Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 54
“Cái gì mà truy tìm cơ chứ?”
“Cậu biết rõ mà. Hôm qua chẳng phải cùng nghe với giám đốc sao.”
“Nhưng sao lại làm chuyện đó ở phòng thư ký…”
Lại một cái ra hiệu nữa từ Kang Seok Ho, những gã to con đang kìm chặt tôi lập tức buông ra. Nhưng so với việc Kang Seok Ho khoác vai tôi, gần như ép tôi bước đi cùng anh ta thế này, thà để họ giữ lại còn hơn.
“ Nghĩ xem nào. Ai là người ở bên giám đốc lâu nhất hả?”
“…Lý lịch của mọi người đều đã được xác minh từ lúc vào làm rồi mà.”
Anh ta nghiêng người về phía tôi như thể chúng tôi là bạn thân lâu năm, giục tôi bước nhanh hơn.
“Dĩ nhiên là có xác minh rồi. Nhưng giờ giám đốc xảy ra chuyện, chẳng phải phòng thư ký là nơi đầu tiên cần điều tra sao?”
Tên đầu đất này lâu lắm mới nói được câu đúng, đến mức tôi chẳng phản bác nổi. Ngay cả tôi cũng thấy việc bắt đầu từ phòng thư ký là điều hiển nhiên.
“Tôi, tôi tự làm được mà?”
“Không. Trưởng nhóm Baek thì không được. Lần này giám đốc cũng bảo loại cậu ra.”
“…Lại nữa sao…?”
“Đừng bảo là không biết lý do nhé.”
Tôi có cảm giác đây là lần đầu tiên mình đặt chân vào nơi này. Văn phòng của đội bảo vệ số 3. Đúng như tính cách của đám người này, không gian nơi đây lạnh lẽo và trống trải đến lạ.
Dọc một bên tường là những tủ đựng đồ khổng lồ xếp thành hàng, tôi chẳng muốn biết bên trong chứa gì. Chắc chắn toàn mấy thứ dụng cụ dùng để lấy mạng người. Và còn vài căn phòng nhỏ trông như phòng họp, kỳ lạ ở chỗ mỗi phòng đều gắn cửa sắt không có lấy một ô kính. Một trong số đó chính là nơi tôi bị dẫn vào.
“Không biết thật mà…?
Kang Seok Ho vốn đã thích làm màu, giờ bước vào căn phòng này, hơi thở anh ta dường như càng nặng nề hơn. Sao mà… bàn ghế ở đây toàn bằng sắt thế này? Nội thất trông chẳng khác gì một phòng thẩm vấn mà tôi từng thấy đâu đó.
“Ngồi đi?”
“…”
“Ngồi xuống, trưởng nhóm Baek.”
Trước lời thúc giục của Kang Seok Ho đã yên vị trên ghế, tôi đành ngồi xuống đối diện anh ta. Anh ta ngồi nghiêng, để lộ phần mặt phủ đầy hình xăm, vẻ mặt nghiêm túc đến lạ. Đáng lẽ giờ này anh ta phải thả lỏng, trở lại cái kiểu đùa cợt thường ngày chứ.
“Thật sự không biết sao? Tại sao giám đốc lại loại cậu ra khỏi vụ này nữa?”
…Tôi chẳng muốn biết chút nào. Câu nói của Kang Seok Ho làm đầu óc tôi rối bời.
Lẽ nào Yoon Tae Oh đã nhận ra điều gì? Nghĩ theo tình huống hiện tại thì cũng hợp lý. Vậy nên Kang Seok Ho mới chọn tôi làm người đầu tiên trong đám thư ký để “hỏi thăm”. Chưa kể việc tôi bị loại khỏi vụ truy tìm omega lần này nữa.
“Trưởng, trưởng nhóm Kang. Hình như có hiểu lầm gì đó…”
“Hiểu lầm gì mà hiểu lầm. Cậu dám phớt lờ chỉ thị của giám đốc như thế, bị loại ra là đương nhiên.”
“À…”
Một tiếng thở dài kéo dài thoát ra từ miệng Kang Seok Ho. Rồi bất ngờ, một bàn tay vươn qua bàn búng mạnh vào trán tôi. Cú đánh đau điếng khiến đầu óc tôi tỉnh táo hẳn ra.
“Vậy sao không nghe lời tử tế đi? Mới bị bắt lại sau lần bỏ trốn bao lâu mà đã lại không tuân lệnh nữa hả, mày?”
“Không, sao lại đánh người ta! Với cả ai bảo tôi bỏ trốn đâu!
Chắc chắn rồi. Chính cái tên khốn này đã ác ý tung tin đồn tôi định vượt biên. Sao mà đến giờ vẫn nghĩ tôi từng cố bỏ trốn chứ? Có bằng chứng gì đâu!
“Haa… Dù sao thì cậu cũng nằm trong diện điều tra, biết thế đi.”
“Tôi, tôi cũng phải điều tra sao…?”
“Ừ. Trừ alpha ra thì tất cả.”
“Là giám đốc bảo thế à?”
“Không, cái này là quyết định của tôi. Giám đốc đâu rảnh mà chỉ đạo từng chi tiết nhỏ vậy.”
Hỏng bét rồi…
“Trưởng nhóm Kang, anh định tiến hành điều tra thế nào…?”
Tôi lấy đâu ra cái gan ấy nhỉ? Sao hôm qua, sau khi nghe kết quả kiểm tra của Yoon Tae Oh ở bệnh viện, tôi không bỏ trốn ngay lập tức chứ? Việc truy tìm omega thế này là điều tôi đã phần nào đoán trước mà.
Sau một hồi làm màu, Kang Seok Ho cuối cùng cũng lộ ra chút bản chất thật. Anh ta vò đầu bứt tóc, không giấu nổi vẻ bứt rứt.
“Haa, điều tra hết rồi thì…”
“Rồi sao nữa…?”
“Kiểm tra chứ sao.”
Kiểm tra cái gì…? Kiểm tra?
“…Kiểm tra thể chất á?”
“Dù phiền hà thì đó vẫn là cách chính xác nhất. Không ai dám nói dối đâu.”
Tôi chỉ muốn tự vò đầu mình. Thật sự hỏng chuyện lớn rồi…
***
“Trưởng nhóm, trưởng nhóm ơi…!”
Hỗn loạn hết cả lên. Tâm trí tôi lẫn tình hình văn phòng đều rối như tơ vò. Đội bảo vệ số 3 của Kang Seok Ho hành xử như thể đang đối phó với tội phạm tiềm năng, lôi từng người trong đám thư ký đi. Thậm chí vài người còn bị giữ lại hàng giờ vì cái gọi là “có dấu hiệu đáng ngờ”.
Thế nên chẳng ai chịu ngoan ngoãn để họ lôi đi. Ai cũng nghi ngờ rằng đám người này sẵn sàng vu cho người ta tội danh không có thật rồi xử lý trong im lặng. Một suy nghĩ hoàn toàn hợp lý lan khắp văn phòng.
Bíp bíp
“Vâng, giám đốc.”
—Vào đây một lát.
Haa… Chẳng tập trung làm việc nổi. May mà tôi chỉ bị Kang Seok Ho tra hỏi qua loa vài câu rồi thả ra, nhưng vì có thứ phải giấu nên cứ ngồi đây mà như ngồi trên đống lửa.
“Đi đâu đấy?”
“Vừa nãy giám đốc gọi mà. Không nghe thấy à?”
Giờ thì đến từng bước đi của tôi cũng bị theo dõi sát sao. Tên đội viên đội bảo vệ 3 chẳng hề nao núng trước giọng gay gắt của tôi, cứ bám theo đến tận cửa văn phòng Yoon Tae Oh. Tôi chẳng dám bảo hắn thôi đi theo, chỉ thở dài ngao ngán rồi bước vào.
“Anh gọi tôi có việc gì ạ, giám đốc?”
Yoon Tae Oh chẳng buồn ngẩng lên dù tôi đã vào văn phòng. Hắn dán mắt vào màn hình laptop, hời hợt gõ phím lạch cạch, vẻ mặt trông nghiêm trọng. Có thể do tâm trạng tôi mà tôi thấy thế, nhưng tình hình này chẳng có vẻ gì tích cực.
“Có bất mãn gì với tôi à?”
“…Hả…?”
Anh nói gì vậy, Tae Oh? Nhân viên nào mà chẳng có bất mãn với công ty? Muốn tôi liệt kê từng cái một không? Anh chịu nổi mà nghe à?
“Sao lịch trình lại vớ vẩn thế này? Ý là họp đến tận mười giờ hôm nay, ngay bây giờ sao?”
“À… đó không phải lỗi của tôi mà…?”
“Oh, vậy thì thằng khốn nào sắp xếp lịch tệ hại thế này?”
“Không, giám đốc… không phải ý đó…”
Hình như tên này cũng có vấn đề trong việc kiểm soát cơn giận. Tiếng “tạch” từ cú đập phím hời hợt làm tôi giật mình, lời nói cứ thế nhỏ dần.
“Lôi nó đến đây. Tôi muốn nhìn mặt xem là thằng nào. Dù tôi có vắng mặt vì kỳ phát tình thì cũng đâu đến nỗi, cái này hơi quá đáng không?”
“Thật ra… toàn bộ là do giám đốc đấy ạ?”
“…Cái gì?”
“Trước khi giám đốc vào biệt thự, giám đốc chẳng tuân theo lịch trình nào cả, nên tôi đành phải làm vậy. Những cái có thể hoãn thì tôi đã đẩy lùi hết mức rồi.”
Mang gương tới đây không? Sao trước khi phát tình lại chơi bời đến mức làm bao người phải tăng ca thế hả? Vì anh mà tôi cũng về muộn, đáng lẽ người tức giận phải là tôi chứ không phải anh, đồ khốn!
“Haa… Điên mất thôi, thật đấy.”
Yoon Tae Oh đứng dậy xắn tay áo rồi bước tới.
“Lỗi của tôi, ý cậu là thế hả?”
Gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay khi hắn nắm rồi thả nắm đấm, trông đặc biệt dữ tợn. Tay người mà sao to như cái đầu thế này… Đang nói chuyện tử tế sao tự dưng chuyển sang chế độ chiến đấu vậy?
“Tôi, tôi còn non kinh nghiệm nên sắp xếp lịch chưa tốt, chắc là lỗi của tôi thôi…?”
“Vậy à?”
“Dạ… đúng vậy ạ…?”
Khó xử quá. Đổ lỗi cho hắn thì không được, tự nhận lỗi cũng không xong. Dù thế nào tôi cũng thấy mình khó mà thoát nạn.
“Nghĩ kỹ xem. Tại sao tôi lại phải dời lịch như vậy?”
Nghĩ cái gì? Lúc tôi vắng mặt hắn tự ý hủy hết lịch trình thì tôi biết làm sao. Nhưng mà, tôi cũng hơi tò mò cậu suy nghĩ kiểu gì mà dời hết mọi thứ như vậy. Mang theo câu hỏi trong lòng, tôi nhìn Yoon Tae Oh, một bên lông mày hắn nhướn lên, miệng mở ra.
“Lúc đó phải xử lý chuyện ai đó định bỏ trốn, nên mới ra thế này. Vậy mà người trong cuộc lại quên sạch rồi à.”
“Có chuyện đó sao…”
Tôi giả vờ ngây thơ. Tôi đâu có định bỏ trốn. Chỉ tại tên này với Kang Seok Ho hiểu lầm rồi làm quá lên thôi.
“Vậy chẳng phải lỗi của thư ký Baek sao? Đúng không?”
Bàn tay đầy gân xanh chạm vào cổ tôi. Một tay siết nhẹ lấy cổ, ngón cái lướt qua cằm tôi như thúc giục tôi trả lời. Tôi liếc mắt nhìn hắn.
Chắc chắn là đang trêu đùa, đẩy hết lỗi lầm của mình sang tôi rồi. Nhưng sao… cơ thể tôi lại căng cứng thế này? Có lẽ vì cảm giác cổ mình có thể rời khỏi vai bất cứ lúc nào, tim tôi bắt đầu đập thình thịch ầm ĩ. Vì thế mà tôi vô thức gật đầu theo câu hỏi của hắn.
“Thỉnh thoảng nhìn cậu, tôi thấy Baek thư ký đúng là gan dạ thật.”
Tư thế vẫn không đổi, nhưng nét mặt Yoon Tae Oh bỗng dãn ra. Khóe môi cứng nhắc nhếch lên, nụ cười lại hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
…Cái gì mà cứ cười đẹp thế chứ… Làm tim tôi đập càng dữ dội hơn.
“Giám đốc hỏi mà ai lại chỉ gật đầu không vậy.”
Nghe như lời trách móc về phép tắc công sở, nhưng Yoon Tae Oh vẫn giữ nụ cười, bàn tay đang siết cổ tôi dịch lên, nhẹ nhàng ôm lấy má tôi.
Hết chịu nổi rồi. Đây thực sự là nỗi sợ vượt ngoài tưởng tượng. Tim tôi đập mạnh như muốn phá tung lồng ngực, lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi. Dù nuốt nước bọt bao nhiêu lần, cơn khát trong cổ họng vẫn không nguôi. Cơ thể quên cả thời tiết, nóng ran lên, mặt như muốn nổ tung, mồ hôi túa ra từ da đầu.
…Chắc là sợ thật đấy, đúng không…?
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.