Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 64

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 64

“Nhưng mà cậu nên ăn ngon lành hơn chút đi. Hôm nay xem cậu ăn chẳng có chút thú vị nào cả.”

À, đúng là vậy mà. Quả nhiên không phải kiểu người vô duyên vô cớ tỏ ra tử tế. Ánh mắt Yoon Tae Oh lấp lánh như chứa đựng sự mong chờ làm tôi chỉ muốn kết thúc bữa ăn ngay lập tức. Kỳ lạ thay, tôi lại muốn nổi loạn một chút, như kiểu phản kháng lại hắn vậy.

“Ăn đi, ngon miệng vào.”

Nhưng đời nào có chuyện thế gian này vận hành theo ý tôi muốn. Giọng Yoon Tae Oh vốn đã trầm giờ còn hạ xuống nửa tông nữa, mang theo âm điệu như lời đe dọa. Không, chắc chắn là đe dọa rồi. Một lời đe dọa ma thuật đủ sức khơi dậy cả cái dạ dày đang ngủ quên của tôi.

“…Chắc là bào ngư tự nhiên đấy ạ. Hạt to nên nhai sướng miệng hơn thì phải…? Thực ra bào ngư hấp mà làm không khéo là dễ tanh, khó ăn lắm.”

Tôi tự nhiên tuôn ra một tràng nhận xét về món bào ngư hấp mà chẳng ai yêu cầu. Nhưng mà nhiều quá, nhiều đến phát sợ. Sau khi đã xử lý đống đồ ăn trước đó, giờ thêm cả đĩa bào ngư hấp này cho một mình tôi giải quyết, bụng tôi căng đến mức tưởng chừng miếng bào ngư cuối cùng sẽ trào ngược lên cổ họng. Vậy mà tôi vẫn cố nhét hết miếng cuối cùng rồi nở một nụ cười đắc thắng. Xen kẽ giữa những miếng ăn, tôi còn phải há miệng bình phẩm thêm cho trọn vẹn.

“Quả nhiên cho thư ký Kim ăn uống là thú vui tao nhã nhất.”

Đúng là một gã kỳ quặc. Sao lại thích ngắm người khác ăn đến vậy chứ? Yoon Tae Oh chỉ ăn như chim sẻ, vậy mà lại dành thời gian dài gấp bội để giám sát tôi dùng bữa. Ngay cả bây giờ, dù chẳng ăn uống gì ra hồn, hắn vẫn trưng ra vẻ mặt mãn nguyện đến lạ.

“Anh ăn ngon miệng chứ ạ? Tráng miệng, ơ… ơ!”

Chắc vì quán này ít khách nên mới vậy chăng? Choi Hyun Jin đang quan sát chúng tôi từ xa, thấy tôi ăn xong liền vội vàng mang thứ gì đó chạy tới. Nhưng chỉ trong tích tắc, bước chân cậu ta rối loạn khi đến gần bàn.

“Này…!”

May mắn thay, cơ thể Choi Hyun Jin đang lao xuống không đập thẳng xuống sàn. Tiếng “xoảng” vang lên, đĩa và cốc trên tay cậu ta vỡ tan tành văng khắp nơi, nhưng bàn tay Yoon Tae Oh đã kịp đỡ lấy người cậu ta.

“Cảm ơn, cảm ơn anh…”

Sao cứ mỗi lần xuất hiện là cậu ta lại kéo theo đủ thứ rắc rối vậy nhỉ? Tôi biết đó là đặc điểm nhân vật ngoài ý muốn của cậu ta, nhưng cái năng lực gây họa này cũng thật đáng nể.

“Anh ổn chứ? Quần áo anh…”

Lần này thì tình hình có vẻ tệ hơn. Choi Hyun Jin không sao, nhưng quần áo Yoon Tae Oh thì dính đầy thứ chất lỏng gì đó không rõ. Bộ vest vốn không dung thứ nổi một hạt bụi của hắn giờ lại thảm hại thế này.

“Haa… Đúng là đủ trò.”

“Xin lỗi, tôi thật sự… xin lỗi anh. Làm sao đây…”

Theo thói quen, tôi định tiến tới đưa khăn tay cho Yoon Tae Oh nhưng khựng lại. Choi Hyun Jin đã nhanh hơn một bước. Cậu ta hoảng hốt dùng tạp dề của mình lau vội những vết bẩn trên áo Yoon Tae Oh. …Gì vậy chứ? Việc này thường là tôi làm mà.

Nhưng nỗ lực ấy cũng chẳng thấm vào đâu. Dù có lau thế nào, vết nước chỉ càng loang rộng, để lại dấu tích đậm hơn mà chẳng có dấu hiệu mờ đi. Choi Hyun Jin bắt đầu lộ rõ vẻ luống cuống.

“Thôi. Đủ rồi, tránh ra đi.”

“Nhưng tôi vẫn muốn lau thêm chút nữa…”

“Tôi thấy khó chịu, dừng lại đi.”

“Hả? …Khó chịu gì cơ…?”

Có phải tôi tưởng tượng không mà bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng?

“Từ lần trước anh đã nói chuyện quá đáng rồi đấy!”

“Lặp đi lặp lại mấy lỗi ngớ ngẩn như thế mà còn dám nói tôi à?”

“…Tôi đã xin lỗi rồi, có cần phải đến mức đó không…!”

Đúng là căng thẳng thật rồi. Cách nói chuyện kiêu ngạo đặc trưng của Yoon Tae Oh khiến Choi Hyun Jin như muốn bốc hỏa, còn Yoon Tae Oh thì càng thêm bực bội trước thái độ của cậu ta. Lo sợ hai người này sẽ gây ra chuyện lớn, tôi vội chen vào giữa và đối mặt với Choi Hyun Jin. Cậu ta là người duy nhất tôi có thể khuyên nhủ.

“Cậu không sao chứ? Chúng tôi ổn cả, cậu về đi.”

“Nhưng mà, làm sao…”

Gương mặt trắng trẻo của cậu ta đỏ bừng lên như một chú cún nhỏ không biết sợ vậy. Đứng trước Yoon Tae Oh mà cậu ta vẫn ngang nhiên đối đầu, thở hổn hển vì chưa nguôi giận.

“Chúng tôi đi đây. Dùng bữa xong rồi.”

Yoon Tae Oh dường như chẳng bận tâm, bước đi trước.

“Khoan đã!”

Đáng lẽ cứ kết thúc vậy là tốt, nhưng Choi Hyun Jin lại níu lấy tay áo Yoon Tae Oh, khiến hắn dừng bước.

“Haa.”

Xem ra kiên nhẫn của gã xấu tính này đã chạm đáy. Yoon Tae Oh thở dài nặng nề, quay người lại.

“…Tôi thật sự xin lỗi. Vì đã làm hỏng áo anh…”

Lời nói bất ngờ vang lên. Tôi cứ tưởng Choi Hyun Jin sẽ tiếp tục đôi co vì thái độ của Yoon Tae Oh, nhưng cậu ta lại đưa ra một lời xin lỗi nghe rất thật lòng.

“…Được rồi. Thế là đủ.”

Và Yoon Tae Oh, hắn phản ứng rất lạ lùng. Có bao giờ hắn khoan dung với ai như vậy chưa? Người dám hỗn hào với hắn, làm bẩn áo hắn, vậy mà lại được tha thứ dễ dàng thế sao. Quả nhiên hai người họ là một mối quan hệ không thể tránh khỏi. Qua ánh mắt giao nhau, dường như có một sự đồng điệu nào đó đang lặng lẽ lan tỏa.

“Lấy xe ra đi.”

“Chờ chút ạ…!”

Sau khi thanh toán, Choi Hyun Jin lao ra như cơn gió, lại khoác lên người chiếc áo gile xanh nhạt và đội mũ. Chắc là đồng phục lúc làm dịch vụ đổ xe hộ. Cái cách cậu ta tỉ mỉ mặc đồ trông cũng hơi đáng yêu trong mắt tôi.

“Giám đốc… thật sự ổn chứ ạ…?”

“Nếu không ổn thì sao? Chỉ là tai nạn nhỏ thôi.”

Tai nạn nhỏ…? Tôi nhớ có lần Yoon Tae Oh ngồi một mình ở phòng chờ khách sạn, uống rượu mạnh trong không khí đầy kiểu cách. Một nhân viên lỡ làm đổ ly lên áo hắn, và ngay lập tức, chiếc ly on-the-rocks nặng trịch đập thẳng vào đầu người đó. Hôm ấy hắn vốn đã không vui, nhưng với tính cách ấy, sao hôm nay lại coi đây là “tai nạn nhỏ” mà bỏ qua? Dù sao thì tôi không phải lo hậu sự, vậy là may mắn rồi…

Vùùù!

Trong lúc chờ xe và trò chuyện ngắn, chiếc SUV quen thuộc lao tới như mũi tên. Tốc độ quá nhanh, gần đến mức tôi nghĩ không thể tránh khỏi va chạm. Liệu có né được không?

“Cái… cái gì vậy…!”

Tôi còn đang lúng túng, chưa biết làm gì thì thời gian dường như chậm lại. Yoon Tae Oh hành động. Hắn nắm tay tôi và kéo mạnh tôi vào lòng. Hơi ấm bao trùm cơ thể tôi, tầm nhìn bị che khuất.

Ầm!

Tiếng động lớn làm tôi ôm chặt lấy eo Yoon Tae Oh theo phản xạ tự nhiên. Hắn càng siết chặt tôi hơn. Tôi vùi mặt vào ngực hắn một lúc lâu, không thấy gì ngoài hơi ấm ấy, rồi nhận ra chẳng có cơn đau nào tiếp theo.

“Cậu ổn không?”

“…Dạ, hình như ổn ạ…”

Cảm giác bàn tay hắn rời khỏi gáy và lưng tôi, tôi ngẩng lên.

“Sao nhát thế? Ít nhất cũng phải giả vờ bảo vệ tôi chứ, thư ký Kim.”

…Kỳ lạ thật. Có phải vì gương mặt hắn giờ gần hơn bình thường không? Hay vì tình huống suýt xảy ra tai nạn vừa rồi? Tim tôi đập loạn, chẳng thể bình tĩnh.

“Giám đốc… không sao chứ?”

“Chẳng phải rõ ràng sao?”

Hắn cười như thể tôi vừa hỏi điều ngớ ngẩn, khiến ngực tôi càng thêm khó chịu. …Phản quy tắc quá mà. Dù là nhân vật chính, Yoon Tae Oh cũng sở hữu quá nhiều thứ hoàn hảo.

“Chắc cậu sợ lắm, mặt đỏ hết cả lên rồi.”

“Không, không phải…”

Nói không sợ thì là nói dối. Nhưng… nếu vì sợ, mặt người ta phải trắng bệch chứ, sao lại đỏ lên được? Giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó. Tay Yoon Tae Oh chạm vào khuôn mặt đỏ bừng của tôi như lời hắn nói. Hắn vén tóc tôi lên, kiểm tra như đo nhiệt độ, tay lật qua lật lại giữa mu và lòng bàn tay.

“Hình như còn sốt nữa.”

“Thôi, thôi… kiểm tra xe trước đã ạ…!”

Tầm nhìn tôi vẫn ngột ngạt. Khoảng cách giữa chúng tôi quá gần, trước mắt chỉ toàn lồng ngực rắn chắc và gương mặt hắn.

“…Thế thì thả tay tôi ra trước rồi nói tiếp được không?”

…Chỗ dựa quá vững chắc và thoải mái, hóa ra là cơ thể tên này. Tay tôi vẫn ôm chặt eo hắn. Nghe lời, tôi vội buông ra, lùi lại vài bước.

“Xe, xe…!”

Tôi đánh trống lảng để giấu đi sự ngượng ngùng, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho tôi choáng váng. Chiếc SUV đen của Yoon Tae Oh đâm sầm vào lối vào nhà hàng, thảm hại không tả nổi. Tiếng va chạm xé tai ban nãy không phải ảo giác.

“Trong xe chắc có người…!”

Nghĩ đến người lái chiếc xe ấy, tôi càng thêm chóng mặt. Choi Hyun Jin là nhân vật beta chính của bộ phim này, cũng là người dẫn dắt câu chuyện đến hồi kết. Nếu cậu ta chết thì sao đây…? Thế giới này sẽ thế nào? Tôi thì sao?! Tôi vội lao về phía xe, nhưng Yoon Tae Oh nắm cổ tay tôi kéo lại.

“Để tôi xem. Đứng yên đó.”

Hắn đẩy tôi ra sau như ném đồ vật, sải bước về phía ghế lái. Cửa xe mở ra, một âm thanh nhỏ vang lên, rồi Yoon Tae Oh xuất hiện trở lại. Trên tay hắn… cầm thứ gì đó.

“Giám đốc! Sao lại túm người ta thế kia…

Hắn nắm gáy Choi Hyun Jin lôi ra như túm rác. May mắn thay, cậu ta không bị thương.

“Khụ… khụ…”

Nhưng trông cũng chẳng ổn lắm. Bị Yoon Tae Oh túm gáy, chẳng hiểu sao cậu ta khóc nức nở, nước mắt trong veo chảy thành dòng trên gương mặt trắng bệch.

“Làm tốt lắm mà còn khóc cái gì?”

…Xin lỗi, nhưng lần này tôi đồng ý với Yoon Tae Oh.

“Làm sao… hức… làm sao đền bù… khụ…”

Sao mỗi lần di chuyển là cậu ta lại gây ra tai họa vậy chứ? Mới lo cho cậu ta cách đây vài phút, giờ tôi thấy đó là thừa thãi. Cậu ta là nhân vật chính, chắc chẳng dễ chết vậy đâu… Khoan, nhân vật chính không chết thật à…?

“Sao không lớn tiếng như lúc nãy đi? Nói chuyện trống không gì đó, mồm miệng lanh lắm mà.”

“Tôi sai rồi… hức… tôi không có bằng lái… huhu…”

Hả…? Không có bằng lái sao nổi…?

“Cảnh sát chắc sẽ thích câu chuyện này lắm đấy.”

Nhưng có gì đó kỳ lạ. Sao khi nghe giọng khóc lóc của Choi Hyun Jin, tâm trạng Yoon Tae Oh lại… chẳng tệ chút nào? Xe hắn vừa tan tành, vậy mà sao chứ?

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo