Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 69
Dường như vì đối phương là thư ký tổng mà cảm giác bất an trong tôi bỗng chốc lớn dần lên như một cái cây cao vút chỉ trong tích tắc. Tuy không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Choi Hyun Jin khi cậu ta quay lưng lại phía tôi, nhưng nụ cười của thư ký tổng đứng đối diện cậu ta cũng làm tôi cảm thấy khó chịu không kém. Đó tuyệt đối không phải là một gương mặt mang ý nghĩa tích cực. Ừm… dù sao thì từ trước đến nay ông ta vốn đã có cái bản mặt đáng ghét như vậy rồi. Tôi tự hỏi liệu Choi Hyun Jin có biết người mà cậu ta đang gặp mặt là ai không.
“Hyun… ưm…!”
Tôi định cất tiếng gọi Choi Hyun Jin vì linh cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng. Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay to lớn bất ngờ từ phía sau lao tới bịt chặt miệng và mũi tôi rồi kéo tôi lùi lại vào giữa lùm cây. Sức mạnh của kẻ đứng sau lưng quá áp đảo, đến mức tôi không thể xác định được đối phương là ai, cũng chẳng thể nào gỡ bỏ bàn tay ấy ra.
“Im lặng.”
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai tôi, và chỉ đến lúc đó tôi mới ngừng vùng vẫy. Là Kang Seok Ho – gã đàn ông mà sức mạnh thô bạo dường như sinh ra để dành riêng cho anh ta. Có lẽ nhận ra tôi đã hiểu ý, anh ta thả bàn tay đang bịt miệng tôi ra rồi kéo tôi lùi về phía sau. Chính xác hơn, anh ta dẫn tôi đi theo hướng ngược lại với chỗ thư ký tổng và Choi Hyun Jin đang đứng.
“Trưởng nhóm Kang! Anh đang làm gì vậy?”
Cảm nhận được sự bất thường trong thái độ của anh ta, tôi im lặng bước theo một đoạn khá lâu. Chỉ đến khi rời khỏi con đường mòn trong khu vườn, tôi mới lên tiếng. Kang Seok Ho ngoảnh đầu nhìn lại con đường chúng tôi vừa đi qua, kiểm tra xem có ai không rồi mới mở lời.
“Cậu chậm hiểu thế à? Sao lại xen vào chuyện ở đó chứ?”
“Cái gì cơ? Chẳng phải kỳ lạ sao? Choi Hyun Jin lại đi gặp thư ký tổng.”
“Choi Hyun Jin? Người vừa nãy à?”
À, có vẻ Kang Seok Ho không biết Choi Hyun Jin là ai. Cũng đúng thôi. Ngoài tôi ra, chưa ai biết rằng Choi Hyun Jin có tình cảm với Yoon Tae Oh cả. Hoặc cũng có thể Yoon Tae Oh đã nhận ra rồi… Dù sao thì cậu ta cũng bộc lộ rõ ràng như vậy, không biết mới là lạ.
“Cậu ta là ai?”
“À… có một người. Nhân viên đội quản lý phòng nghỉ ở đây ấy.”
Thật kỳ lạ. Chẳng bao lâu nữa, thân phận của Choi Hyun Jin sẽ lộ ra trước tất cả mọi người, vậy mà giờ đây tôi lại đang nói dối. Chỉ cần bảo rằng đó là người có thể trở thành beta của Yoon Tae Oh là được, vậy tại sao tôi lại quanh co như thế này?
“Cơ mà sao thư ký tổng lại xuất hiện ở đây mà không một lời báo trước?”
“Thì tôi cũng đang theo dõi đây. Linh cảm không tốt chút nào.”
À, hóa ra Kang Seok Ho đang theo dấu thư ký tổng.
“…Cậu không nghe được gì sao?”
“Ờ thì… hình như thư ký tổng đang đề nghị gì đó với cậu kia.”
Đề nghị sao…
“Này… trưởng nhóm.”
Bất chợt, một ký ức lướt qua trong đầu tôi. Lần Yoon Tae Oh rơi vào cơn phát tình trước đây, người đã gọi điện cho Kang Hae Un bảo rằng không cần đến – tôi không rõ Yoon Tae Oh có tự mình điều tra chuyện đó không, nhưng khi tôi tìm hiểu riêng thì chẳng có bằng chứng nào cho thấy thư ký tổng là thủ phạm. Vậy mà lý trí của tôi vẫn kiên quyết tin rằng ông ta chính là kẻ đứng sau chuyện ấy.
“Sao nói nửa chừng rồi im thế?”
“…Không, không có gì đâu.”
Tôi định kể chuyện đó ra nhưng rồi lại nghĩ tốt hơn là không nên. So với trực giác ngờ nghệch của tôi, phán đoán của Yoon Tae Oh chắc chắn đáng tin hơn. Nếu hắn không giao việc gì đặc biệt cho Kang Seok Ho thì hẳn là có lý do. Xen vào chuyện này chỉ tổ vượt quá giới hạn của mình thôi.
“Cơ mà… đề nghị gì vậy?”
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề. Có lẽ nhận ra tôi không muốn nói thêm, anh ta cũng không gặng hỏi mà chỉ lắc đầu qua lại.
“Không nghe được gì nữa sao? Quan hệ giữa hai người đó… không phải kiểu thân thiết để cùng xuất hiện đâu.”
“Không biết gã đó lại giở trò gì nên cứ cẩn thận. Hiện giờ chưa có cớ gì để ngăn cản động thái của thư ký tổng cả.”
“…Vâng…”
Muốn cẩn thận thì cũng phải biết ông ta định làm gì chứ. Dù sao tôi cũng đồng tình với lời của Kang Seok Ho nên chỉ gật đầu xác nhận.
“Để đề phòng, tôi sẽ bố trí một vệ sĩ đi theo cậu, biết chưa.”
“Không cần đến mức đó đâu mà.”
“Cậu quên chuyện lần trước rồi à?”
“Hà… Thôi được.”
Cái lần suýt bại lộ thân phận omega, hay xa hơn là lần tôi bị tay chân của thư ký tổng tấn công. Nhớ lại những chuyện đó, tôi chẳng thể nào từ chối nổi. Thậm chí…
“Cảm ơn anh.”
Có người nghĩ cho mình thế này, chắc tôi nên biết ơn mới phải.
“Còn nữa.”
“Hả…?”
“Thôi, nói ra làm gì.”
Giờ nghĩ lại, tôi vẫn chưa biết tuổi của người này. Anh ta cứ nói chuyện cộc lốc với tôi mãi thành quen, nên tôi cũng lỡ mất cơ hội hỏi. Nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác anh ta giống anh trai mình. Dù chẳng hẳn là vui vẻ gì, nhưng mỗi lần ở bên Kang Seok Ho, tôi lại thấy mình như đứa em được che chở vậy.
Reng reng
Đúng lúc tôi định quay đi, điện thoại bỗng rung lên. Người gọi là đội trưởng đội thư ký mới thứ hai.
—Trưởng nhóm!
Tiếng gọi gấp gáp vang lên từ đầu dây bên kia khiến bước chân tôi tự nhiên nhanh hơn. Chỉ có một lý do để người ta gọi tôi như vậy. Chắc chắn là tin xấu.
***
“Vậy là Kang Hae Un vẫn còn ở Úc sao?”
“Vâng… Có vẻ hôm nay cậu ấy không thể khởi hành được.”
Hết núi này đến núi nọ. Chuyến bay chở Kang Hae Un đã hoàn thành lịch trình lại không thể cất cánh vì thời tiết xấu tại địa phương.
“Hà… Các chuyến bay từ thành phố khác cũng vậy à?”
“Chuyến nội địa cũng không thể cất cánh, tính cả thời gian di chuyển thì hôm nay chắc chắn không kịp.”
Phương án cuối cùng tưởng chừng khả thi giờ cũng tan thành mây khói.
“Tình trạng của giám đốc hiện giờ ra sao?”
“Không rõ chính xác, nhưng… có vẻ không tốt. Nhìn lượng thuốc an thần anh ấy dùng, chắc thuốc không còn hiệu quả nữa.”
Vì không có thiết bị giám sát riêng, chúng tôi chỉ có thể dựa vào cảm biến trên lọ thuốc để biết lượng thuốc giảm dần. Đội y tế theo dõi tình hình cảnh báo rằng chẳng bao lâu nữa, thuốc an thần có thể sẽ hoàn toàn mất tác dụng.
“Hãy chuẩn bị đội trấn áp từ đội bảo vệ thông thường. Không dùng alpha, trưởng nhóm Kang.”
“Được.”
“…Ý là chỉ tiến vào trong trường hợp xấu nhất.”
“Tôi biết rồi, trưởng nhóm Baek.”
Đó là biện pháp cuối cùng khi không còn cách nào khác. Ép buộc Yoon Tae Oh khi thuốc an thần không còn hiệu quả, hắn phải dùng liều thuốc vượt quá giới hạn để trấn tĩnh. Với một người mang đặc tính đặc biệt như hắn, điều đó chẳng khác nào cực hình, nhưng vẫn còn hơn là để hắn mất mạng. Dĩ nhiên, việc khống chế mà không làm hắn bị thương chẳng khác gì bản án tử dành cho đội trấn áp. Bởi vậy, câu trả lời của Kang Seok Ho trở nên nặng nề. Trách nhiệm ấy, anh ta buộc phải gánh vác.
Bíp bíp
Tiếng máy quen thuộc mà xa lạ vang lên trong văn phòng tạm thời.
“Trưởng nhóm! Giám đốc… gọi đến!”
“Tôi sẽ nhận.”
Tôi vội lao tới nhấc ống nghe.
—Thư ký Kim.
Thật là một thói quen không đổi. Sao hắn biết chắc người nghe là tôi mà gọi “thư ký Kim” chứ?
“Vâng, giám đốc.”
—Lại đây một lát. Tôi có chuyện muốn nói.
“…Tôi ạ?”
—Không phải chuyện lần trước đâu, đừng kỳ vọng.
Chữ “lần trước” và “kỳ vọng” suýt khiến tôi quên mất tình hình mà nổi cáu với Yoon Tae Oh. Tên điên này, sao lại khơi lên vụ kỳ phát tình giả hồi trước mà tôi đã cố quên chứ!
“Anh trông… rất tỉnh táo nhỉ, giám đốc…?”
—Đừng nói nhảm, chạy qua đây nhanh lên. Đưa máy cho đội trưởng đội bảo vệ số 3.
Dù bị câu nói đùa của hắn chọc tức mà đáp lại một câu, nhưng giọng Yoon Tae Oh lọt vào tai tôi chẳng hề bình thường chút nào. Tiếng thở dốc còn lớn hơn cả tiếng nói. Tôi đưa điện thoại cho Kang Seok Ho, anh ta trao đổi ngắn với Yoon Tae Oh rồi ra hiệu cho tôi nhanh chóng lên đường. Dù tò mò nội dung cuộc gọi, giọng nói gọi tên tôi của Yoon Tae Oh vẫn văng vẳng bên tai, nên tôi không thể chần chừ thêm.
Trên đường chạy đến, lòng tôi càng lúc càng nặng trĩu. Có thể chỉ là do trái tim đập thình thịch vì lao đi hết tốc lực sau thời gian dài, nhưng chỉ việc cử động hai chân thôi cũng đã đủ làm tôi kiệt sức.
“Giám đốc.”
Khu vực quanh phòng nghỉ nơi Yoon Tae Oh ở không một bóng người. Khu nghỉ dưỡng chưa mở cửa chính thức, lại thêm ý định tránh làm phiền cơn phát tình của hắn nên không gian càng thêm tĩnh lặng. Có lẽ vì thế mà không khí bên trong tòa nhà yên ắng đến mức lạnh lẽo.
“Vào đi, tôi không ăn thịt cậu đâu.”
Bước qua hành lang dẫn đến phòng khách, tôi thấy Yoon Tae Oh ngồi dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn. Hắn ngồi bệt dưới sàn, tựa lưng vào sofa. Tay áo sơ mi trắng xắn lên lộn xộn, tay cầm ly rượu có tua vàng. Hình ảnh ấy thật xa lạ. Không giống Yoon Tae Oh luôn chỉn chu mọi ngày chút nào.
“Anh… ổn chứ…?”
“Cậu nghĩ tôi là ai mà hỏi cái câu ngu ngốc đó?”
Yoon Tae Oh loạng choạng đứng dậy. Tôi muốn đỡ hắn, nhưng sợ làm tổn thương chút tự tôn cuối cùng của hắn nên đành để hắn tự đứng lên. Nhìn hắn khó nhọc với một động tác đơn giản như vậy, lòng tôi bỗng dưng khó chịu chẳng rõ lý do.
“Tôi lo anh dùng quá nhiều thuốc an thần…”
“Vẫn… hà, ổn. Tôi chưa đến mức để thư ký Baek phải lo đâu.”
Thôi được. Sao mỗi lời hắn thốt ra đều khiến tôi bực mình thế không biết.
“Không phải chuyện đó.”
Yoon Tae Oh khó nhọc mở lời, bước từng bước lại gần tôi. Một bước, hai bước, ba bước… Khoảng cách giữa chúng tôi dần thu hẹp, gương mặt hắn hiện lên rõ ràng hơn. Trán hắn đẫm mồ hôi như vừa tắm xong, đôi môi đỏ rực không biết vì rượu hay vì cơn sốt. Những đường gân nổi lên trên cánh tay siết chặt của hắn trông rõ ràng hơn bình thường, như đang cố kìm nén điều gì đó.
“Si Eon.”
Khoảng cách dừng lại khi chỉ còn một bước chân. Nhìn Yoon Tae Oh trông như sắp ngã quỵ, tôi suýt đưa tay ra đỡ, nhưng đúng lúc ấy, tay hắn đặt lên vai tôi.
“Tôi có một yêu cầu.”
Lời nói vang lên với cái tên xa lạ, cách xưng hô lạ lẫm. Một mật mã chỉ tôi và Yoon Tae Oh biết, không ai khác hiểu được.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.