Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 63
“À… tại tôi lười nên cứ để vậy thôi ạ…”
Có lẽ vì đã dán trên lòng bàn tay mấy ngày liền, mép miếng băng đã bong tróc, lem luốc những vệt đen bẩn. Tôi từng nghĩ đến việc tự thay, nhưng rồi lại để mặc nó cho đến tận bây giờ. Dù không chắc, nhưng vết xước nhỏ ấy chắc hẳn đã mờ đi khá nhiều rồi.
“Cậu định lái xe với cái tay như thế sao? Lên ghế bên cạnh đi.”
Ánh mắt kéo dài của hắn làm tôi ngại ngùng, vội nắm tay thành nắm đấm để giấu đi. Yoon Tae Oh cáu kỉnh buông một câu rồi ngồi vào ghế lái. Tôi cũng lặng lẽ leo lên ghế phụ bên cạnh.
Thành thật mà nói, tôi không nỡ tháo miếng băng trông như đồ chơi trẻ con ấy ra. Nếu tự tôi cắt và dán lại, có lẽ nó sẽ gọn gàng hơn nhiều, nhưng… tôi không muốn. Chỉ là… không muốn thôi. Dù mép băng có xộc xệch, có lệch lạc, nó vẫn âm thầm truyền hơi ấm vào lòng bàn tay tôi. Tuy không nhìn thấy, nhưng ngay lúc này, chắc chắn làn da mới đang dần tái sinh bên trong lớp băng mà hắn dán.
***
“Đường này đúng không? Sao tôi thấy cứ vòng vèo thế nào ấy.”
“Đúng… ạ. Chắc tại giám đốc chưa quen đường thôi…”
Không hẳn. Đây là một con đường vòng khá xa. Tôi nghĩ chỉ ra ngoài ăn thôi thì hơi phí, lại thêm thấy Yoon Tae Oh trông mệt mỏi, nên tôi cố tình dẫn hắn đi dọc con đường ven biển để thư giãn tinh thần một chút. Dù sao thì cuối cùng người mệt mỏi ấy lại phải tự lái xe. Nhưng đó là bí mật với Yoon Tae Oh.
“Nhưng mùa đông mà gió không lạnh lắm nhỉ, đúng không ạ?”
“Chắc vậy.”
Thật là một ngày lạ lùng. Ánh nắng dịu dàng rọi xuống, làn gió len qua khe cửa sổ hé mở thật ôn hòa. Biển xanh trải dài tận cuối tầm mắt, chỉ nhìn thôi đã thấy lòng mát lành. Những tia nắng vỡ tan trên mặt nước lấp lánh trông đẹp đến nao lòng.
“Chắc vì thế mà người ta gọi là Jeju, Jeju đấy ạ.”
Như một ngày xuân vậy. Dù đến đây vì công việc, tôi lại có cảm giác như đang đi du lịch.
“Cứ mơ đi, thư ký Kim. Đừng tưởng thế mà tôi sẽ điều cậu đến Jeju làm việc đâu.”
Mọi thứ đều tuyệt, chỉ tiếc là có tên này. Hắn như một thứ tạp chất làm vẩn đục cảm xúc trong trẻo của tôi. Tự nhiên lại lôi chuyện công việc ra làm gì chứ?
“Ừm… nhưng thời tiết thế này cũng không tệ, đúng không?”
Cái mặt cầm vô lăng một tay của hắn cứ như đang nói “Hôm nay vận xui đeo bám đây mà”. Chắc đó là cách biểu đạt tối đa của một gã khô khan như Yoon Tae Oh rồi.
“Đến nơi chưa?”
“À, đúng rồi ạ.”
Đó là một ngôi nhà riêng nằm ở khu vực yên tĩnh. Chỉ nhìn vẻ ngoài hiện đại, chẳng ai nghĩ nơi này bán món cá hanh nướng. Nghe bảo đây là món hiếm, có muốn ăn cũng không phải lúc nào cũng có. Khi xe vừa dừng trước cửa, một nhân viên mặc áo gilê xanh nhạt và đội mũ lao ra nhanh như cơn gió.
“Chào quý khách!”
Một người đàn ông nhỏ nhắn, trông… quen quen sao ấy…
“Cái gì?”
Yoon Tae Oh cộc lốc lên tiếng, nhìn người đàn ông đang chìa hai tay ra với vẻ khó chịu.
“dịch vụ đỗ xe hộ… ơ…?”
Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt nghi hoặc, rồi dường như nhận ra chúng tôi. Yoon Tae Oh, và cả tôi nữa.
“Lần trước ở sân bay… đúng không ạ?”
“À… vâng. Hóa ra cậu làm việc ở đây à.”
Là Choi Hyun Jin. Cậu ta cố tình mặc vậy sao? Bộ đồng phục rộng thùng thình chẳng hợp với cậu ta chút nào. Người vốn đã nhỏ nhắn, khoác thêm bộ đồ to lớn thế này trông như đứa trẻ lén mặc áo của bố. Chắc tại gương mặt đáng yêu ấy mà ra cả.
“Vâng, tôi mới bắt đầu làm từ hôm qua. Chỗ anh bị thương giờ ổn chưa? Lúc đó tôi áy náy lắm…”
Cậu ta cười với tôi như gặp lại một người quen thân thiết.
“À, không nghiêm trọng đâu mà. Giờ lành hẳn rồi.”
Kỳ lạ sao, tôi thấy hơi khó chịu. Cái cách cậu ta niềm nở với tôi chẳng vì lý do gì. Và… ánh mắt Yoon Tae Oh đang lặng lẽ quan sát cảnh ấy.
“Giám đốc đưa chìa khóa xe đi ạ.”
Tôi vội giật lấy chìa khóa từ tay Yoon Tae Oh, nhét vào bàn tay nhỏ bé của Choi Hyun Jin.
“Không biết có lái được không nữa.”
Yoon Tae Oh bước vào quán, buông một câu không rõ chủ ngữ, nhưng ai cũng hiểu hắn nói về ai. Làm gì có chuyện người không có bằng lái lại làm dịch vụ đỗ xe hộ chứ? Lo xa vô ích thật.
“Biết đâu cậu ấy làm tốt hơn giám đốc nghĩ thì sao.”
Theo tôi biết, Choi Hyun Jin từng sống một cuộc đời không dễ dàng. Là người đàn ông của Yoon Tae Oh, cậu ta mang theo vô số sai lầm, nhưng nhờ làm qua đủ loại công việc lặt vặt, lái xe chắc không phải vấn đề. Chưa ăn mà tôi đã muốn nhanh chóng dùng bữa xong để về rồi.
“Nhà hàng chúng tôi có cảnh đẹp lắm đúng không ạ? Lần đầu đến đây tôi cũng bất ngờ lắm luôn.”
Tôi đang ngẩn ngơ nhìn biển qua khung cửa sổ lớn thì một giọng nói rộn ràng vang lên bên bàn. …Là Choi Hyun Jin. Tôi quay lại nhìn, cậu ta giờ đã thay bộ đồng phục trắng với tạp dề, nở nụ cười tươi rói, khác hẳn lúc nãy.
“…Cậu kiêm luôn nhận order nữa à…?”
“Dạ, ở đây ít nhân viên nên tôi phụ cả phần sàn luôn ạ.”
Họ sai khiến cậu ta ra trò nhỉ. Từ dịch vụ đỗ xe hộ đến phục vụ bàn đều làm cả.
“Vất vả thật đấy. Bọn tôi đã chọn món trước rồi, nên…”
“Hôm nay có bào ngư tươi ngon lắm, hai anh dùng thử bào ngư hấp nhé?”
Bào ngư hấp sao. Không biết Yoon Tae Oh có ăn món đó không nữa. Tôi định gọi món cá hanh nướng đã chọn sẵn thì…
“Bào ngư à? Cho thử đi. Cá hanh nướng nữa.”
Yoon Tae Oh gọi bào ngư hấp.
“Để xem ngon đến đâu.”
Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn Choi Hyun Jin với ánh mắt như đang quan sát một thứ gì đó thú vị.
“…Ơ… này, sao anh cứ nói trống không thế?”
“Cái gì?”
“Ở… ở cửa có ghi mà, anh không thấy à…? Nhân viên cũng là… gia đình quý giá…”
Choi Hyun Jin khó chịu vì cách nói cộc lốc của Yoon Tae Oh, lên tiếng phản đối. Giọng cậu ta run run như sắp khóc đến nơi, nhưng ít nhất ý kiến thì được truyền đạt rõ ràng. Xem ra cậu ta gan góc hơn vẻ ngoài, hoặc cũng có thể là chẳng biết sợ.
“Ha, mang đồ ăn ra đi. Đừng nói mấy thứ gia… đình vớ vẩn.”
…Hình như hắn vừa chửi đấy. “Gia… đình” – âm “gia” nhỏ xíu, còn “đình” thì nhấn mạnh rõ to.
“Dạ… tôi mang ngay ạ…”
Choi Hyun Jin chắc cũng nhận ra, vội ôm thực đơn chạy biến. Nhưng tôi cảm nhận được, lúc này tâm trạng Yoon Tae Oh không tệ chút nào. Dù Choi Hyun Jin vừa phản đối hắn đã rời đi, khóe môi Yoon Tae Oh vẫn vẽ một đường cong nhàn nhạt.
“Đanh đá thật.”
Quả nhiên con người không thoát được số phận sao? Hay Yoon Tae Oh và Choi Hyun Jin là một cặp định mệnh không thể tránh? Dù chẳng cố ý, những cuộc gặp gỡ tình cờ cứ nối tiếp, và rồi họ sẽ chẳng thể không khắc sâu nhau vào lòng. Vậy thì… tôi chẳng cần làm gì nữa, đúng không?
“Thư ký Baek.”
“Dạ…?”
“Hôm nay lạ thật.”
Giọng Yoon Tae Oh bất ngờ hướng về tôi, kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.
“Cái gì ạ?”
“Đồ ăn lên rồi mà sao cậu cứ ngồi đờ ra thế?”
Tôi ngẩn người bao lâu không biết, giờ mới để ý trên bàn đã đầy ắp món ăn tinh tươm. Trông vừa ngon mắt vừa gọn gàng.
“À… phải ăn chứ ạ. Tôi mải nghĩ linh tinh…”
Gạt bỏ suy tư, tôi cầm đũa lên. Nhưng Yoon Tae Oh ngồi đối diện vẫn chẳng nhúc nhích.
“…Sao vậy ạ…?”
Nhìn hắn khoanh tay, liếc nghiêng đầy vẻ không hài lòng, chắc lại có gì đó không vừa ý. Gì nữa đây?
“Haa.”
Tiếng thở dài trầm thấp của hắn làm đầu óc tôi tỉnh táo hẳn. Tiếng thở của tên này như một câu thần chú kéo tôi về thực tại. Phải nhanh chóng tìm ra thứ khiến gã tâm địa xấu xa này khó chịu mới được.
“À, à…!”
Và tôi tìm ra ngay.
“Trời, đầu óc tôi để đâu không biết. Cá hanh nướng có xương này… Để tôi gỡ cho giám đốc. Anh cứ thoải mái ăn đi.”
Đĩa cá hanh nướng được đặt một bên trước mặt Yoon Tae Oh, một bên trước mặt tôi. Tôi nhanh tay gỡ xương giữa và hai bên, cắt phần thịt mềm thành miếng vừa ăn rồi đặt trước mặt hắn.
Lúc này hắn mới thả tay ra, cầm đũa bắt đầu ăn. Đúng rồi… phải hầu cơm nữa chứ.
“Ngon không ạ…?”
“Cũng tạm. Thư ký Baek cũng ăn đi.”
Quan sát trạng thái của “đứa trẻ” này xong, tôi mới bắt đầu bữa ăn của mình. Thỉnh thoảng, Yoon Tae Oh lại lộ ra những khoảnh khắc khó hiểu thế này. Hơi… trẻ con, không hợp với tính cách của hắn chút nào. Căng thẳng dồn nén ban nãy tan đi, bữa ăn hóa ra lại ngon hơn tôi tưởng. Đang lúc dọn dẹp đĩa gần sạch thì…
“Cậu có biết không.”
“Xin lỗi, tôi không rõ…”
“Cậu muốn bị mắng thật à? Tôi chưa nói xong mà.”
“…Giám đốc nói đi ạ…”
Miệng Yoon Tae Oh lại tuôn ra những lời chẳng đâu vào đâu. Tôi định phủ nhận theo thói quen thì vội dừng lại. Tên này chắc cần được gửi vào trung tâm dạy tiếng Hàn quá.
“Nghe bảo bào ngư tốt cho việc phục hồi sức khỏe. Đại loại là món bồi bổ gì đó.”
Tôi tự hỏi đồ ăn thì bồi bổ được bao nhiêu, nhưng không ngắt lời hắn.
“Dạo này công việc bận thật, nhưng không đến mức cậu phải làm mặt như sắp chết thế đâu.”
Tên này nói gì vậy trời? Tôi chẳng hiểu nổi. Hắn vừa kể chuyện khó hiểu vừa bắt đầu hành động. Yoon Tae Oh nhấc một đĩa tròn nhỏ giữa bàn, đặt trước mặt tôi. Là… món bào ngư hấp mà Choi Hyun Jin gợi ý.
“Ăn đi.”
Động tác thô kệch như ném đĩa xuống trước mặt tôi. Tôi nhìn đĩa đồ ăn, rồi nhìn hắn. Đây là…
“Anh bảo tôi ăn cái này á…?”
“Chứ cậu nghĩ tôi sẽ ăn thứ vớ vẩn đó à?”
…Vớ vẩn mà giờ bắt tôi ăn hả, đồ khốn? Cách nói thì đáng ghét thật, nhưng… sao vậy nhỉ, cảm giác này là gì? Tôi còn tưởng Yoon Tae Oh bị Choi Hyun Jin thuyết phục nên gọi món này, hóa ra là vì tôi…?
Ngẩn ngơ, tôi gắp một miếng bào ngư được cắt sẵn bỏ vào miệng.
“Không ngờ cậu lại thích món bồi bổ đến thế.”
Chẳng biết từ bao giờ hắn đã ăn xong, lại khoanh tay nhìn tôi, nở một nụ cười trông rất gì và này nọ.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.