Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 53
“Tôi cũng thấy hơi… vô lý, hay nói đúng hơn là hơi lạc đề… nhưng giám đốc chỉ nói vậy rồi không nói gì thêm nên tôi cũng chịu.”
Hắn bảo tôi nhát gan, hay lo lắng quá mức nên mới giữ tôi ở lại nhà. Ừ thì, lời giải thích ấy rõ ràng khác xa với những gì Yoon Tae Oh đã kể với tôi trước đó. Có lẽ tôi cũng có thể cho qua, coi đó chỉ là một câu nói bâng quơ để đánh trống lảng. Dẫu sao hắn cũng chẳng phải kiểu người thích bộc bạch lòng mình với ai.
Nhưng cảm giác bất an mà tôi cảm nhận được từ Yoon Tae Oh lúc hắn nói rằng không cần đến tôi, cái cảm giác ấy, tôi không tài nào gột rửa khỏi tâm trí. Có gì đó… không tự nhiên trong tình huống ấy.
“Cơ mà sao cậu vẫn còn sống được thế? Điều mà giám đốc ghét nhất chính là không tuân lệnh cơ mà.”
“Ờ thì… tôi bị mắng té tát luôn đấy.”
“Chắc chắn rồi. Tôi cũng tức điên lên được. Dù sao đi nữa, cậu không sao là tốt rồi, nhưng từ giờ tuyệt đối đừng làm thế nữa.”
Trước sự lo lắng đậm đặc đến mức hơi quá của Kang Seok Ho, tôi chỉ lặng lẽ gật đầu một cái cho xong chuyện. Nhưng hình bóng Yoon Tae Oh cứ chập chờn hiện lên trong đầu tôi. Có lẽ… trong thế giới này…
***
“Một kiểu bắt cóc mới à?”
“Bắt cóc ai cơ? Giám đốc á…?”
“Đang làm gì với một người vừa rời khỏi biệt thự thế này chứ.”
Đồ điên, làm sao tôi bắt cóc hắn được. Ngày hôm sau khi tôi rời khỏi biệt thự, Yoon Tae Oh đã ung dung bước ra khỏi nơi trú ẩn của mình bằng chính đôi chân hắn. Tôi đưa hắn đến bệnh viện ngay sau đó. Nhìn hắn vừa nghỉ ngơi cả tuần mà trông vẫn mệt mỏi kỳ lạ, tôi càng tin rằng suy đoán của mình không phải vô căn cứ.
“Dường như việc kỳ phát tình bị trì hoãn khiến anh hơi bận tâm.”
Đúng là chuyện hiếm thấy thật. Chu kỳ phát tình của một alpha trội như hắn mà lại lệch đến hơn một tuần, quả là bất thường. Dĩ nhiên đó chỉ là lý do bề mặt. Nằm trên giường đêm qua, tôi không ngừng nhớ lại cảm giác kỳ lạ từ Yoon Tae Oh, đến mức nghi ngờ liệu cơ thể hắn có vấn đề gì không. Gần đây, những lời nói và hành động không giống hắn cứ lặp đi lặp lại, làm cho tôi nghĩ rằng có thể sức khỏe của hắn là nguyên nhân. Thế là tôi sắp xếp một buổi khám bệnh.
“Dù sao thì làm kiểm tra tổng quát cũng tốt mà. Chậm một chút thì có sao đâu.”
Có lẽ vì tự hiểu rõ cơ thể mình nhất, Yoon Tae Oh tỏ vẻ không hài lòng. Nhìn hắn càu nhàu vì không muốn tiêm thuốc, tôi lại phải đau đầu nghĩ cách dỗ dành cái tên cứng đầu này.
“Sức khỏe của giám đốc là ưu tiên hàng đầu chứ ạ… Dù gì trên vai giám đốc còn gánh vác sinh mạng của bao nhiêu nhân viên, trong đó có cả tôi… giám đốc khỏe mạnh không phải là điều quan trọng nhất sao?”
“Thế à.”
“Ôi, đương nhiên rồi! Tối qua tôi lo đến mức chẳng chợp mắt được tí nào đấy!”
“Ngủ cũng không ngủ được…?”
Không hẳn vì lý do ấy, nhưng đúng là tôi mất ngủ thật. Và việc nghĩ rằng cơ thể Yoon Tae Oh có vấn đề cũng chẳng phải suy đoán sai.
Sau khi tôi thao thao bất tuyệt ca ngợi tầm quan trọng của sức khỏe hắn, cuối cùng hắn cũng chịu ngoan ngoãn đi kiểm tra. Họ làm đủ thứ xét nghiệm, đến mức tôi còn thấy hơi quá đà với hàng loạt máy móc hiện đại. Bác sĩ có lẽ cũng vì chuyện kỳ phát tình bị lệch mà thêm phần cẩn thận, chăm chút cho Yoon Tae Oh kỹ lưỡng hơn. Nhờ thế, đến chiều muộn chúng tôi đã có kết quả.
“Giám đốc ơi…”
Bác sĩ nhìn chằm chằm vào màn hình, cố tỏ ra nghiêm trọng. Ông ta run chân, cắn môi rồi lại bận rộn di chuột, ra vẻ khẩn trương như đang đóng phim.
“Đừng làm trò nữa, nói nhanh lên.”
A, hóa ra tôi với Yoon Tae Oh cũng đồng lòng ghê. Đúng thế đấy. Đằng nào cũng là vai phụ, sao cứ thích làm quá lên vậy chứ. Nghĩ lại thì mấy bác sĩ ở cái thế giới này đúng là có thói quen làm màu với những chuyện chẳng đâu vào đâu. Lần trước bác sĩ của tôi cũng thế mà.
“X-xin lỗi. Chỉ số hơi lạ… Trước hết thì cơ thể không có vấn đề gì, nhưng mức pheromone lại cực kỳ bất ổn.”
“Nói rõ ràng chút đi. Tôi đâu phải bác sĩ.”
“Mức tối đa tăng lên rồi ạ…”
“Tăng thêm được nữa sao? Tôi tưởng trước giờ đã gần chạm đỉnh rồi chứ…?”
Lần này tôi phải chen vào. Lời bác sĩ cứ mập mờ khó hiểu, khiến Yoon Tae Oh thở dài nặng nề qua lỗ mũi. Đó là dấu hiệu rõ ràng rằng hắn chẳng còn kiên nhẫn để hỏi thêm nữa. Cái tên nóng tính này mà nổi điên lên bóp cổ bác sĩ thì ai nghe kết quả đây chứ.
“Đúng vậy, nhưng giờ nó còn tăng vượt mức, gần như không đo được luôn ạ.”
…Có thật không đấy? Chỉ số vượt ngoài khả năng đo lường mà nghe được sao?
“Vậy có ảnh hưởng gì đến sức khỏe không?”
“Có lẽ là không ạ.”
“Có lẽ?”
“Không! Không ảnh hưởng ạ. Chỉ là…”
Trước câu hỏi cộc lốc của Yoon Tae Oh, bác sĩ vội sửa lại cho chính xác.
“Chỉ là mức thấp nhất cũng giảm xuống quá thấp, đến mức vô lý. Vì thế chu kỳ phát tình mới bất ổn. Nói đơn giản thì đây là…”
Ông ta liếc nhìn Yoon Tae Oh, cẩn thận chọn lời. Tôi chỉ muốn tìm ngay thằng viết kịch bản này mà hỏi cho ra lẽ. Đau cả đầu, nói rõ ràng giùm cái đi!
“T, tắm pheromone, anh có nghe qua chưa ạ?”
“Phe-cái gì?”
“Là khi alpha hoặc omega đánh dấu đối phương bằng mùi của mình… kiểu để lại hơi quá nhiều ấy ạ.”
Tôi biết chứ. Là hành động của alpha hoặc omega có tính chiếm hữu cao, phủ đầy pheromone của mình lên bạn đời để ngăn kẻ khác đến gần.
“Nhưng chuyện đó không thể xảy ra thì bác sĩ phải rõ hơn ai hết chứ?”
“V-vâng, nên tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần… Nhưng dù thế nào thì chỉ có thể giải thích bằng cách đó thôi. Chí ít cũng là do anh đã tiếp xúc với mức pheromone tương đương một lần ‘tắm’…”
Cái gì mà nhảm nhí vậy chứ. Yoon Tae Oh là kiểu người nghe đến omega thôi đã phát hoảng rồi. Xung quanh hắn làm gì có omega nào… khoan, có một người.
…Tôi.
“Chắc chắn phải có lý do khác chứ! Đúng không, bác sĩ?”
Hình như giọng tôi hơi cao quá thì phải. Đến mức Yoon Tae Oh đang ngồi trước mặt cũng quay lại nhìn tôi. Tôi vội điều chỉnh giọng, thúc ép ông ta đưa ra câu trả lời tôi muốn nghe.
“Không. Không phải nguyên nhân nội tại. Chỉ có thể là do ảnh hưởng từ pheromone khác thôi ạ.”
…Xong đời rồi.
“Vậy ý ông là bây giờ…”
Ngón tay Yoon Tae Oh bắt đầu gõ liên hồi lên đùi.
“Xung quanh tôi có omega sao?”
Rồi từ miệng hắn vang lên một giọng nói lạnh tanh hiếm thấy. Tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Tôi cố kìm cái cằm run rẩy, nhưng trái tim thì đã đập loạn xạ mất rồi.
Tôi nhìn bác sĩ với ánh mắt cầu xin. Làm ơn, làm ơn…
“Vâng. Có thể anh không nhận ra, nhưng rất có khả năng việc tiếp xúc với omega đã khiến pheromone của anh bất ổn.”
Xong, hết thật rồi.
***
“…Và… để…”
“Vâng, giám đốc.”
Trời ạ, rốt cuộc họ đang nói gì vậy chứ. Tôi khẽ hé cửa, kề sát tai vào mà vẫn chẳng nghe được gì từ cuộc trò chuyện trong văn phòng Yoon Tae Oh. Chỉ có giọng trầm chắc của Kang Seok Ho vọng ra lọt thỏm.
Họ đang âm mưu gì mà không cho tôi vào, chỉ ngồi thì thầm với Kang Seok Ho thế kia chứ. Từ sau chuyến đi bệnh viện, tôi cứ thấp thỏm không yên, liên tục để ý thái độ của Yoon Tae Oh.
“Làm gì đấy, thư ký Kim?”
Đang mải nghiêng tai nghe ngóng sao văn phòng yên ắng quá, thì giọng nói mà tôi chẳng nghe được lúc nãy bỗng vang lên rõ mồn một ngay sát bên.
“…Giám đốc?”
“Tôi hỏi cậu đang làm gì đấy.”
Cánh cửa khép hờ bật mở toang, bóng dáng cao lớn của Yoon Tae Oh hiện ra như một vệt tối. Một tay giữ cửa, hắn lạnh lùng hỏi. Đầu óc tôi quay cuồng tìm câu trả lời. Nếu bảo “Tôi tò mò xem anh định làm gì nên nghe lén thử” thì chắc hôm nay là ngày tôi nghỉ việc luôn. Nghỉ việc mãi mãi.
“C-cà phê, anh có muốn uống không ạ? Giờ cà phê sáng sắp qua rồi đấy.”
“Cà phê?”
Khóe môi Yoon Tae Oh nhếch lên. Nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như dao. Là đang cười nhạo tôi đây mà.
“Cậu quan tâm đến giờ cà phê của tôi từ khi nào thế thế?”
Có lẽ hắn định rời văn phòng từ trước, Yoon Tae Oh lướt qua tôi, bước thẳng đến thang máy.
“Anh đi đâu vậy ạ…?”
“Tôi phải báo cáo với cậu sao… À, quên, cậu là thư ký mà.”
Tên này chắc cũng đang tuổi dậy thì hay sao ấy. Hễ tôi nói gì là hắn phủ nhận trước đã, cái tính ngang ngược ấy gần đây lộ rõ mồn một. Giờ thì đến cả việc tôi là thư ký của hắn mà hắn cũng quên luôn, cứ thế tuôn lời cay nghiệt.
“Lâu rồi không đi kiểm tra trong công ty, giờ tôi đi đây. Không cần theo đâu. Thay vào đó, đội trưởng đội bảo vệ số 3 chắc đang bận lắm, cậu qua đó đi.”
Đứng trước thang máy, Yoon Tae Oh vẩy tay ra hiệu cho tôi biến đi. Cử chỉ như đuổi ruồi, nhưng với hắn thì tôi hay ruồi chắc cũng chẳng khác gì nhau.
“…Dạ, giám đốc đi cẩn thận ạ.”
Để lại cảm giác bất an khó tả, Yoon Tae Oh bước vào thang máy, còn tôi quay gót đi tiếp.
“…Lo lắm, rất là lo…”
Từ sau hôm qua ở bệnh viện, Yoon Tae Oh lại bình thản đến lạ. Tôi cứ ngỡ anh sẽ nổi cơn tam bành tìm omega mà xé xác ngay lập tức. Vậy mà đêm qua yên bình trôi qua, người đầu tiên hắn gặp hôm nay lại là Kang Seok Ho. Cái tên sát thủ máu lạnh ấy.
Trước khi tôi kịp vào văn phòng, một bóng đen to lớn đã lướt qua, lao thẳng vào phòng thư ký.
“Từ giờ phòng thư ký sẽ bị kiểm soát lối ra vào.”
Nỗi bất an nhanh chóng thành hiện thực. Theo chân họ vào trong, tôi thấy phòng thư ký đã bị đội bảo vệ số 3 vây kín. Các thư ký khác ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt hoang mang, nhưng chẳng ai dám lên tiếng phản đối.
“Trưởng nhóm Kang, anh đang làm gì vậy?”
“A, cậu đến rồi.”
Đây có đúng là người tôi biết không vậy?
Kang Seok Ho nở nụ cười lạnh lẽo đến rợn người nhìn tôi. Tay trái anh ta giơ lên, ra hiệu nhẹ một cái, lập tức hai alpha gần đó nắm chặt lấy hai cánh tay tôi. Tôi giãy giụa trong hoảng loạn, nhưng chẳng thể thoát ra được.
“C-cái gì vậy?”
Sự bối rối chỉ mình tôi gánh chịu. Kang Seok Ho thong thả bước tới, và khi anh ta tiến gần, tôi dần nhận ra bản chất của nỗi bất an đang lớn dần trong lòng.
“Cậu cần hợp tác với chúng tôi trong việc truy tìm omega đấy, trưởng nhóm Baek.”
Tôi không thể bình tĩnh nổi khi nhìn thấy nụ cười méo mó của anh ta. Một thông báo bất ngờ đến mức khiến tôi chết lặng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.