Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 68
“Chắc chắn chứ? Lần trước cũng không phải mà.”
Kang Seok Ho vừa đối mặt đã chẳng thèm chào hỏi, thay vào đó là hỏi lại lần nữa điều mà anh ta đã xác nhận qua điện thoại không biết bao nhiêu lần. Đằng sau anh ta, đội thư ký và vệ sĩ đứng im, căng thẳng chờ đợi câu trả lời từ tôi. Tôi thật không hiểu sao anh ta lại đa nghi đến thế.
“Chắc chắn mà, lần này thì đúng.”
Chính Yoon Tae Oh đã tự miệng nói đó là kỳ phát tình nên không thể nhầm được. Với tư cách là người cùng đặc tính, tôi cũng thấy chu kỳ lần này rất khớp. Nhưng lý do tôi chưa thể hoàn toàn chắc chắn 100% là…
“Nhưng tình trạng anh ấy trông tệ quá… Hiện tại đã có nhân viên y tế địa phương xem qua, nhưng anh nên đến kiểm tra ngay đi.”
Có phải câu trả lời không như anh ta mong muốn không? Với gương mặt chẳng chút đùa cợt, Kang Seok Ho lập tức ra lệnh cho đội y tế vào phòng.
“Đội thư ký số 1 chỉ để lại số lượng tối thiểu, vào chuẩn bị cho kỳ phát tình. Danh sách kiểm tra giống lần trước. Và… đã liên lạc được với Kang Hae Un chưa?”
“À, tôi có liên lạc rồi, nhưng… cậu ấy đang ở Úc nên chắc sẽ mất khá nhiều thời gian để đến đây.”
“Hãy nhờ cậu ấy đến nhanh nhất có thể. Chúng ta cũng sẽ hỗ trợ hết mức nếu có việc gì cần.”
Thật là rắc rối. Không biết kỳ phát tình của Yoon Tae Oh sẽ bắt đầu lúc nào, nên tôi đã giữ liên lạc thường xuyên với Kang Hae Un – người duy nhất hắn từng tỏ ra thiện cảm. Lần trước, Yoon Tae Oh tự ý không gọi cậu ta, nhưng hợp đồng với Kang Hae Un vẫn còn hiệu lực.
Tôi không nắm rõ hoàn toàn về Kang Hae Un, chỉ biết sơ qua lịch trình của cậu ta. Tất nhiên đây không phải chỉ thị của Yoon Tae Oh. Vậy mà Kang Hae Un lại vắng mặt đúng vào lúc cần thiết nhất. Không thể kéo cậu ta về ngay được, tôi đành truyền đạt chỉ thị rồi bước vào phòng của Yoon Tae Oh.
“May là thuốc an thần có tác dụng, tạm thời anh ấy ổn.”
“Tôi không chắc. Nếu ngay từ đầu đã không kiểm soát được thì khó mà gọi là may mắn.”
Bác sĩ đi cùng Kang Seok Ho giải thích tình trạng của Yoon Tae Oh khá bình thản, nhưng tôi thì không thấy vậy. Thông thường, một chu kỳ phát tình không bắt đầu bằng việc ý thức mơ hồ ngay từ đầu thế này. Nó phải khởi phát chậm rãi với cơn sốt nhẹ, hơi thở dần gấp gáp. Các triệu chứng nhẹ xuất hiện trước rồi cường độ tăng dần theo thời gian. Nhưng Yoon Tae Oh lại chẳng có dấu hiệu báo trước nào, mà đột ngột rơi vào trạng thái mất ý thức mạnh mẽ đến vậy.
“Có lẽ là do hậu quả của việc chu kỳ trước bị gián đoạn. Trường hợp này thường xảy ra ở đặc tính trội khi trải qua tình trạng rối loạn chu kỳ, nhưng không có gì đáng lo ngại. Đây là trường hợp khá phổ biến.”
May thì cũng may thật. Nhưng người luôn giữ vẻ ngoài hoàn hảo không chút rối loạn như Yoon Tae Oh giờ lại để lộ sự yếu đuối ngoài ý muốn, khiến tôi không khỏi bị sốc. Dù bác sĩ bảo ổn, tôi vẫn chẳng cảm thấy yên tâm chút nào.
“Nhưng mà…”
Vị bác sĩ thận trọng lên tiếng lần nữa. Nghề của ông ta vốn quen bàn về những điều tầm thường với vẻ nghiêm túc, nên tôi tự nhủ phải giữ bình tĩnh. Thế nhưng, thái độ chần chừ của ông ta lại âm thầm khơi lên trong tôi một nỗi bất an khó tả.
“Lần này chu kỳ đến quá mạnh, chỉ dùng thuốc an thần e là không đủ để cầm cự. Có thể giám đốc sẽ sớm mất kiểm soát. Cách tốt nhất là một omega, nhưng…”
Hiểu tính Yoon Tae Oh, bác sĩ cẩn thận chọn lời. Ý cuối cùng là nếu không có omega thì ít nhất cũng phải chuẩn bị một beta ngay lập tức. Tôi đã biết điều này từ trước, nhưng nghe từ miệng bác sĩ, lòng tôi càng thêm sốt ruột.
“Nhưng trưởng nhóm Baek, lần trước chẳng phải chính giám đốc nói không muốn Kang Hae Un đến sao?”
“À… Đúng vậy.”
“Vậy giờ gọi lại thế này có ổn không…? Sau này lỡ có vấn đề gì thì sao?”
Tôi cũng lo lắng về điều đó chứ. Xét cho cùng, việc đưa một beta đến mà không hỏi ý Yoon Tae Oh chẳng khác nào tự ý hành động.
“Nhưng dù sao cũng phải giữ cho giám đốc ổn định trước đã, đúng không? Chúng ta cũng đâu thể tùy tiện đưa ai vào.”
Kang Seok Ho nghe tôi nói thì dường như đang đấu tranh nội tâm. Liệu nên bỏ qua ý muốn của chủ nhân mà hành động, hay ưu tiên giữ Yoon Tae Oh trong trạng thái bình thường trước?
“Ừm… Cũng đúng. Dù sao beta duy nhất giám đốc từng để ý đến cũng chỉ có Kang Hae Un thôi, nên đành vậy.”
Sau một hồi trầm ngâm, anh ta cũng đi đến kết luận hợp lý như tôi. Nhưng lời của Kang Seok Ho lại ném một hòn đá vào lòng tôi. Có một thực tế tôi cố tình phớt lờ: beta mà Yoon Tae Oh để tâm không chỉ có Kang Hae Un. Còn một người nữa. Đó là Choi Hyun Jin.
***
“Kang Hae-woon đang ở đâu?”
“Cậu ấy bảo lịch trình bị dồn lại, giờ mới đang trên đường ra sân bay.”
“Sân bay Úc? Bây giờ á?”
“Vâng… Có lẽ không thể đến kịp đâu ạ.”
“Rắc rối” chắc là từ dùng cho tình huống này. Kang Hae Un vốn đã ở xa, giờ còn chưa lên được máy bay. Dù có may mắn khởi hành ngay, thời gian bay đến Jeju vẫn dài đến mức rõ ràng là không kịp.
“Trưởng nhóm! Dấu hiệu sinh tồn của giám đốc mất rồi!”
“…Gì cơ?”
“Không, ý là anh ấy tự tháo thiết bị theo dõi ra.”
Yoon Tae Oh đúng là kẻ khiến đám thư ký chúng tôi đứt từng khúc ruột. Thằng cha này nói năng kiểu gì mà làm tôi tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm. May mà chỉ là hắn tự tháo thiết bị, tôi thở phào muộn màng. Làm ơn nói chuyện quan trọng thì gọn một câu cho xong đi. Không phải Yoon Tae Oh, sao lại hành hạ tôi thế này?
“Haa… Có lẽ chúng ta nên đợi ngoài này thôi. Anh ấy tỉnh rồi, nhưng… căng thẳng quá mức…”
Ngay sau đó, đội y tế trong phòng cũng bước ra. Theo lời họ, Yoon Tae Oh vừa tỉnh lại đã tự tay gỡ hết thiết bị y tế trên người, nuốt một nắm thuốc an thần rồi đuổi họ ra ngoài. Dù họ kể vậy, nhưng nhìn mặt mũi trắng bệch và đôi môi run rẩy của họ, tôi đoán chắc là họ hoảng loạn bỏ chạy thì đúng hơn.
“Phiền thật…”
Chúng tôi dựng một văn phòng tạm trong tòa nhà gần nhất với chỗ ở của Yoon Tae Oh. Dù vậy, do đây là dạng biệt thự riêng tư, tôi thậm chí còn không thấy được tòa nhà hắn đang ở. Những tin xấu liên tục truyền đến làm không khí trong văn phòng vốn đã u ám nay càng nặng nề hơn.
“Dù sao giám đốc tạm thời cầm cự được bằng thuốc an thần nên cứ chờ thêm chút nữa đi. Tôi ra ngoài một lát, có gì thì gọi ngay nhé.”
Như đám cún con mất chủ vậy. Tôi vừa nói sẽ rời đi một chút, cả tá ánh mắt lập tức dán chặt vào tôi. Họ lo tôi lại biến mất lần nữa, như thể đang âm thầm cầu xin tôi đừng đi. Ừ thì… tiền lệ trước đây cũng không phải không có.
“Tôi sẽ ở gần đây thôi.”
Tôi không thể để lộ tâm trạng bức bối khiến mình muốn rời đi. Nếu tôi tỏ ra rối loạn, cả đội cũng sẽ hoảng theo. Ít nhất tôi phải giữ vẻ điềm tĩnh, dù trong lòng chẳng hề như vậy.
“Hay là bỏ trốn thật nhỉ…”
Trốn khỏi ánh mắt mọi người, tôi lẻn vào con đường mòn được chăm chút như một khu rừng nhiệt đới. Những hàng cây rậm rạp bất chấp mùa màng bao bọc hai bên lối đi, đủ để tôi trút bỏ tiếng thở dài ngột ngạt và nỗi lòng nặng trĩu.
Tôi bắt đầu thấy hối hận, có lẽ tôi đã quá tham lam rồi. Nếu tôi cứ để đội thư ký số 3 lo việc quản lý kỳ phát tình của Yoon Tae Oh thì sao nhỉ? Lúc đó, tôi nghĩ mình trực tiếp chăm sóc sức khỏe cho hắn sẽ tốt hơn. Nhưng giờ mọi chuyện thành ra thế này, tôi chỉ thấy mình làm điều thừa thãi. Nếu lần này có sai sót, chắc chắn cái cổ tôi sẽ toi thật.
“…Vậy… cứ làm đi á…?”
Mới phút trước, tiếng gió thổi qua lá cây và tiếng bước chân tôi còn là âm thanh lớn nhất. Nhưng rồi, một giọng nói vừa lạ vừa quen khẽ lọt vào tai tôi. Trong tầm mắt vẫn chẳng có ai, nhưng âm thanh dường như vọng từ khúc quanh của con đường, nơi ánh nhìn tôi không chạm tới.
“Chẳng phải việc khó… cả hai đều… lợi mà.”
Một giọng khác vang lên. Tim tôi như hẫng một nhịp. Không tự chủ được, tôi bước nhanh hơn để xác nhận kẻ đang trò chuyện. Càng tiến gần, chủ nhân của giọng nói càng rõ ràng. Nhưng đó là một cặp đôi tôi không thể nào liên kết được, nên tôi muốn chắc chắn xem gương mặt mình nghĩ tới có đúng không. Dù vẫn chưa thấy ai, giọng nói ngày càng to hơn, chứng tỏ tôi đang đến gần.
“Không sao chứ?”
Đến khúc quanh của con đường mòn. Những tán cây che khuất, chắc chắn bên kia không thấy được tôi. Tôi hít sâu để trấn tĩnh nhịp tim đang đập loạn xạ rồi nép mình sau một thân cây lớn, cẩn thận thò đầu qua góc khuất để nhìn.
“Cơ hội tốt cho anh Choi Hyun Jin mà.”
Choi Hyun Jin.
“…Cũng đúng, nhưng… hơi đột ngột thật.”
Và thư ký tổng.
Hai con người không thể nào liên quan lại đang trò chuyện ở một nơi vắng vẻ, gần như chẳng có bóng người. Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.