Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 62

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 62

Yoon Tae Oh vừa nói những lời nghe như nhảm nhí vừa nắm lấy tay tôi và đặt lên đùi mình. Rồi hắn mở nắp lọ thuốc sát trùng vừa mua về.

Hình như… gã này định giết tôi thì phải. Với gương mặt tỉnh bơ, hắn đổ một đống thuốc sát trùng lên vết xước nhỏ đang rỉ máu trên lòng bàn tay tôi. Lập tức, một cơn đau bỏng rát như da thịt bị thiêu cháy lan tỏa.

“Khoan! Đau, đau lắm!”

Cơn đau bất ngờ làm tôi giãy giụa, cố rút tay ra, nhưng không hiểu sức mạnh quái quỷ gì mà bàn tay Yoon Tae Oh siết chặt cổ tay tôi chẳng hề nhúc nhích. Tôi chỉ còn biết dùng cả cơ thể để biểu đạt nỗi đau, mông nhấc khỏi sofa, lảo đảo như sắp ngã.

“…Cậu làm quá lên rồi đấy. Ai nhìn vào còn tưởng tôi chặt tay cậu thật đấy chứ.”

Tôi chưa từng bị chặt tay bao giờ, nhưng chắc hẳn cảm giác cũng chỉ đến thế này thôi. Tên này đổ cả lọ thuốc lên tay tôi, cơn đau bỏng rát càng lúc càng dữ dội. Đôi mắt tôi cũng nhanh chóng nóng lên, như chứa đựng cả một lò lửa. Chẳng lẽ vì tôi lỡ làm mặt nghiêm trọng mà giờ hắn trả thù tôi thế này sao?

“Thật sự mà!”

“Cậu đang nổi giận à?”

“Đau… đau lắm… đau quá…”

Tôi bực mình đến mức suýt hét lên, nhưng ánh mắt nghiêng nghiêng của Yoon Tae Oh khiến tôi giật mình tỉnh táo lại. Điên rồi sao? Suýt nữa tôi đã thật sự chìa cổ tay ra cho hắn bẻ. Không, hình như hắn vẫn chưa nguôi giận, bởi bàn tay siết cổ tay tôi dường như càng ngày càng mạnh hơn.

“Không, ý tôi là bình thường thì đau lắm thật, nhưng kỳ lạ sao giờ giám đốc chữa cho thì lại đỡ đau hơn… Ý tôi là vậy đấy ạ. Chắc tôi cảm động quá nên lỡ to tiếng…”

Dù chậm rãi, tôi cảm nhận được sức mạnh từ tay hắn dần buông lỏng. Trời ơi… sống sót khó khăn quá. Không hiểu sao tên này lại thích được nịnh thế không biết.

“Giờ thì hình như vết thương lành hẳn rồi ấy.”

“Giờ mới giống Baek Si Eon một chút.”

“…Hả?”

Tôi đành phải gượng gạo kéo cơ mặt để nở một nụ cười. Gọi là nỗ lực sinh tồn cũng được. Yoon Tae Oh bật ra một tiếng cười nhạt như xì hơi, đồng thời bàn tay nắm cổ tay tôi cũng thả lỏng hẳn.

“Chuyện lúc nãy cậu nói, coi như tôi chưa nghe thấy.”

Lần này, từ miệng hắn lại phát ra một câu nói chẳng đầu chẳng cuối. Đáng lẽ tôi phải không hiểu mới đúng, nhưng kỳ lạ thay, tôi lại nắm bắt được ngay. Chắc hắn nói về việc tìm Choi Hyun Jin.

“Chỉ là nói chơi thôi.”

Yoon Tae Oh đặt tay tôi xuống đùi mình, xé một miếng băng gạc ướt ra. Hắn dán nó lên vết thương rồi dùng tay mình ấn mạnh xuống. Một hơi ấm lạ lùng từ lòng bàn tay hắn truyền sang tôi, vừa ngượng ngùng vừa khó tả.

Lời Yoon Tae Oh vừa nói chỉ là một phút bốc đồng sao? Hắn không phải kiểu nhân vật như thế. Hơn nữa, việc liên quan đến Choi Hyun Jin mà hắn lại dễ dàng rút lại như vậy, tôi không thể hiểu nổi.

“…Giám đốc…”

“Đừng nghĩ linh tinh. Tôi không có hứng thú gì đặc biệt, chỉ là nói vu vơ thôi.”

“Không phải vậy… băng này không dùng kiểu đó đâu ạ…”

Yoon Tae Oh cứ xoa đi xoa lại lòng bàn tay tôi để dán chặt miếng băng, vấn đề là miếng băng to hơn cả lòng bàn tay tôi nên tôi chẳng thể duỗi thẳng ngón tay được.

“Nghe bảo cái này không để lại sẹo.”

“Phải dùng kéo trong gói để cắt vừa kích thước vết thương mà ạ.”

“…Tôi biết. Cậu tưởng tôi không biết nên mới nói à? Tôi định cắt đây.”

Tên này không biết thật. Chắc chắn đây là lần đầu tiên. Nhìn hắn cầm cây kéo nhựa nhỏ xíu còn ngắn hơn ngón tay, cẩn thận tháo miếng băng vừa dán ra để cắt cho vừa với vết thương mà xem. Lẽ ra phải cắt to hơn một chút… Nhưng tôi sợ nói thêm gì nữa thì hắn sẽ tiện tay cắt luôn ngón tay tôi mất, nên đành im lặng quan sát.

“Hự…”

“Cái gì đấy? Cậu vừa cười à?”

Tôi vô thức bật cười. Hình ảnh Yoon Tae Oh khom lưng tròn vo, cầm cây kéo nhỏ xinh như đồ chơi trẻ con, tập trung cắt miếng băng trông thật… dễ thương. Tư thế chẳng hợp với hắn chút nào, cây kéo hồng phấn không vừa ngón tay cũng thế. Đã vậy, mỗi lần kéo chạy qua, miếng băng lại bị cắt nham nhở như vừa bị tàn phá, hệt như kỹ năng cắt giấy của một đứa trẻ mẫu giáo.

“Không, tôi ho thôi ạ. Tại phế quản tôi hơi yếu…”

Đương nhiên tôi không thể nói thẳng cảm nhận ấy. Như đã bảo, với Yoon Tae Oh thì ngay cả cây kéo nhựa này hắn cũng có thể dùng để cắt đứt ngón tay tôi. Hắn không tìm ra điểm gì đáng nghi trong lời nói dối hoàn hảo của tôi, chỉ liếc một cái nghiêng nghiêng rồi tiếp tục hoàn thành việc cắt băng.

“Nghe nói cái này không thấm nước, lại giúp vết thương mau lành hơn.”

“Dạ.”

Không đâu, tôi cá là chỉ cần rửa tay một lần thôi, miếng băng này sẽ bung hết.

“Cũng không để lại sẹo.”

“Cảm ơn giám đốc.”

Lòng bàn tay mà có sẹo thì đã sao đâu chứ. Dù cách xử lý vụng về này chắc chắn tôi sẽ phải thay băng sau, nhưng giờ phút này, với sự chữa trị ngây ngô ấy, tôi thấy đủ rồi. Thế nên tôi chỉ nói lời cảm ơn đơn giản.

“Đừng hiểu lầm mà cứ việc cảm ơn thoải mái. Không phải vì cậu là thư ký Kim mà tôi đặc biệt quan tâm đâu, chỉ là hiếm khi tôi làm thế này thôi.”

Yoon Tae Oh ném cây kéo trên tay xuống bàn như vứt rác, miệng lại tuôn ra những lời chẳng ra đâu vào đâu. Cái gì mà ngớ ngẩn thế không biết.

Nhưng tôi thực sự biết ơn. Và cũng ngạc nhiên. Một người sống như thể cả thế giới thuộc về mình lại đích thân đi mua thuốc, vụng về xử lý vết thương cho tôi bằng những động tác lần đầu làm trong đời. Điều ấy nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Có lẽ đây cũng sẽ được ghi vào danh sách “lần đầu” của Yoon Tae Oh chăng.

“Cậu làm gì đấy?”

Tôi đang mải miết vuốt ve lòng bàn tay dán băng, đắm chìm trong cảm xúc khó gọi tên thì Yoon Tae Oh ném tới một câu hỏi đầy nghi ngờ.

“Không có gì đâu ạ…”

“Vậy sao cứ ngồi thừ ra thế? Không dọn dẹp à?”

“…”

Hắn hất cằm ra hiệu. Lọ thuốc sát trùng đổ lênh láng như sông Hàn và những mẩu băng vụn rơi lả tả khắp sàn. À… đúng là bản chất con người không thay đổi được.

“Phải dọn chứ ạ, để tôi dọn ngay…”

Nhưng sao tôi lại cảm thấy vết thương như đang lành rồi nhỉ? Lòng bàn tay được bao bọc bởi hơi ấm lạ lùng kia bỗng ngưa ngứa khó tả.

***

“Đội trưởng TF.”

Suýt nữa tôi giật mình hét lên. Gì vậy? Sao tự nhiên tên này gọi đội trưởng TF bằng chức danh thay vì “con rùa” như mọi khi…? Mỗi lần mở miệng là khiến tim người khác thót lại, lần này thì làm tim tôi rơi xuống vực theo một cách khác.

“Dạ, dạ! Thưa giám đốc.”

Nghe tiếng gọi trầm thấp quá mức của Yoon Tae Oh, đội trưởng TF bật dậy như bị điện giật. May quá. Tôi còn tưởng mình nhát gan hơn người, nhưng giờ nhìn sắc mặt trắng bệch của cả đội TF trong phòng họp tạm này, hóa ra tôi cũng bình thường.

“Tôi nghe nói đội này tập hợp toàn những nhân viên ưu tú được các phòng ban đề cử, có đúng không?”

“Dạ… đúng ạ.”

Gọi là đội ngũ trong mơ cũng được. Để nhanh chóng hoàn thành dự án resort đang ì ạch, chúng tôi đã chọn lọc những nhân tài xuất sắc nhất để lập nên một tổ chức tạm thời.

“Đúng không?”

“Không… không hẳn ạ.”

“Không hẳn?”

Đội trưởng TF đứng đó, thân hình nghiêng ngả trước câu hỏi mỉa mai đặc trưng của Yoon Tae Oh. Chắc anh ta đang chóng mặt lắm.

“Trả lời cho rõ ràng.”

Đội trưởng TF dường như cũng cảm nhận được. Tùy vào câu trả lời, hoặc cổ của cả đội sẽ bay, hoặc chính anh ta sẽ lãnh hậu quả. Yoon Tae Oh vốn chẳng phải người tử tế, mà khi liên quan đến công việc, hắn còn khắc nghiệt hơn nữa. May mắn làm sao, ít nhất tôi không phải người trực tiếp chịu ánh mắt lệch lạc ấy.

“Haa… Sắp xếp lại kế hoạch hoàn công từ đầu. Không phải kiểu kế hoạch chỉ dựa trên con số cho có, mà phải thực tế. Cả chiến lược thu hút khách du lịch cho casino cũng làm lại…”

Có vẻ không phải Yoon Tae Oh cố tình muốn hành đội trưởng, hắn bắt đầu đưa ra chỉ thị công việc. Mọi người sẽ tự ghi chép theo cách của họ, nhưng tôi cũng cẩn thận ghi lại. Dù gì tôi cũng không muốn bị Yoon Tae Oh bắt lỗi vì nhiệm vụ thư ký.

“Hồ sơ chỉnh sửa xong thì đăng lên ngay, đến tám giờ tối nay tập hợp lại đây.”

Ánh mắt trong phòng họp lia qua nhau, như muốn hỏi “Tám giờ là tám giờ nào?”.

“Là tám giờ tối nay.”

Tôi lên tiếng thay cho những gương mặt đáng thương kia. Nhìn trạng thái của Yoon Tae Oh mà xem, ai nghĩ hắn sẽ cho thời hạn đến sáng mai chứ? Từ lúc đặt chân xuống Jeju, việc tăng ca đã là chắc chắn, nên đội TF lặng lẽ rời phòng họp mà không một lời than vãn.

“Haa… Tình hình tệ hơn tôi nghĩ.”

“Đúng vậy ạ.”

Mấy ngày nay, Yoon Tae Oh liên tục đi khảo sát công trường resort và họp với đội công trình lẫn đội TF. Sáng nay, sau vài cuộc họp liên tiếp, hắn lộ rõ sự mệt mỏi. Trang phục vẫn chỉnh tề như lúc bước ra khỏi nhà, nhưng gương mặt thì đầy vẻ uể oải.

Cũng phải thôi. Resort này giờ đã thành cái máy ngốn tiền. Tôi không hiểu tại sao một công ty tài chính lại đi xây resort, nhưng hiện tại, phần lớn lợi nhuận từ mảng tài chính đang bị đổ dồn vào đây. Dự án này còn mang tính biểu tượng khi được xây trên mảnh đất vàng của Jeju, với quy mô lớn nhất nước, nên số tiền đầu tư là con số thiên văn. Dù sao, tất cả cũng chỉ là công cụ để phục vụ cho cuộc gặp gỡ đầy drama giữa Yoon Tae Oh và nhân vật chính Choi Hyun Jin thôi mà.

“Giám đốc, ra ngoài một chút không ạ?”

“Bây giờ?”

“Đến giờ ăn trưa rồi… dù đã trễ một chút.”

Thực ra tôi chẳng biết liệu resort này có thể khai trương được không. Nhưng nhìn tình trạng hiện tại của Yoon Tae Oh, tôi lo hắn sẽ ngất xỉu trước khi dự án hoàn thành mất.

“Lại tìm được quán ngon nào à?”

…Bị phát hiện rồi. Gần đây, nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi là tìm quán ăn “chuẩn gu Yoon Tae Oh” ở Jeju. Khác với Seoul mà tôi đã cùng hắn ghé thăm nhiều chỗ và nắm rõ sở thích, ở đây tôi phải bắt đầu từ con số không, đi thử từng quán để lập danh sách.

“À… là món cá hanh hấp, nghe nói ông chủ sáng nay tự mình ra biển đánh bắt, chỉ có món này vào ngày cá tươi thôi. Hôm nay đúng lúc có đấy ạ…”

Không phải quán nào Yoon Tae Oh cũng chịu vào. Tiêu chí quan trọng nhất là gì? Hương vị? Thực đơn? Không. Là nội thất. Dù đồ ăn có ngon đến đâu, hắn sẽ không bước chân vào nếu nội thất ở đó. Hương vị ngon là điều hiển nhiên, khỏi bàn. Đúng là một tên kén chọn.

“Thì đi vậy. Dù sao cũng còn chút thời gian trước cuộc họp tiếp theo.”

Tôi vội bước theo Yoon Tae Oh đã sải chân đi trước. Đến trước chiếc SUV đậu trước tòa nhà khách sạn dùng làm văn phòng tạm, tôi định mở cửa thì hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.

“Sao vậy ạ…?”

“Cậu định để tôi ngồi ở ghế sau của cái xe rách nát này à?”

Không rách nát đâu, xe của anh đấy.

Tôi quên mất. Yoon Tae Oh ghét ngồi ghế sau của SUV. Tôi định tự lái nên không gọi tài xế, vậy mà…

“…Đổi sang sedan không ạ?”

“Thôi. Đưa chìa khóa đây.”

“Giám đốc định tự lái sao…?”

Yoon Tae Oh không trả lời, giật lấy chìa khóa từ tay tôi. Nhưng thay vì lên ghế lái ngay, hắn đứng yên, tay vẫn nắm tay tôi, mắt nhìn xuống miếng băng gạc ướt đã lỏng lẻo, mép băng sắp bung ra.

“Cậu vẫn dán cái này đến giờ à?”

…Là miếng băng Yoon Tae Oh dán cho tôi mấy ngày trước.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo