nhưng lần này tôi thật sự không đoán được tâm tư hắn.
“…Là gì nhỉ…? Tôi thiếu nhiều thứ lắm mà…”
“Đúng vậy thật. Nhìn kỹ thì cậu chẳng có chút sợ hãi hay thận trọng nào cả.”
Trước khi tôi kịp nhận ra, lưng tôi đã chạm vào cánh cửa. Yoon Tae Oh đứng chắn trước mặt như bức tường, hai tay chống lên hai bên đầu tôi, tạo thành tư thế làm tôi không thể thoát ra. Và dĩ nhiên, lồng ngực trần trụi của hắn vẫn phô bày rõ ràng.
…Anh cũng thiếu thứ đấy, đồ không biết xấu hổ. May mà đèn phòng mờ tối, nếu không, người khó xử chắc chắn sẽ là tôi.
“Hình như cậu nói chưa từng có kinh nghiệm.”
“Cái, cái đó…!”
…Đúng rồi. Hình như tôi đã lỡ lời thật. Bị Yoon Tae Oh liên tục dồn vào đường cùng, trong lúc tức giận tôi đã buột miệng tiết lộ một bí mật chẳng phải bí mật. Đầu óc tôi quay cuồng, mắt tôi dường như không biết phải nhìn đi đâu, cứ đảo loạn lên.
“Tôi chưa từng nói thế. Tôi, tôi bao nhiêu tuổi rồi mà đến giờ vẫn chưa có kinh nghiệm đó chứ? Ôi, nhiều lắm luôn ấy chứ.”
“Ồ, nhiều lắm sao nổi? Sao giọng cậu run rẩy thế kia?”
Tôi cố tỏ ra bình thường, nhưng từng câu chữ bật ra từ cổ họng cứ ngắt quãng, lúc cao vút lúc trầm xuống như video bị lag, bộc lộ rõ trái tim đang rối bời. Sau khi hít một hơi cố gắng trấn tĩnh, tôi lại lên tiếng.
“Dĩ nhiên là không, nhưng giả sử có đi nữa! Chuyện đó thì liên quan gì đến công việc thư ký chứ?”
Giờ thì tôi đọc được cảm xúc của Yoon Tae Oh. Gương mặt có phần cứng nhắc của hắn dần nở một nụ cười rõ ràng, khóe mắt cong lên… đẹp đến nao lòng. Hắn cứ thế nhìn xuống tôi một lúc lâu.
“Cậu làm mấy chuyện dễ thương hơn tôi tưởng đấy.”
Giọng nói pha chút cười cợt vang lên, bàn tay Yoon Tae Oh luồn vào tóc tôi. Những ngón tay dài bất ngờ vò rối mái tóc tôi không thương tiếc. Thoáng chốc, tôi tự hỏi liệu hắn có định nắm tóc lôi tôi đi hay không.
“Thôi đi đi.”
Đúng là đồ tùy hứng. Vò đầu tôi như chơi với chó nhà mình xong, hắn đột ngột buông ra và bảo tôi đi. Dù sao cũng được thoát khỏi tình huống ngột ngạt này, tôi mừng thầm, bước ra khỏi cửa. Nhưng ngay lúc đó, giọng hắn vang lên sau lưng.
“Ngủ ngon nhé, Si Eon.”
“…Giám đốc!”
Đồ khốn nạn đáng ghét. Giá mà hắn đừng gọi tôi kiểu đó.
Về đến phòng, tôi đổ vật xuống giường. Ở cạnh Yoon Tae Oh đúng là khiến người ta kiệt sức trong tích tắc. Kỳ nghỉ tưởng như thư thái thế này mà chỉ vì hắn là đã có một vết nhơ duy nhất. Nhưng lúc nằm sấp, tôi cảm giác túi quần vướng phải thứ gì đó. Nằm ngay ngắn lại, tôi móc túi lấy ra xem.
“Cái gì đây… sao nó lại ở đây?”
Là thứ trong ngăn kéo phòng Yoon Tae Oh hồi nãy. Tôi cầm nó mân mê, tò mò nổi lên. Xé bao ra, tôi nắm lấy phần đầu trơn nhẵn, từ từ thả cuộn tròn bên trong ra. Nhưng nó cứ kéo dài mãi không thấy điểm dừng.
“Cái gì vậy, thứ này dùng cho người thật sao…? Nói đùa à…”
Thêm chút phóng đại thì nó dài đến mức phủ kín từ khuỷu tay đến cẳng tay tôi. Nhưng nghĩ lại thì… với một alpha trội như Yoon Tae Oh, cộng thêm thân hình đồ sộ ấy. Ngực, đùi, cánh tay đều rắn rỏi thế kia thì cũng không có gì lạ…
Chỉ nhìn mỗi cái bao cao su mà đầu óc tôi lại trôi theo những tưởng tượng kỳ quái. Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Không được. Đang định đứng dậy vứt cái thứ gớm ghiếc này đi thì—
“Thư ký Baek, nếu không có gì thì mai chúng ta rời—”
Cửa phòng bật mở, Yoon Tae Oh thò đầu vào, và ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt hắn đảo qua lại giữa mặt tôi và thứ tôi đang cầm trên tay.
…Tôi muốn chết quá.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.