Sứ Mệnh Sống Sót Cùng Tên Giám Đốc Điên Rồ - Chương 70

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 70

“…Chuyện gì vậy?”

Dù tôi mở lời với giọng điệu pha chút bông đùa, ánh mắt và giọng nói đầy nghiêm túc của Yoon Tae Oh làm tôi chẳng thể thốt ra lời phản bác nào.

“Cậu sẽ làm theo chứ?”

Thật không công bằng. Làm sao tôi có thể quay lưng khi hắn, với dáng vẻ như chỉ cần chạm khẽ cũng sẽ vỡ vụn, lại thốt ra những lời như thế? Tôi còn lựa chọn nào khác sao?

“…Vâng.”

Không. Dù có lời nào bật ra khỏi miệng đi nữa, tôi cũng chẳng thể làm khác được. Kể cả khi… những lời này chỉ là sản phẩm của lý trí bị tê liệt bởi cơn kích động đang dâng trào trong hắn.

“Cậu nghĩ tôi sẽ nói gì?”

“…Anh cứ nói đi, bất cứ điều gì cũng được.”

Khóe môi Yoon Tae Oh nhếch lên, mang theo một nụ cười đắng chát. Rồi một trong hai bàn tay đang đặt trên vai tôi trượt lên, luồn vào mái tóc và khẽ xới tung chúng. Khác với mọi ngày, cử chỉ ấy thật… chẳng còn chút sức lực nào. Điều đó lại càng khiến cho lòng tôi thêm bất an. Nhưng khi câu nói tiếp theo vang lên, trái tim tôi như rơi xuống vực sâu.

“Giờ về Seoul đi. Chờ tôi ở nhà.”

“Giám đốc!”

Lại nữa, lại thế rồi. Yoon Tae Oh một lần nữa nói rằng hắn không cần tôi. Tại sao, tại sao hắn luôn nói với tôi như vậy? Lệnh khó hiểu ấy khiến cơn giận trong lòng tôi bùng nổ.

“Làm theo lời tôi. Cậu bảo sẽ nghe lời tôi mà, đúng không?”

Có phải vì tình trạng của Yoon Tae Oh, hay chỉ là tôi tưởng tượng, mà lời nói của hắn không hề mang cảm giác ép buộc. Nó thực sự giống một lời nhờ vả. Chính vì thế, tôi chẳng thể bám víu hỏi lý do tại sao hắn lại nói vậy. Những câu như “Anh có biết tôi là đội trưởng đội thư ký không?”, “Sao anh bảo tôi rời đi trong tình huống này được?” đều nghẹn lại trong cổ họng, không sao thốt ra nổi.

“…Chỉ vậy thôi sao?”

“Ừ. Ra ngoài thì đội trưởng đội bảo vệ số 3 sẽ đưa cậu đi.”

“Rốt cuộc là tại sao… Ha, được thôi.”

Tôi tức giận. Tức vì cảm giác bản thân mình vô dụng đến thế. Nhưng nếu người ta đã không muốn tôi ở lại, thì tôi còn lo lắng làm gì nữa? Tôi quay người bước đi. Mỗi bước chân trĩu nặng, những cảm xúc tiêu cực và khó chịu dần lấp đầy lồng ngực, phình to như một khối u khổng lồ. Khi bước vào hành lang ngăn giữa phòng khách và cửa chính, cơn giận ấy dâng lên gương mặt, khiến khóe mắt tôi cay xè. Dù tôi cắn chặt môi đến rớm máu, cảm giác ấy vẫn chẳng thể kìm nén.

Rào rào. Nước mắt trào ra, lăn dài trên má tôi. Đúng lúc ấy, một tiếng ầm vang lên từ phía sau. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đôi chân tôi đã tự động hành động. Tôi quay lại, lao về chỗ cũ, và thấy Yoon Tae Oh nằm gục trên sàn.

“Giám đốc! Tỉnh lại, tỉnh lại đi…!”

“Haa… ha…”

Tôi quỳ xuống, đỡ đầu hắn đặt lên đùi mình. Đôi mắt vừa nãy còn nhìn thẳng vào tôi giờ đây đã bị mí mắt nặng trĩu che khuất. Từ đôi môi hé mở, chẳng lời nào thốt ra, chỉ có những hơi thở gấp gáp, nóng ran thoát ra đầy khó nhọc. Gương mặt tôi chạm vào vừa bỏng rát lại vừa lạnh toát. Cổ hắn nóng hừng hực vì cơn sốt, trong khi trán lại ướt đẫm mồ hôi lạnh buốt.

“Dựa, dựa vào tôi đi…!”

Tôi vòng tay hắn qua cổ, siết chặt eo hắn, cố gắng nâng dậy, nhưng cơ thể hắn mềm oặt như một con búp bê cotton ướt sũng nặng nề và bất động. Mọi thứ chẳng hề dễ dàng. Dồn hết chút sức lực còn sót lại, tôi ghì chặt hắn vào người, loạng choạng từng bước, cuối cùng cũng kéo được hắn về phía phòng ngủ.

“…Ra ngoài, nhanh.”

Có vẻ hắn chưa hoàn toàn mất ý thức. Một giọng nói yếu ớt, gần như không nghe rõ vang lên.

“Chờ chút. Tôi lấy thuốc an thần cho anh đây.”

“Không cần…!”

Bỏ qua lời Yoon Tae Oh, tôi chạy ra phòng khách, lấy nước và lọ thuốc an thần. Nhớ lại liều lượng cuối cùng, tôi tăng thêm một viên rồi đặt vào miệng hắn. Đỡ đầu hắn lên cho uống nước, may sao thuốc và nước đều trôi xuống cổ họng.

“Đủ rồi, ra ngoài đi. Haa… Về nhà đi.”

Dù mắt không mở nổi, ý định của hắn dường như vẫn không đổi, ngay cả khi ranh giới giữa lý trí và bản năng đã bắt đầu mờ nhạt. Khi tôi đặt đầu anh lại lên gối, bất ngờ một bàn tay lớn nắm lấy cánh tay tôi. Cùng lúc đó, tầm nhìn tôi xoay chuyển. Gương mặt Yoon Tae Oh mà tôi vừa nhìn xuống giờ bỗng ở trên cao, còn lưng và đầu tôi chạm vào chăn nệm chỉ trong tích tắc.

“Giám đốc… ư…!”

Chưa kịp hiểu chuyện gì, một cảm giác lạ lẫm chạm vào cổ tôi. Quá mềm mại và nóng bỏng, không thể nhầm lẫn với bất kỳ bộ phận nào khác.

“Dừng, dừng lại chút…!”

Tôi cố đẩy vai hắn ra khi đôi môi hắn cắn chặt vào da cổ tôi như muốn xé toạc, nhưng vô vọng. Dù chẳng có gì cản trở, hơi thở tôi bỗng dưng gấp gáp. Cổ tôi đau đớn vì môi hắn, hay là… một cảm giác khác? Tôi không phân biệt nổi. Có lẽ là sợ hãi chăng.

Nhưng…

“Ư… ư…”

Không thể đưa ra bất kỳ phán đoán nào, tôi nhắm mắt lại. Rồi tôi ôm lấy đầu Yoon Tae Oh bằng cả hai tay khi hắn di chuyển khắp cổ tôi. Một luồng nhiệt khó cưỡng dần lan tỏa trong cơ thể tôi. Dù tôi có dùng thuốc điều hòa pheromone, chúng không thể biến mất hoàn toàn. Pheromone của một alpha trội trong cơn phát tình có lẽ không thể bị thứ thuốc ấy ngăn cản.

“Ha, haa…”

Bất chợt, Yoon Tae Oh ngừng lại. Hắn thở ra vài hơi nóng bỏng lên vùng da vừa bị anh cắn xé.

“…Mẹ kiếp…”

Đầu hắn đang đè lên người tôi chợt ngẩng lên. Đôi môi giờ đây ướt át hơn, thốt ra một câu chửi thề đầy bực dọc. Đôi mắt hắn ngập tràn những cảm xúc hỗn loạn – giận dữ, khó chịu, và cả… hoang mang, buồn bã. Rồi đôi mắt ấy khép lại. Hắn hít thở sâu như cố lấy lại bình tĩnh, sau đó ngồi dậy.

“Đi.”

Chỉ một từ ngắn ngủi. Hắn ôm mặt bằng hai tay, ngã vật xuống giường. Nỗi sợ hãi từ những gì vừa xảy ra ập đến muộn màng, khiến tôi giật mình bật dậy. Trái tim đập loạn nhịp, tôi bước nhanh ra cửa và cất tiếng.

“Nếu có chuyện gì… hãy gọi tôi, giám đốc.”

Giọng tôi run run, yếu ớt đến mức chính tôi cũng khó nghe rõ. Cảm xúc dao động từ sự kiện bất ngờ lộ rõ không giấu nổi. Không biết có phải điều hiển nhiên không, nhưng Yoon Tae Oh chẳng đáp lại. Tôi nhìn hắn cô đơn nằm đó hồi lâu rồi rời khỏi phòng. Không nghĩ được gì thêm, tôi bước qua phòng khách, ra ngoài cửa chính.

“Haa…”

Bóng tối đã bao trùm hoàn toàn. Luồng gió lạnh từ biển khẽ lùa qua mặt tôi, lúc ấy tôi mới nhận ra cơ thể mình đang nóng ran như lửa đốt. Hít sâu một hơi lạnh buốt, những suy nghĩ rối ren bắt đầu chảy trôi. Dù cố hít thở sâu để làm dịu lồng ngực đang điên cuồng, mọi nỗ lực đều vô ích.

Vừa rồi, suýt nữa Yoon Tae Oh đã… Không có bất kỳ ý định nào từ ai, “chuyện ấy” gần như đã xảy ra. Nếu Yoon Tae Oh không kịp tỉnh táo vào phút cuối, có lẽ nó đã thành sự thật. Nhưng liệu trạng thái của hắn có ổn không?

Không, hắn dường như đã chạm đến giới hạn. Thời gian dùng thuốc an thần ngày càng ngắn lại, hiệu quả ngày càng giảm. Chưa đầy một ngày mà đã đến mức này, lần sau có lẽ… thuốc sẽ chẳng còn tác dụng. Nếu vậy, cơ thể hắn sẽ bị cuốn vào cơn bão của chu kỳ, tan rã trước, rồi tinh thần cũng sẽ chịu tổn thương không thể cứu vãn.

Thực ra, có một cách để cứu hắn an toàn.

Choi Hyun Jin.

Tôi biết rõ mà cố tình phớt lờ cái tên ấy. Dù Yoon Tae Oh chưa từng trực tiếp nhắc đến, Choi Hyun Jin đã đặt tình cảm vào hắn. Nếu cậu ta chấp nhận lời đề nghị, cậu ta sẽ là người thay thế hoàn hảo cho Kang Hae Un.

Nhưng tôi vẫn không muốn dùng cách đó. Lý do như một lời biện minh rằng Yoon Tae Oh chưa từng bày tỏ tình cảm với cậu ta. Song, tôi cũng không thể đứng nhìn Yoon Tae Oh tự hủy hoại bản thân. Sự giằng co chẳng kéo dài, chỉ còn một đáp án duy nhất. Một cách hoàn hảo hơn cả Choi Hyun Jin để kìm nén cơn kích động của Yoon Tae Oh.

Omega.

Đúng vậy. Một omega trội là lý tưởng nhất, nhưng dù không phải loại hiếm khó tìm ấy, omega vẫn hiệu quả hơn beta trong tình huống này. Chẳng phải Yoon Tae Oh lúc nào cũng gọi tìm “thư ký Kim” sao? Omega, thư ký Kim là người có thể giúp hắn vượt qua chu kỳ này hoàn hảo hơn bất kỳ beta nào.

Hắn bảo tôi về Seoul ngay lập tức, nhưng bước chân tôi lại hướng vào trong khu nghỉ. Khi bước đi, trái tim từng đập loạn bỗng trở nên tĩnh lặng. Cho đến khi tôi đối diện với Yoon Tae Oh đang gục đầu bên mép giường.

“…Giám đốc.”

Nhìn ánh mắt ngước lên khi nghe tiếng tôi, tôi chắc chắn. Hắn không nhận ra tôi lúc này. Không thể nhầm lẫn. Đôi đồng tử trống rỗng, chẳng đọc được chút cảm xúc nào, xa lạ đến mức không phải Yoon Tae Oh mà tôi biết. Đáng lẽ tôi phải sợ hãi, nhưng tôi lại thấy nhẹ nhõm. Bởi lẽ lúc này, việc hắn tỉnh táo có khi lại chẳng giúp ích gì.

Tôi đưa tay lần theo tường, tắt công tắc đèn để căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn.

“Đợi, đợi chút… Ư…!”

Chỉ trong chớp mắt, Yoon Tae Oh đã lao đến, siết chặt lấy eo tôi. Bàn tay còn lại giật mạnh cổ áo, hàng cúc nhỏ văng ra tán loạn.

“Ha… Đau, Ư…!”

Bàn tay hắn siết chặt lấy ngực tôi, thô bạo đến nghẹn lời. Nhưng động tác ấy chẳng hề ngập ngừng. Chiếc quần mỏng manh trượt xuống mắt cá chân trong thoáng chốc, nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng. Sức mạnh đó, tôi biết mình không thể kháng cự, và… tôi cũng không muốn. Chỉ có thể nắm chặt tay, móng tay ghim sâu vào da thịt, cố đè nén ngọn sóng cảm xúc cuộn trào bên trong.

Và thế là, đêm dài của cơn phát tình bắt đầu. Một đêm mà Yoon Tae Oh không thể nhớ, và cũng không được phép nhớ.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo