Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 66
Tôi là một người từ bỏ nhanh hơn mình tưởng và dễ dàng chấp nhận hiện thực hơn bất cứ ai. Ngọn lửa giận dữ bùng lên khi bắt đầu xem bộ phim truyền hình “Kẻ Điên” vì cơn thịnh nộ ban đầu đã nhạt nhòa trước khi tập thứ năm kết thúc. Sau đó, tôi tiếp tục xem, một nửa vì cảm giác nghĩa vụ, một nửa vì chút thú vị, trong lúc chứng kiến những phản ứng lao dốc không phanh của bộ phim.
Ngay cả khi bị kéo vào thế giới này, tôi cũng không cần quá nhiều thời gian để thích nghi. Tôi chấp nhận mọi tình huống dễ dàng đến mức chính bản thân cũng khó lòng lý giải. Có lẽ đó vừa là điểm mạnh, vừa là điểm yếu của tôi.
“…Sao cậu lại đến đây được nhỉ…?”
Tôi lại định kể về Choi Hyun Jin. Cậu ta có thể coi là “công thần” hàng đầu làm tôi rơi vào tình cảnh éo le này. Lý do chính tôi bắt đầu xem cái phim chết tiệt ấy chính là vì cậu ta. Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi xem “Kẻ Điên” chỉ để xem nó thất bại thảm hại đến mức nào. Còn tại sao tôi lại cầu mong nó sụp đổ đến vậy ư?…
“Ờ thì, bên đồn cảnh sát bảo nếu đến đây, tôi có thể gặp được người đó…”
“Ừm, nhưng mà tại sao…?”
“Để cảm ơn cho tử tế, và còn…”
Giờ đây, dáng vẻ của cậu ta thật sự khiến người ta khó xử. Trên lưng đeo một chiếc ba lô to như cả ngôi nhà, tay nắm chặt tay cậu em trai, cậu ta tìm đến khu nghỉ dưỡng của chúng tôi. Khuôn mặt chất chứa đủ thứ cảm xúc – ngượng ngùng, bối rối, chút xấu hổ – như thể ngoài lời cảm ơn, cậu ta còn có mục đích khác.
“…Nghe bảo ở đây đang tuyển nhân viên…”
A! Hóa ra đây mới là mục tiêu thật sự. Khu nghỉ dưỡng của chúng tôi đang được xây dựng với quy mô lớn nhất trong nước nên nhu cầu nhân sự là rất lớn. Không thể tuyển hết nhân viên từ nơi khác ngoài đảo Jeju, chúng tôi đã lên kế hoạch tích cực tuyển dụng tại chỗ, dù chưa chính thức đăng thông báo tuyển dụng. Tôi không rõ chi tiết lắm, nhưng ít nhất theo những gì tôi biết thì là vậy.
“Ừm… chuyện chỗ làm cũ sa thải cậu không phải do chúng tôi đâu nhé.”
“Tôi biết. Anh đã giúp tôi đủ nhiều rồi, nhưng cứ thế mà cho qua thì tôi thấy áy náy và biết ơn quá. Nên tôi muốn… đến chào hỏi một chút.”
Ừ thì, nói thật, tôi cũng đáng được nhận lời cảm ơn. Cậu ta đảo mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm ai đó.
“Còn người được gọi là giám đốc… không có ở đây sao? Tôi muốn gặp mặt để cảm ơn trực tiếp.”
À, không phải tôi mà là Yoon Tae Oh sao? Nghĩ lại thì tôi có làm được gì đâu. Chỉ làm theo lệnh hắn, thương lượng với chủ nhà hàng, liên lạc qua lại với công ty bảo hiểm, thế thôi.
“Theo tôi đi.”
Trong khoảnh khắc, tôi thoáng do dự. Liệu để Yoon Tae Oh gặp Choi Hyun Jin có đúng không? Nhưng câu trả lời nhanh chóng hiện ra. Nếu giả thuyết của tôi chính xác thì có cố tách họ ra cũng chẳng ích gì, và… tôi cũng chẳng có lý do để làm vậy.
Choi Hyun Jin trong thế giới cũ của tôi đúng là đáng ghét, nhưng kỳ lạ thay, ở đây tôi lại không cảm thấy như vậy. Cậu ta dường như là một con người khác, chỉ mang cùng một khuôn mặt… Có lẽ vì thế, khi nhìn cậu ta, tôi chẳng hề gợn lên chút cảm xúc tiêu cực nào. Như đã nói, tôi là người dễ dàng chấp nhận hiện thực mà.
“Giám đốc, có khách đến tìm anh này.”
Buổi họp sáng vừa kết thúc, Yoon Tae Oh đang nghỉ ngơi một chút. Hắn rời mắt khỏi chiếc máy tính bảng đang kiểm tra tình hình công việc, nhìn Choi Hyun Jin đứng sau lưng tôi khá lâu. Rồi ánh mắt hắn quay lại màn hình như đồng ý cho cậu ta vào.
“Mời vào.”
Choi Hyun Jin rụt rè bước tới và ngồi xuống đối diện Yoon Tae Oh. Tôi dẫn cậu em trai nhỏ của cậu ta sang góc phòng, dúi vào tay cậu bé ít đồ ăn vặt. Đứa nhỏ nhìn thấy bánh kẹo thì chẳng buồn bám theo anh mình nữa, đứng cạnh tôi, giơ bàn tay bé xíu ra.
“…Gì vậy?”
“Cho em thêm một cái nữa đi.”
Cái sinh vật gì đây trời? Từ lúc xem phim tôi đã nghĩ cậu nhóc này dễ thương rồi, nhưng gặp ngoài đời, độ đáng yêu còn vượt xa tưởng tượng.
“…Đây.”
Không thể ghét nổi cái sự đáng yêu này. Cả Choi Hyun Jin lẫn cậu em, đúng là những con người đặc biệt. Tôi đành đặt thêm một chiếc bánh lên bàn tay nhỏ xinh như đồ chơi ấy. Cậu nhóc cuối cùng cũng vung đôi chân ngắn ngủn chạy đến chỗ anh trai, đưa cho cậu ta một chiếc bánh. Một cái cho mình, một cái dành cho anh – hẳn là vậy. Sao lại có thể… dễ thương đến đau lòng thế chứ?
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi đứng cách họ vài bước, cố gắng tỏ ra như không để ý. Nhưng càng tránh nhìn, tôi lại càng chú ý đến họ hơn, nên thôi cứ nhìn thẳng còn hơn.
“Tôi muốn… cảm ơn anh. Chắc hẳn số tiền đó rất lớn…”
“Lớn thì có lớn thật.”
Cái thằng chẳng biết bao nhiêu tiền mà nói nhăng nói cuội gì vậy. Ừ thì… đúng là tốn một khoản kha khá. Nhưng nếu đối phương là Choi Hyun Jin thì số tiền đó với Yoon Tae Oh chắc cũng chẳng đáng là bao.
“Cho nên… tôi sẽ trả lại số tiền đó.”
“Cái gì?”
Lần đầu tiên ánh mắt Yoon Tae Oh rời khỏi máy tính bảng. Hắn nhìn thẳng vào Choi Hyun Jin như thể vừa nghe phải điều gì không thể tin nổi. Tôi cũng ngạc nhiên không kém. Trả lại số tiền đó, thật sao…?
“Tôi không thể chịu được cảm giác mắc nợ bất kỳ ai.”
“Không cần phải thế đâu. Như cậu thấy đấy, với tôi đó không phải số tiền lớn.”
“Nhưng tôi sẽ thấy thoải mái hơn! Làm ơn… cho tôi làm vậy đi, được không?”
Yoon Tae Oh liếc nhìn tôi. Sao, hỏi tôi thì tôi biết gì mà trả lời? Tôi vội bước tới gần, cố gắng vận dụng trí óc để đoán xem hắn muốn nghe gì trong tình huống này.
Có vẻ chỉ có một câu hỏi hợp lý lúc này. Tôi ghé sát tai hắn, thì thầm số tiền đã thương lượng với chủ nhà hàng. Hình như đoán đúng, Yoon Tae Oh ngồi thẳng lại.
“Không, không trả nổi đâu, chắc chắn luôn.”
Nghe tôi nói số tiền, Yoon Tae Oh cười khẩy đầy tự tin. Giọng điệu có phần kiêu ngạo nghe như đang chế nhạo, nhưng đánh giá của hắn chắc chắn chính xác. Một kẻ leo lên vị trí này nhờ tiền bạc như hắn, khả năng ngửi mùi tiền là khỏi bàn. Nếu hắn đã nói vậy thì Choi Hyun Jin chẳng có gì để moi ra đâu.
“Tôi, tôi trả được mà…!”
“Ừ, tùy cậu thôi. Cứ làm thoải mái.”
Sao lại khăng khăng trả một món nợ chẳng ai đòi chứ? Suy nghĩ ấy vụt qua trong thoáng chốc, nhưng ý định thực sự của Choi Hyun Jin dần sáng tỏ ngay khi cậu ta cất lời lần nữa.
“Nghe bảo… ở đây đang tuyển nhân viên. Tôi, tôi làm việc đó… được không vậy…?”
“Nhân viên?”
“Gì cũng được! Tôi làm tốt lắm.”
Chuyện tôi không biết thì Yoon Tae Oh làm sao biết nổi. Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy thắc mắc như muốn hỏi ý cậu ta là gì. Tôi vội mở máy tính bảng công việc để tìm thông tin.
“À, phòng quản lý phòng khách sạn vừa đăng thông báo tuyển dụng.”
Dù không ghi rõ nhiệm vụ, nhưng có lẽ là công việc như dọn dẹp hay quản lý phòng ốc. Trong nguyên tác, Choi Hyun Jin cũng làm việc ở khu nghỉ dưỡng, nhưng là ở sòng bạc… Có điều, sòng bạc giờ còn chưa bắt đầu chuẩn bị khai trương, nên chắc cậu ta vào phòng quản lý thay vì thế.
“Ý là, nếu tôi cho cậu làm ở đó, cậu sẽ dùng tiền lương để trả nợ tôi?”
“Vâng… đại khái là vậy… Làm ơn giúp tôi với…!”
Choi Hyun Jin đúng là không phải kẻ khôn lỏi. Cậu ta có vẻ đã tính toán để kiếm việc làm, nhưng không giữ được vẻ ngoài đó đến cùng, cuối cùng lại thành khẩn van xin.
“Như anh thấy đấy, tôi còn em trai nữa, nên phải tìm chỗ có chỗ ở và ăn uống… Nhưng tôi thực sự làm việc rất chăm chỉ!”
“Ừm. Nhưng theo tôi thấy thì cậu vụng về mấy lần rồi đấy.”
Đúng vậy thật. Một kẻ bước đi đâu là gây họa đó mà bảo làm việc tốt sao. Choi Hyun Jin có lẽ nhận ra tình thế đang bất lợi, liền không ngừng nói tiếp.
“Tôi sẽ trả tiền đều đặn…”
Tock, tock, tock. Yoon Tae Oh đang suy nghĩ. Ngón tay hắn gõ nhẹ lên màn hình máy tính bảng, đều đặn và chậm rãi.
“Cậu bé này là em trai cậu à?”
“Vâng… nó vừa năm tuổi…”
Có phải được huấn luyện trước không? Hay là bản tính vốn vậy? Đứa bé không hề né tránh những ánh nhìn đổ dồn về mình. Thậm chí, nó còn ngừng ăn bánh, nở nụ cười toe toét. Nụ cười trong trẻo ấy, không hề hợp với dáng vẻ tiều tụy của Choi Hyun Jin, lại càng khiến người ta thêm xót xa.
“Gọi đội nhân sự báo một tiếng đi, thư ký Baek.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Dù sao cậu ta cũng định vào làm ở khu nghỉ dưỡng, chỉ là đổi sang một công việc khác, và sớm hơn một chút thôi. Nhờ sự giúp đỡ của Yoon Tae Oh. Choi Hyun Jin nhận ra mình được chấp thuận, lập tức đứng bật dậy và nắm chặt tay Yoon Tae Oh.
“Cảm, cảm ơn anh! Tôi sẽ làm thật chăm chỉ!”
“…Cậu làm gì vậy?”
“Tôi sẽ trả hết tiền nhanh thôi! Cảm ơn anh nhiều lắm…!”
…Đúng là làm lố thật. Nhìn khuôn mặt cậu ta lúc này, tôi chợt nhớ ra một điều. Gương mặt đó, chẳng phải là…?
“Thôi đi đi, tôi bận lắm.”
Yoon Tae Oh phủi tay Choi Hyun Jin ra trước. Cậu ta nắm tay cậu em trai, theo tôi rời khỏi phòng.
“Ha, thật sự… anh ấy là người tốt…”
So với lúc vừa bước vào, dáng vẻ cậu ta giờ đây đã hoàn toàn khác, như thể niềm vui trong lòng quá lớn để có thể che giấu.
“Tôi nghe chuyện anh ấy giúp xử lý chi phí tai nạn mà còn nghi ngờ lắm… Nhưng không ngờ anh ấy còn cho tôi cả việc làm…”
Tôi chẳng muốn đáp lại, nhưng Choi Hyun Jin vẫn thao thao bất tuyệt trong lúc bước đi.
“Ừm… cậu đã nộp đơn xin việc chưa?”
“Rồi, tôi làm trước khi đến đây!”
“Vậy đội nhân sự sẽ liên lạc sau. Cậu cứ chờ là được.”
“Cả anh nữa, cảm ơn anh nhiều lắm! Hẹn gặp lại nhé.”
Hôm nay Choi Hyun Jin đã chơi một nước cờ non nớt. Chắc hẳn trong lúc không có việc làm, cậu ta phát hiện ra thông báo tuyển dụng của MK Resort. Với một đứa em trai cần nuôi, chỗ ở và ăn uống là điều kiện bắt buộc. Rồi nhận ra người từng giúp mình lại làm việc ở MK, cậu ta hẳn nghĩ nên thử tận dụng cơ hội này. Hiện thực trước mắt quá khắc nghiệt nên phải làm gì đó thôi.
Nhìn theo bóng lưng Choi Hyun Jin dần khuất, tôi càng chắc chắn hơn về một điều. Ánh mắt cậu ta dành cho Yoon Tae Oh trong căn phòng vừa nãy chất chứa cảm xúc. Đôi mắt lấp lánh, má và tai nhuộm sắc đỏ. Nếu không phải tình cảm, thì cảm xúc ấy còn có thể là gì? Biết đâu, thứ dẫn cậu ta đến đây không đơn thuần chỉ là công việc, mà còn là chính thứ cảm xúc âm thầm ấy.
Choi Hyun Jin… đã thích Yoon Tae Oh mất rồi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.