Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 67
“Bữa tối chuẩn bị thế nào đây ạ?”
Có lẽ tôi đã nghĩ sai rồi. Chuyến công tác ngắn ngày này, tôi tưởng chẳng cần mang theo đội thư ký làm gì. Dù sao thì từ miệng Yoon Tae Oh cũng chỉ có hai cái tên “Thư ký Kim” hoặc “Thư ký Baek” bật ra mà thôi. Nhưng không ngờ, một mình lo liệu mọi việc cho hắn lại chẳng dễ dàng chút nào.
“Ăn đại trong phòng đi.”
“Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Vấn đề đặc biệt nằm ở chỗ, người duy nhất được phép ra vào phòng hắn vẫn chỉ có mình tôi. Hồi ở Seoul, tôi cũng từng đảm nhận cả việc ở nhà lẫn công ty của hắn, nhưng ít ra lúc đó, nếu tôi vắng mặt thì vẫn có người thay thế được. Còn ở đây, mọi thứ tôi phải tự mình gánh vác hoàn toàn, sao cho hắn không cảm nhận được khoảng trống khi thiếu tôi.
“Nghỉ một lát đi.”
“Vậy tôi xin phép…”
Giữa hai cuộc họp, tôi tranh thủ chút thời gian chạy về chỗ nghỉ của hắn. Có khoảng một tiếng rảnh rỗi, chắc đủ để dọn dẹp nhanh căn phòng. Chỉ mong Yoon Tae Oh “trẻ con” đừng tìm tôi, để tôi yên ổn làm việc trong một tiếng đồng hồ này thôi.
“Haa… Mình đang làm cái gì thế này?”
Cái đầu này làm sao mà leo lên được vị trí trưởng nhóm chứ? Có bao nhiêu tay chân để sai khiến, sao lại tự mình khổ sở thế này? Nghĩ đến đám thư ký đang ung dung ngồi giữ ghế ở văn phòng nhờ sự vắng mặt của Yoon Tae Oh, tôi cảm thấy tức muốn bốc hỏa. Lần sau, dù có phải dùng cách gì, tôi cũng sẽ lôi hết nhân lực có thể theo cùng.
Chẳng kịp bình ổn hơi thở gấp gáp, tôi dừng lại trước cửa phòng nghỉ của Yoon Tae Oh. Nhưng ngay lúc đó, một điều kỳ lạ đập vào mắt. Không thể nào, cửa phòng lại đang mở toang hoang. Nói sao nhỉ, đây là khu nghỉ dưỡng, nơi tưởng chừng an toàn nhất, nhưng đồng thời cũng là nơi dễ bị xâm phạm nhất về mặt bảo mật. Chúng tôi chẳng mang theo vệ sĩ riêng nào cả. Vì thế, chỉ một thay đổi nhỏ cũng khiến tôi thoáng bất an.
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, rón rén bước vào phòng. Dọc hành lang dài dẫn đến phòng khách, tôi không nhận ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, cũng chẳng nghe thấy tiếng động gì. Nhưng rồi một âm thanh nhỏ vang lên từ phía phòng ngủ của Yoon Tae Oh. Chính xác hơn, đó là giọng ai đó đang ngâm nga một khúc hát. Tôi cẩn thận bước về phía tiếng động, và càng đến gần, tiếng hát càng rõ ràng hơn.
“…Cậu làm gì ở đây vậy…?”
“Ơ? Chào anh, thư ký!”
Người đàn ông đang thay ga giường cho Yoon Tae Oh quay lại. Một gương mặt vừa quen vừa lạ – Choi Hyun Jin. Gặp cậu ta, nỗi căng thẳng trong tôi tan biến như tuyết gặp nắng. Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi tại sao cậu ta lại ở đây. Và cái kiểu gọi kỳ quặc kia là sao nữa?
“Cậu không được báo gì sao? Chỗ này không được tự ý vào đâu.”
“Hả…? Sao lại không…?”
“Vì…”
Chắc đây là kiểu người ta gọi là “ngây thơ đến mức đáng nghi” rồi. Choi Hyun Jin đứng đó, tay áo sơ mi trắng xắn đến khuỷu, ôm một đống chăn màu xám đậm. Đôi mắt vốn đã to của cậu ta giờ như mở lớn gấp đôi, ngơ ngác nhìn tôi. Sự tương phản giữa làn da trắng sáng và tấm chăn tối màu làm cậu ta như phát sáng giữa căn phòng vậy.
“Giám đốc của chúng tôi… hơi nhạy cảm chút. Anh ấy không thích người lạ vào phòng mình đâu.”
“…Nhưng hiện tại đây là căn phòng duy nhất đang sử dụng mà? Công việc của tôi là dọn dẹp phòng khách sạn…”
“À.”
Đúng thật. Người phụ trách nghĩ gì mà lại tuyển nhân viên quản lý phòng trong lúc chẳng có khách nào ở đây vậy?
“Nếu thư ký nói tôi không cần thiết, chắc tôi bị đuổi việc mất…”
Gương mặt cậu ta đột nhiên thay đổi, khác hẳn vẻ tươi tắn khi chào tôi ban nãy. Trông cậu ta như vừa mất cả thế giới, khuôn mặt méo mó khiến lòng tôi cũng bất an theo. Nghĩ đến Yoon Tae Oh cực kỳ ghét việc có người lạ xâm phạm không gian riêng, tôi biết mình nên đuổi cậu ta đi ngay. Nhưng rồi tôi lại tự hỏi có cần thiết phải làm vậy không? Đây là Choi Hyun Jin cơ mà, để cậu ta ra vào chỗ này chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ…?
“Tôi sẽ xin chuyển cậu sang bộ phận khác. Chắc nội bộ chưa truyền đạt rõ ràng.”
Nhưng lạ thay, tôi lại chẳng muốn làm vậy. Dù đã nói sẽ thông báo chuyển bộ phận cho Choi Hyun Jin, một góc lòng tôi tự hỏi sao mình lại thốt ra những lời ấy. Như tôi từng nói, đáng lẽ tôi phải tạo điều kiện để Yoon Tae Oh và Choi Hyun Jin gặp nhau nhiều hơn mới đúng, vậy mà…
“À… Vâng. Không sao đâu. Dù là việc khác thì ít nhất tôi cũng không bị đuổi, đúng không… thư ký?”
Ánh mắt cậu ta nhìn tôi như mong một lời xác nhận rằng mình sẽ không bị đuổi, thật khiến người ta xót xa. Nụ cười gượng gạo kia khác hẳn với nụ cười thường trực trên mặt cậu ta trước đây. Chỉ khi tôi khẽ gật đầu, gương mặt Choi Hyun Jin mới rạng rỡ trở lại như cũ. Đúng là một người chẳng thể giấu nổi cảm xúc.
“Tôi dọn nốt cái này rồi đi ngay đây.”
“Để tôi làm cho…”
“Dễ thôi mà, sao để thư ký làm mấy việc này được!”
“…Thật ra đây vốn là việc của tôi, nên không sao đâu.”
Tôi đúng là tệ thật. Vừa định đuổi cậu ta đi, giờ lại thấy áy náy, tự mình lao vào dọn dẹp ga giường. Đã không cứng rắn được thì thôi, cứ phải dứt khoát từ đầu chứ. Tôi thật chẳng ra làm sao.
Dù tôi bảo không sao, Choi Hyun Jin vẫn khéo léo giúp tôi thay ga giường. Nhìn cách cậu ta làm, tôi còn nghi ngờ cậu ta khéo hơn cả mình.
“Nhưng mà gu của giám đốc… hơi đáng sợ thật.”
“Ừ, cũng đúng…”
“Suýt nữa tôi tưởng đây là nhà tang lễ.”
Choi Hyun Jin vừa dọn vừa kể lại cảm nhận về căn phòng. Giờ nhìn kỹ, cậu ta cũng là người suy nghĩ khá chín chắn đấy chứ. Nhận xét được cái nội thất toàn màu đen u ám này mà.
“Dù sao anh ấy đẹp trai thật… nên cũng hợp gu đấy chứ. Hơi lạnh lùng chút thôi…”
…Thôi rút lại. Chỉ nhắc đến Yoon Tae Oh mà mặt đã đỏ ửng thế kia? Chắc cậu ta đã rơi vào lưới tình sâu hơn tôi tưởng rồi.
“Đang làm gì thế?”
Đúng lúc chúng tôi gần xong việc dọn giường, một giọng nói vang lên từ cửa. Chủ đề câu chuyện vừa rồi giờ đã xuất hiện ngay trước mặt.
“Chào, chào anh!”
“Tôi hỏi cậu đang làm gì đấy, thư ký Baek.”
Dù Choi Hyun Jin nhiệt tình chào hỏi, Yoon Tae Oh vẫn chỉ hướng về tôi.
“Dạ… tôi đến dọn phòng một chút thôi. Sao giám đốc lại đến tận đây…?”
“Tôi quên đồ nên quay lại lấy. Nhưng thư ký Baek vẫn tự mình dọn phòng sao?”
Hóa ra hắn không biết thật. Dù sao đó cũng là ý định của tôi nên tôi chẳng phàn nàn gì. Tôi muốn xử lý mọi việc để hắn không nhận ra sự vắng mặt của mình mà.
“Còn người kia là ai?”
“À, có chút nhầm lẫn nhỏ thôi ạ.”
Sợ Yoon Tae Oh nổi cáu, nhưng tôi cũng không thể nói dối trước câu hỏi của hắn. Tôi đành giải thích ngắn gọn tình hình. Dù sao thì có người lạ trong phòng hắn, chắc chắn hắn sẽ không vui. Tôi thấy rõ Choi Hyun Jin thích Yoon Tae Oh, nhưng cảm xúc của hắn thì vẫn khó đoán.
“…Ra vậy.”
“Tôi sẽ sắp xếp để cậu ấy chuyển sang bộ phận khác ngay.”
“Không cần. Cứ để cậu ta làm. Có gì đâu mà phải đổi.”
Câu trả lời bất ngờ thật. Tôi cứ nghĩ ít nhất Yoon Tae Oh cũng sẽ tỏ ra khó chịu, nhưng hắn bảo cứ để Choi Hyun Jin ở lại mà chẳng chút do dự.
“…Thật sao ạ…?”
“Đừng bắt tôi nói lại lần hai.”
Người từng chỉ cho phép “Thư ký Kim” bước vào không gian riêng của mình, giờ đây đã khác.
***
“…Cà phê sao thế này?”
“Anh uống đậm quá thì tối sẽ mất ngủ đấy ạ. Tôi thấy anh uống nhiều rồi, nên pha nhạt đi một chút cho tốt.”
“…”
Nếu hỏi tôi có bất mãn gì khi Choi Hyun Jin làm quản lý phòng không, tôi sẽ nói không. Nhưng mỗi lần cậu ta làm gì, tôi lại thấy hồi hộp, lo lắng đến mức tưởng như hại cả sức khỏe tim mạch.
“Tôi đã bảo cậu dọn phòng khi tôi không có mặt rồi mà.”
“Tôi muốn gặp mặt giám đốc thêm lần nữa thôi!”
Hơn nữa, cậu ta là một người cực kỳ thẳng thắn, vượt xa tưởng tượng của tôi.
“Anh đi làm rồi thì khó gặp lắm.”
“…Cậu làm tôi thấy ngột ngạt quá.”
Nhân vật này hình như không phải kiểu thế này trong nguyên tác. Thẳng thắn bày tỏ cảm xúc đến mức khiến cái miệng lắm lời của Yoon Tae Oh cũng phải câm lặng. Nhưng lạ thay, thái độ ấy không toát lên vẻ gì đáng nghi, nên cũng chẳng thấy cậu ta đáng ghét. Có lẽ nhờ gương mặt vô hại kia chăng.
“Xin lỗi… Tôi chỉ muốn gặp anh quá thôi…”
Sự chân thành và cách chọn từ không thể tưởng tượng nổi khiến tôi bật cười. Vì không muốn chen vào thêm rắc rối, tôi quay người tránh đi.
Đây chỉ là suy đoán, nhưng có lẽ tồn tại thứ gọi là “tổng lượng tình cảm”. Trong nguyên tác, Yoon Tae Oh là người yêu trước và mãnh liệt, giờ hắn điềm tĩnh hơn thì Choi Hyun Jin lại bộc lộ tình cảm nhiều hơn. Choi Hyun Jin ban đầu đâu có đắm đuối Yoon Tae Oh đến vậy.
Tôi cũng chẳng rõ nữa. Giờ khi câu chuyện tình của họ sắp bắt đầu, tôi không muốn giết chết tế bào não để suy nghĩ về họ thêm. Dù có xảy ra chuyện gì, họ cũng sẽ đến được cái kết đã định sẵn thôi. Nghe tiếng Yoon Tae Oh càu nhàu sau lưng và giọng cười vui vẻ đáp lại của Choi Hyun Jin, tôi càng chắc chắn điều đó.
“Giám, giám đốc!”
Tôi vừa định bước ra ngoài hít thở không khí thì một tiếng hét xé tai vang lên từ phía sau. Tiếng gọi Yoon Tae Oh đầy hoảng loạn. Chưa kịp hiểu chuyện gì, chân tôi đã tự động chạy về phòng khách.
“Sao, sao thế này, đột nhiên vậy!”
Trên sàn, cốc cà phê Yoon Tae Oh cầm đã vỡ tan tành, tạo thành một mớ hỗn độn. Hắn ôm lấy gáy, thở hổn hển. Choi Hyun Jin thì trông như phát hoảng.
“Anh thấy khó chịu chỗ nào?”
Tôi vội chạy đến, tháo cà vạt của hắn ra. Tay hắn cứ cào cấu quanh cổ như đang khó thở. Đột nhiên, một bàn tay lớn nắm chặt tay tôi, rồi hắn đổ người dựa vào vai tôi như sắp ngã. Hơi thở nóng rực từ hắn phả vào gáy tôi. Khi tôi ôm lấy hắn để đỡ, giữa những hơi thở gấp gáp, một từ ngắn ngủi thoát ra từ môi hắn.
“…Haa, kỳ phát tình…”
Không còn gì để hoài nghi nữa. Chu kỳ phát tình thật sự đã đến.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.