Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 60

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 60

04. Thư ký Baek, trả lời.

“Trưởng nhóm… cái này không hơi quá sao?”

“Phần nào quá hả, phó trưởng nhóm?”

“Dù gì thì… cũng chỉ là chuyến bay nội địa, việc gì phải thuê cả chuyên cơ…”

Ừ, tuyệt đối không. Cái ý nghĩ thoáng qua rằng Yoon Tae Oh sẽ chịu ngồi máy bay thường để đến Jeju đối với tôi mới là điều quá đáng. Với tính cách của Yoon Tae Oh, việc hắn đến giờ vẫn chưa mua riêng một chiếc chuyên cơ mới là chuyện đáng ngạc nhiên hơn.

“Dù sao tiền cũng là công ty chi, nên cứ chuẩn bị tốt nhất đi. Giám đốc nhạy cảm với pheromone của người khác lắm.”

Máy bay, chỗ ở, xe cộ, văn phòng. Tất cả đều phải sẵn sàng. Đó là những thứ cơ bản cần chuẩn bị trước khi Yoon Tae Oh lên đường kiểm tra thực tế khu nghỉ dưỡng ở Jeju.

“Còn đội TF thì đang làm việc trực tiếp ở Jeju đúng không?”

“À, vâng. Tuần trước cả đội đã xuống đó hết rồi.”

Vậy thì mọi thứ coi như đã xong xuôi. Phần còn lại là những việc chẳng thể trông chờ ai giúp đỡ, chỉ mình tôi làm được mà thôi. Chẳng hạn như…thu dọn hành lý cho Yoon Tae Oh.

Bíp bíp.

Đang lướt tablet để kiểm tra tình hình chuẩn bị cho chuyến công tác, chuông gọi của Yoon Tae Oh vang lên. Chắc chắn là hỏi về chuyến đi, điều đó rõ như ban ngày, nên tôi cầm tablet bước vào văn phòng hắn.

“Anh gọi tôi ạ?”

“Thư ký Baek cũng thế à?”

“Không phải đâu ạ.”

“…Tôi còn chưa hỏi gì mà.”

À, xin lỗi. Dạo này tôi thế đấy. Nhận ra hầu hết những gì Yoon Tae Oh nói ra đều là lời vô nghĩa, tôi dần hình thành thói quen phủ nhận trước. Lần này chỉ là phản xạ hơi nhanh, phủ định trước cả khi câu hỏi được đặt ra.

“…Anh cứ nói đi ạ.”

Một bên khóe miệng hắn giật giật như đang phân vân có nên chửi tôi một trận không. Thì ai bảo anh cứ dùng kiểu nói chuyện kỳ quặc thế chứ? Có gì quan trọng thì nói trước đi!

“Nghe bảo nhân viên công ty bình thường từ lúc đi làm đã bắt đầu nghĩ đến thực đơn bữa trưa.”

“À…”

Không hẳn từ lúc bước chân vào công ty, nhưng đúng là tôi dành phần lớn buổi sáng để chọn món trưa. Tôi cũng vậy thôi, nhưng không ngu đến mức trả lời thật lòng ở đây.

“Cũng có người như vậy, nhưng tôi không ham ăn lắm đâu ạ.”

“…Sao? Có cần tôi đích thân kể lại mấy hành vi trước đây của thư ký Baek không?”

Gì vậy? Sáng sớm đã kiếm chuyện sao? Hay hắn phát hiện ra hôm qua tôi tiện tay đặt luôn nguyên liệu nấu ăn cho mình?

“…Vậy anh tò mò chuyện gì, giám đốc?”

“Chọn thử một món trưa xem.”

“Chọn món cho anh ăn à?”

“Không, món thư ký Baek sẽ ăn.”

Hỗn loạn thật. Sao tôi phải đứng trước mặt anh mà chọn món trưa của mình chứ…? Chẳng lẽ giờ tôi còn bị tước luôn quyền tự do chọn món tùy hứng sao…?

“…Tôi chưa nghĩ đến đâu ạ.”

“Nghĩ đi, ngay bây giờ.”

Xoẹt. Cây bút trên tay Yoon Tae Oh rơi xuống bàn. Như muốn giám sát đến khi tôi trả lời, hắn đan hai tay lại, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mu bàn tay, mắt nhìn tôi chằm chằm.

“Nói đi.”

Nhưng Yoon Tae Oh vốn chẳng có nhiều kiên nhẫn. Chỉ chần chừ một chút, giọng hắn đã sắc lẹm bật ra.

“Trời lạnh thế này… ăn lẩu bộ đội thì sao nhỉ…?”

“Món khác.”

“Đúng nhỉ. Chắc là nhiều natri quá…”

Sao nổi mà món trưa của tôi lại do anh…? Chỉ vì chọn một món ăn mà tôi phải ngồi đây giết chết những tế bào não quý giá của mình sao?

“Mì tương đen…”

“Món khác.”

“Món đậu tương…”

“Tiếp.”

Mì dao, thịt lợn chiên, lẩu bánh bao, shabu-shabu – tất cả đều bị từ chối không thương tiếc. Đến món canh sườn bò thì hắn hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn gạt đi.

“…Nghĩ lại thì hôm nay hình như là ngày tôi nhịn ăn gián đoạn.”

Ừ, nhịn vậy. Một bữa không ăn cũng chẳng chết được.

“Bak kut teh thì sao nhỉ?”

“…Bak kut, teh á…?”

“Như lời thư ký Baek nói, trời lạnh thế này mà.”

“À, vâng… Vậy cũng được ạ.”

Bak kut teh hay canh sườn thì có khác gì nhau đâu. Sao canh sườn thì không được mà bak kut teh lại được chứ? Tôi đầy bất mãn nhưng nuốt xuống bụng.

“Vậy nhân tiện nói luôn, đi ăn ngay bây giờ nhé.”

Cái quái gì vậy? Vừa chọn xong món, Yoon Tae Oh đã khoác áo ngoài lên người. Từ áo jacket đến áo khoác dài, rồi vỗ vai tôi, dùng ánh mắt ra hiệu bảo tôi đi nhanh lên.

“Bây giờ á? Cả anh nữa sao?”

Khoan đã. Bây giờ mới có 10 giờ sáng, chuyện đó tạm gác qua một bên…

“Giám đốc, trưa nay anh có buổi tiệc trưa mà?”

“Tôi từng nói không bao giờ quay lại cái nhà hàng tổ chức buổi tiệc đó nữa mà. Hủy đi.”

…Hắn có nói vậy thật. Bảo là đồ ăn ở nhà hàng nơi mấy giám đốc tài chính tụ họp dở tệ hay gì đó.

“Còn đứng đó làm gì? Không đi à?”

Thôi, đừng cố hiểu dòng chảy ý thức của Yoon Tae Oh nữa.

Tôi đã sai. Nghĩ rằng bak kut teh hay canh sườn cũng như nhau là sai lầm của tôi. Nhìn Yoon Tae Oh ngồi trước bát bak kut teh, trông hắn hợp đến lạ. Nếu là nồi canh sườn thì chắc sẽ hơi lạc quẻ. Có khi vì đây là nhà hàng sang chảnh, mỗi món vài chục nghìn won nên tôi mới thấy vậy.

“Cái này… hơi nhiều đấy ạ?”

“Cá cũng được. Xem thư ký Baek có ăn hết được không.”

Trước mặt tôi là món ăn chẳng hề có trong thực đơn. Thông thường bak kut teh chỉ có hai ba miếng thịt, nhưng bát của tôi thì chất đầy sườn heo đến mức chẳng thấy nước dùng đâu. Yoon Tae Oh gọi món này đấy.

“Chắc ăn được, từng này thì…”

Dạo này hay ăn cùng nhau, có lẽ Yoon Tae Oh đã nắm được lượng thức ăn của tôi. Gà hầm sâm thì hai con, mì gói thì hai gói – nhiều hơn người thường một chút thôi.

“Chuẩn bị cho chuyến công tác thế nào rồi?”

“À, vâng. Tôi định báo cáo anh luôn, chắc tuần sau anh đi được ạ.”

“Tuần sau à.”

“Chỗ ở thì theo ý anh, tôi đã chọn khu vừa hoàn thiện trong khu nghỉ dưỡng…”

Tôi chưa tự mình xem chỗ ở, nên không biết có hợp ý Yoon Tae Oh không. Không, chắc chắn là không rồi. Dù đã chỉnh sửa nội thất theo gu của hắn trong thời gian ngắn, vẫn còn nhiều thiếu sót.

“Không phải nhà anh nên có thể hơi bất tiện một chút.”

“Không sao.”

Cũng phải. Khi đến Jeju… Yoon Tae Oh sẽ mải mê với thứ khác, chẳng còn tâm trí để ý chỗ ngủ ra sao. Đó là câu chuyện về nhân vật chính Beta. Chuyện còn chưa xảy ra mà nghĩ đến cảnh họ gặp nhau đã khiến tôi mất hết khẩu vị.

Khoan… đáng lẽ tôi phải mừng mới đúng chứ? Đây là bước tiến đưa bộ phim đến hồi kết, vậy sao tôi lại thấy khó chịu thế này?

“Chắc phải mua một món đồ chơi mới cho cậu thôi.”

Tôi đang chìm trong dòng suy tư sâu thẳm thì giọng nói pha chút chế nhạo kéo tôi về thực tại.

“…Cho tôi á…?”

“Nghe bảo chó con hay thế lắm. Ném cho cái xương đã gặm xong là chúng ngậm cả ngày. Giờ cậu định ăn luôn cả xương sao?”

Tôi vốn chẳng có thói quen ăn uống phàm phu vậy… Sao một tay tôi lại cầm cái xương sườn thế này…? Và sao bát của tôi lại sạch trơn, không còn một giọt nước dùng?

Giờ thì tôi nghi ngờ một cách hợp lý. Chắc lúc tôi mất hồn khi ăn, Yoon Tae Oh đã đổi bát của hắn với bát của tôi.

“Hay nuôi một con chó nhỉ?”

“Không. Tuyệt đối đừng làm vậy.”

Tôi từ chối thẳng thừng. Làm thư ký cho Yoon Tae Oh thì được, chứ làm thư ký cho con chó của hắn thì tôi không có ý định.

“Đùa thôi. Tôi đã có một thứ giống chó rồi, cần gì nữa.”

Đáng lẽ tôi phải phản đối vì bị ví như chó, nhưng nhìn Yoon Tae Oh đổi bát trống của tôi với bát của hắn, những lời sắc nhọn trong cổ họng tôi tự nhiên biến mất.

“Ăn thêm đi. Đi lại Jeju chắc sẽ mệt lắm đấy.”

…Hắn cũng không hẳn là kẻ tệ bạc. Người ta bảo kẻ biết chia sẻ đồ ăn thì chẳng bao giờ xấu, đúng không? Nhưng sao hắn cứ nhìn tôi ăn với ánh mắt tò mò thế kia? Cuối cùng, tôi gặm thêm miếng sườn rồi mở miệng.

“Sao anh cứ nhìn tôi thế…?”

“Người ta đôi khi cũng cảm nhận được sự thỏa mãn qua người khác mà.”

Chẳng hiểu hắn nói gì, nhưng cứ đợi đã. Cái kiểu dùng tiếng Hàn kỳ quặc của hắn chắc giờ mới vào phần chính.

“Nghe bảo trên mạng có cái gọi là mukbang.”

Vậy là đặt người ta ngồi trước mặt để xem mukbang trực tiếp à…? Đúng là…

“…Xem hay thì bắn ít bóng bay chứ ạ.”

“Nói thêm một câu nữa xem.”

…Thôi ăn cơm vậy. Từ giờ tôi chỉ mở miệng khi ăn thôi.

***

“Chào mừng giám đốc.”

“Con rùa…”

“Giám đốc, đây là trưởng nhóm Lee.”

Hay là tôi lén bảo trưởng nhóm TF đổi tên thành “Rùa” luôn cho rồi. Yoon Tae Oh vẫn thế, cứ thấy trưởng nhóm Lee là liên tưởng ngay đến rùa. Tôi giờ cũng quen với tình huống này, nhanh chóng cắt lời anh ta.

“…Xe đâu rồi?”

“Đã chuẩn bị trước sân bay, đi thôi ạ.”

Tôi theo trưởng nhóm Lee rời khỏi sân bay Jeju. Dù cùng là Hàn Quốc, không khí nơi đây thật khác. Cơn lạnh buốt từ cuối tuần dường như không len lỏi đến đây, nhiệt độ chỉ như đầu đông mà thôi.

“Hành lý chỉ có thế này thôi à?”

“…Sao nổi ạ.”

Hành lý của chúng tôi chỉ có một vali nhỏ. Chính xác hơn là của tôi.

“Hành lý của giám đốc được xử lý dạng hàng hóa, đã đến chỗ ở rồi ạ.”

“…Gửi bao nhiêu mà phải dùng hàng hóa vậy?”

Đúng thế thật. Tại tính anh không chịu nổi quần áo hơi nhăn một chút đấy thôi. Lượng hành lý gần như đủ cho cả một cuộc di cư, đâu phải chuyện một hai vali là xong.

“Dù là chuyến công tác ngắn ngày, anh không được phép bất tiện mà.”

“Ngẫm lại thì cậu có khiếu nịnh hót nhỉ?”

…Bị phát hiện rồi. Tôi nói cứ như đọc kịch bản vậy. Chỉ là sợ lỡ thiếu thứ gì cần thiết, hắn lại bẻ cổ tôi thôi mà, đồ khốn.

“Đưa đây.”

Chưa kịp hỏi hắn muốn gì, tay cầm vali đã bị giật mất. Gì vậy… định kéo vali thay tôi sao…?

“Trưởng nhóm Lee.”

“Dạ, giám đốc… ơ…!”

“Cho lên xe đi.”

À, thế mới đúng là Yoon Tae Oh. Chiếc vali chỉ thoáng qua tay hắn đã nhanh chóng bị đẩy sang trưởng nhóm Lee như trò chuyền bom. Đúng là tài lẻ vô dụng. Nào là ném tàn thuốc trúng mắt người, nào là lăn vali đại khái mà vẫn đến đúng chỗ.

“Cái đó, trong đó toàn đồ đắt tiền lắm đấy ạ?”

“Chẳng lẽ còn nhét cả bát mì vào?”

“…Sao anh biết hay vậy…?”

“Thứ đắt tiền nhất của thư ký Kim ngoài bát mì thì còn gì nữa.”

…Đồ khốn. Mỗi lời nói ra đều đáng ghét, nhưng hôm nay tôi bỏ qua. Dù là công tác, rời khỏi thành phố quen thuộc và công ty khiến lòng tôi có chút… phấn chấn. Thời tiết ngoài kia ấm áp, từng hơi thở như ngọt ngào hơn.

“…Á!”

Đang định lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, tôi va phải thứ gì đó lao đến, mất thăng bằng ngã nhào. Thôi, hôm nay trời đẹp, cứ cho qua vậy. Cho qua… khoan, người này…!

“Anh ổn không? Xin lỗi, thật đấy…”

Mái tóc nâu nhạt lấp lánh dưới ánh nắng. Những sợi tóc mịn như tơ bay nhẹ trong làn gió thoảng. Làn da trắng muốt không tì vết, như chưa từng tiếp xúc với ánh sáng. Đôi mắt trong veo, như sắp òa khóc bất cứ lúc nào…

“Tôi, tôi không nhìn đường nên… làm sao đây…”

Chắc chắn rồi. Là người này.

Nhân vật chính Beta của thế giới này, Choi Hyun Jin.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo