Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 61

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 61

Có thể nói là hơi tàn tạ thì đúng hơn. Vốn dĩ từ trước đến nay tôi đã luôn ăn mặc luộm thuộm hơn cả Baek Si Eon nguyên tác. Một chiếc áo khoác phao rộng thùng thình, chắc chắn chưa từng một lần nào chạy theo mốt, phối cùng chiếc áo len cổ lọ kéo cao tận cổ. Thế nhưng, ngay cả khả năng giữ ấm của nó dường như cũng chẳng ra gì. Đã vậy, đôi giày sneaker mỏng tang như dành cho mùa hè lại càng không thể che nổi cổ chân trắng toát.

Dù vậy, tất cả những điều ấy dường như chẳng còn quan trọng. Khuôn mặt ấy. Khuôn mặt tựa như một nụ hoa vừa hé nở, xuyên thủng lớp tuyết trắng phủ kín trời đông, đã che lấp đi mọi khuyết điểm của cậu ta. Ngay cả khi gương mặt ấy nhăn nhó, méo mó như sắp khóc, nó vẫn đủ sức khơi dậy lòng trắc ẩn trong lòng bất kỳ ai nhìn thấy.

“Ôi, xin lỗi anh…! Máu, máu chảy rồi kìa…”

Nếu tôi chưa từng biết đến Choi Hyun Jin ngoài đời thực, có lẽ tôi đã nghĩ vậy thật. Thực tế thì cậu ta… ừm, nói sao nhỉ, tính tình không hẳn là dễ chịu. Nhưng trong thế giới của “Kẻ Điên”, hình ảnh này lại hoàn toàn phù hợp với cậu ta. Một tâm hồn trong trẻo không chút độc ác, một viên ngọc tinh khôi của sự thuần khiết. Đó chính là Choi Hyun Jin.

Ngay lúc này, Choi Hyun Jin đang nắm chặt tay tôi bằng cả hai bàn tay mình, đôi mắt của cậu ta đã ngập tràn nước mắt. Chỉ cần chạm nhẹ thôi, dường như chúng sẽ lập tức tuôn rơi. Tôi có thể dễ dàng nhận ra đó không phải diễn xuất mà là cảm xúc chân thật.

“Không sao…”

“Á!”

Tôi vừa định mở miệng nói “Không sao” thì bất ngờ bị cắt ngang.

“Buông tay ra.”

Một bàn tay to lớn đặt lên đầu Choi Hyun Jin, lúc này đang ngồi chồm hỗm trước mặt tôi.

“Tôi nói buông tay ra.”

Gương mặt Choi Hyun Jin đỏ bừng lên, và những giọt nước mắt đọng đầy trong đôi mắt to tròn cuối cùng cũng lăn dài xuống má. Chắc hẳn Yoon Tae Oh đã siết chặt tay trên đầu cậu ta, tôi đoán vậy qua cách hắn hành động. Không quen biết tính tình của Yoon Tae Oh, Choi Hyun Jin chỉ biết đứng đờ ra như tượng đá. Tôi vội vàng gạt tay cậu ta ra khỏi mình. Để nguyên như thế, tôi sợ rằng nhân vật chính beta này vừa xuất hiện đã bị đập đầu tan xác mà rời sân khấu mất.

“Thưa giám đốc…! Người, người này là…”

Tôi vội đứng dậy, nắm lấy cánh tay Yoon Tae Oh, nhưng lời nói lại nghẹn ứ trong cổ họng. Giới thiệu Choi Hyun Jin thế nào mới là vấn đề. Chẳng lẽ lại nói thẳng: “Đây là người yêu tương lai của anh” sao? Không đời nào. Nhưng mà sao hai người này lại gặp nhau sớm thế chứ? Theo nguyên tác, Yoon Tae Oh phải đến Jeju một thời gian dài sau mới lần đầu chạm mặt cậu ta cơ mà…

“Xin lỗi anh. Tôi sẽ đền bù… ưm, phải đền bù cho anh mới đúng…”

Choi Hyun Jin đứng dậy theo tôi, liên tục cúi người xin lỗi. Ai không biết còn tưởng cậu ta vừa gây tai nạn chết người. Lời xin lỗi quá mức của cậu ta làm tôi bắt đầu thấy ngượng ngùng.

“Đền thế nào?”

“Hả…?”

“Vì sự bất cẩn của cậu mà người ta đã bị thương. Cậu định đền bù kiểu gì? Lại còn khóc lóc nói thế, không khiến người ta nghi ngờ thành ý của cậu à?”

Chỉ là một vụ va chạm nhỏ thôi mà, có cần làm quá lên vậy không…? Đáng lẽ ra theo đúng kịch bản, ngay lần đầu gặp gỡ, Yoon Tae Oh phải nghe thấy tiếng nhạc nền lãng mạn và đôi mắt bắn tim loạn xạ mới đúng. Thế mà giờ đây, từ miệng hắn chỉ toàn tuôn ra những lời cay độc. Sống lưng tôi lạnh toát. Có vẻ Choi Hyun Jin cũng sững sờ trước thái độ lạnh lùng của Yoon Tae Oh. Cậu ta ngừng khóc, ngơ ngác nhìn qua lại giữa tôi và hắn.

“Thôi thì đi đường của cậu đi. Đừng có mà xin lỗi vớ vẩn.”

Yoon Tae Oh nói xong liền đẩy tôi vào ghế phụ của xe. Cảm giác như bị ném đồ vật vậy, nhưng chắc chỉ là tôi tưởng tượng thôi.

“Ơ, khoan đã…”

Ngay khi hắn định đóng cửa xe, Choi Hyun Jin lên tiếng. Cậu ta khẽ nắm lấy tay áo Yoon Tae Oh bằng đầu ngón tay.

“Tôi xin lỗi người này cơ mà, nên anh không có quyền nói tôi như vậy đâu…”

…Giỏi lắm chứ? Hay là nhờ hào quang nhân vật chính nhỉ? Dám đối mặt với Yoon Tae Oh mà nói được như vậy, tuy không hẳn là điềm tĩnh, nhưng ít ra cũng đủ gan để bày tỏ ý kiến. Bất ngờ thật.

Yoon Tae Oh khẽ giật tay áo, gạt phăng cái nắm tay của Choi Hyun Jin như vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu. Choi Hyun Jin quay sang tôi, dường như cũng chẳng còn việc gì với hắn.

“Anh thật sự ổn chứ…? Để tôi trả tiền viện phí cho anh…”

“À, không sao. Không đến mức cậu cần lo đâu.”

Giọng Hyun Jin khi hỏi tôi khác hẳn lúc nói với Yoon Tae Oh. Biết đó là sự chân thành, tôi chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo. Hơn nữa, với tình hình tài chính hiện tại của Choi Hyun Jin, tôi biết dù là bao nhiêu tiền đi nữa, cậu ta chẳng thể đền bù nổi đâu.

“Anh ơi… lạnh quá…”

Tôi mải mê với cảnh tượng trước mắt mà không để ý xung quanh. Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, kéo tôi nhìn xuống. Một đứa trẻ chỉ cao đến đùi Choi Hyun Jin, mũi dãi lòng thòng, đang đứng đó.

“Thật sự không sao đâu, cậu đi đi. Em trai cậu đang đợi kìa.”

Đúng vậy. Choi Hyun Jin chính là hình mẫu hoàn hảo cho vai beta mà Yoon Tae Oh sẽ say mê. Nói sao nhỉ, cứ như cậu ta được tạo ra để phục vụ cho những tình tiết kịch tính của bộ phim vậy. Một đứa em nhỏ và người cha nghiện rượu chỉ biết tiêu tiền, gia cảnh khốn khó – chẳng phải đó là motif quen thuộc của nhân vật chính beta sao? Để rồi nhân vật chính alpha như Yoon Tae Oh sẽ vung tiền cứu vớt cậu ta khỏi vũng lầy ấy. Choi Hyun Jin hội tụ đầy đủ mọi yếu tố để Yoon Tae Oh thỏa sức thể hiện “đẳng cấp” của mình.

“Cậu ta cũng ghê gớm thật.”

Yoon Tae Oh ném lại một câu sắc lẹm trước khi ngồi vào ghế lái. Anh chàng đội trưởng đội đón tiếp vốn ra sân bay đón chúng tôi, giờ đứng ngây ra vì hành động bất ngờ của Yoon Tae Oh, chẳng biết làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn. Tôi cũng không ngờ hắn lại tự lái xe thế này.

Nhưng… tôi đã thấy. Dù xe đã lăn bánh được một lúc, ánh mắt Yoon Tae Oh vẫn dán chặt vào gương chiếu hậu. Hắn đang nhìn ai đó bị bỏ lại phía sau, ánh mắt như muốn lưu giữ hình bóng ấy.

“Sao anh lại cười?”

“Tôi á? Làm gì có.”

“Rõ ràng anh vừa cười mà.”

Khi xe tiến vào nội thành, trạng thái của Yoon Tae Oh vẫn có gì đó kỳ lạ. Hắn lắc đầu một mình, rồi “ha” lên một tiếng như thở dài xen lẫn cười nhạt, tay gõ gõ lên vô lăng không ngừng.

“Chỉ là thấy buồn cười thôi. Cậu ta nói sẽ đền bù, mà nhìn cái bộ dạng thì có vẻ chẳng đủ sức. Vậy mà vẫn dám nói hết những gì muốn nói.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán. Yoon Tae Oh đang nghĩ về Choi Hyun Jin. Tôi không hiểu nổi, nhưng rõ ràng hắn không lập tức bắn tim qua mắt như trong nguyên tác. Dù vậy, có vẻ Choi Hyun Jin đã để lại một dấu ấn mạnh mẽ trong tâm trí hắn. Cũng chẳng trách được. Cậu ta là hình mẫu lý tưởng gần như hoàn hảo của Yoon Tae Oh mà.

“…Anh tìm cậu ta không…?”

“Tìm gì?”

“Người lúc nãy ấy.”

Thực ra cũng chẳng cần tìm. Chẳng bao lâu nữa cậu ta sẽ tự mò đến khu nghỉ dưỡng thôi. Nhưng sao lòng bàn tay tôi lại đau thế này nhỉ? Chỉ là vết xước nhẹ thôi mà nhức nhối lạ thường. Thật đáng lo.

Kít!

Tiếng phanh chói tai vang lên, xe đột ngột dừng lại bên lề đường. Tôi giật mình quay sang Yoon Tae Oh, nhưng hắn chẳng hề bất ngờ, chỉ nhìn tôi với vẻ mặt bình thản. Chính xác hơn, lông mày hắn hơi nhướng lên, nụ cười ban nãy đã biến mất.

“Sao lại hỏi thế?”

“Tại… tôi thấy giám đốc cứ nghĩ về cậu ta mãi…? Khách quan mà nói, cậu ta cũng rất đẹp trai. Tính tình hình như cũng không tệ…”

Gì vậy chứ? Thái độ đột ngột thay đổi của hắn khiến tôi vội vàng thanh minh. Nhưng càng nói, gương mặt Yoon Tae Oh càng lạnh đi như đóng băng. Chẳng lẽ… lại…!

“Tôi, tôi thật sự không có ý gì đâu…!”

Lo hắn hiểu lầm tôi muốn cướp beta của mình, tôi cuống quýt giải thích dù chẳng ai yêu cầu. Nhưng sắc mặt Yoon Tae Oh vẫn chẳng khá hơn.

“Haa…”

Hắn ngồi im một lúc lâu rồi mới cho xe chạy tiếp. Trên con đường rộng thênh thang, hắn bất ngờ lên tiếng.

“Được thôi. Tìm thử xem.”

Câu nói thờ ơ ấy lamf vết thương ở tay tôi nhói lên thêm một chút.

***

“Đây là chỗ nghỉ của giám đốc.”

“Đây là phòng lớn nhất ở khu nghỉ dưỡng của chúng ta à?”

“Vâng. Được thiết kế theo phong cách biệt thự riêng tư kiểu Đông Nam Á, nên là độc lập hoàn toàn. Các phòng khác cũng cách xa nhau, bãi biển cũng được chia riêng cho từng phòng.”

Thành thật mà nói, tôi từng nghĩ căn phòng này sẽ chẳng ai dùng. Nó sang trọng đến mức không thực tế. Kích thước như hai ngôi nhà hai tầng ghép lại, nội thất bên trong cũng thuộc hàng đỉnh cao. Dù vậy, so với nhà của Yoon Tae Oh thì chắc vẫn không bằng. Nội bộ chúng tôi từng đánh giá đây chỉ là phòng để quảng bá chứ hiếm ai chịu ở thật.

“Có mấy phòng?”

“Năm phòng ạ.”

“Cũng tạm được.”

Yoon Tae Oh mở toang cửa sổ ban công. Gió lạnh ùa vào, dù là mùa đông nhưng làn gió biển lại trở nên mát lành lạ thường nhờ không khí ấm áp trong phòng. Chiếc rèm trắng mỏng manh bay cao và uốn lượn như sóng nước. Ánh nắng mùa đông, sáng hơn thường lệ, cũng tràn ngập qua khung cửa.

Giữa làn gió và ánh sáng ấy, Yoon Tae Oh đứng đó.

…Sao lại đẹp trai vô lý thế chứ? Nghĩ lại thì, khuôn mặt hắn thật sự… quá hoàn hảo, như gom hết mọi vẻ đẹp trên đời mà tạo nên. Nhưng giờ phút này, tôi lại chẳng muốn nhìn mặt hắn chút nào.

“Phòng của thư ký Kim đâu?”

“Phòng tôi ở khu khách sạn ạ.”

“Không phải ở đây có năm phòng sao?”

“Bên khách sạn còn nhiều phòng trống, tôi không muốn làm phiền giám đốc ở đây.”

Ở Seoul thì nhà tôi vốn… ừm, hơi tệ, lại xa nhà Yoon Tae Oh, nên ở lại chỗ hắn tiện hơn. Nhưng đến đây mà còn chung nhà với hắn thì có cần thiết không? Hơn nữa, chẳng bao lâu nữa Choi Hyun Jin có thể sẽ ra vào chỗ này như cơm bữa.

“Vậy thì đến giờ ăn tối không có lịch trình gì, giám đốc cứ nghỉ ngơi đi ạ.”

Tôi mới là người muốn nghỉ. Tôi chẳng làm gì nhiều, vậy mà lại thấy mệt mỏi lạ thường. Lúc mới đến Jeju, cơ thể còn nhẹ nhàng thoải mái, giờ thì cảm giác ấy xa xỉ như một ký ức cũ. Không hiểu tại sao tinh thần tôi đang kiệt quệ.

“Thư ký Baek.”

“Dạ, thưa giám đốc.”

Tôi vừa quay người định rời đi thì Yoon Tae Oh gọi lại, buộc tôi phải nhìn hắn lần nữa.

“Tôi chưa bảo đi mà. Ở yên đó.”

“À… xin lỗi giám đốc.”

Yoon Tae Oh bước qua tôi, một tay đút khóa quần. Tôi tưởng hắn có gì muốn nói, hóa ra hắn chỉ cầm áo khoác trên giá rồi ngang nhiên rời khỏi phòng.

“…Gì vậy…?”

Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Định giữ tôi lại không cho đi, rồi chính hắn lại bỏ đi. Tôi định chạy theo nhưng chợt khựng lại. “Ở yên đó.” Là bảo tôi đợi sao? Không rõ nữa.

Tôi suy nghĩ khá lâu. Đi hay không đi? Có nên gọi điện cho hắn hay không? Nhưng có vẻ hắn muốn tôi đợi, nên tôi đành ngồi xuống sofa, ngoan ngoãn chờ. Một lúc sau, tiếng cửa chính mở ra.

“Giám đốc đi đâu về thế, đột ngột vậy…?”

“Chuyện đó cũng phải báo cáo với thư ký sao?”

Hắn bước đến sofa với dáng vẻ thong dong như vừa đi dạo. Trên tay hắn cầm thứ gì đó trông như đồ bỏ đi.

“Không, không phải vậy… Nhưng cái gì kia ạ?”

“Ngồi xuống.”

Thật tiện cho hắn nhỉ. Chẳng gì cản nổi sức mạnh của hắn cả. Vì bị kéo tay, tôi đành ngồi xuống sofa. Yoon Tae Oh cũng ngồi đối diện tôi, lấy từng thứ ra khỏi túi: thuốc sát trùng, băng gạc, thuốc mỡ… đầy một đống.

“Thật nực cười. Vết thương chẳng đáng gì mà đau đến vậy sao?”

“Hả…?”

“Cả ngày làm mặt như sắp chết, vì sao?”

Hắn nói gì vậy?

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo