Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 71
“Thưa giám đốc, tôi đã hủy toàn bộ lịch trình của anh, giờ thì anh chỉ cần nghỉ ngơi thôi là đủ. Trừ những việc bắt buộc phải có chữ ký phê duyệt của anh, còn lại các bộ phận liên quan đều đã tự xử lý đâu vào đấy, nên anh đừng lo lắng gì cả.”
Thành thật mà nói, nhìn tình trạng của Yoon Tae Oh lúc này, tôi có cảm giác dù hắn có quay lại làm việc ngay bây giờ cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Hắn vừa mới tỉnh táo trở lại, đội ngũ y tế vẫn đang kiểm tra sức khỏe, nhưng chẳng cần đến bất kỳ xét nghiệm phức tạp nào, trông hắn đã hoàn toàn bình thường.
“Thật kỳ lạ,” một giọng nói vang lên, nhỏ nhẹ nhưng đầy nghi hoặc.
“Kỳ phát tình không thể nào kết thúc nhanh đến vậy được…”
Có lẽ vì thế mà cuộc kiểm tra cũng diễn ra chóng vánh. Dù nhìn theo cách nào, không ai nghĩ hắn cần thêm bất kỳ xét nghiệm nào nữa.
“Dù sao thì không có gì bất thường là được, phải không?”
Giọng nói phát ra từ miệng Yoon Tae Oh vẫn trầm ổn và quen thuộc, như thể hắn vừa chào một buổi sáng bình thường, không chút khác biệt. Không — thậm chí còn hơn thế. Dường như toàn bộ sự mệt mỏi tích tụ từ những ngày bận rộn gần đây đã tan biến, nhường chỗ cho một sức sống mạnh mẽ. Cái dáng vẻ yếu ớt, mong manh tưởng chừng sắp đổ sụp trong kỳ phát tình giờ đây đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn chút dấu vết nào để lần tìm.
“Cho tôi hỏi một chút,” vị bác sĩ riêng lên tiếng bằng giọng điềm tĩnh. “Giám đốc có cảm thấy điều gì bất thường không?”
Yoon Tae Oh khựng lại, ánh mắt lướt qua rồi dừng thẳng vào tôi.
“Không có gì chứ?”
“…Dạ? Ý anh là tôi ạ?”
Tim tôi như hẫng đi một nhịp. Lẽ nào… không lẽ Yoon Tae Oh nhớ ra điều gì đó? Nếu không, tại sao hắn lại hỏi tôi như vậy? Ý đồ đằng sau câu hỏi ấy quá khó nắm bắt, làm tôi chẳng thể mở lời đáp lại ngay được.
“Ý gì vậy? Baek Si Eon, sao cậu lại liên quan ở đây thế này? Ý tôi là hỏi cậu có thấy tôi có gì bất thường không. Cậu là người ở bên tôi lâu nhất, hẳn phải biết rõ chứ?”
À… hóa ra là tôi tự mình đa nghi thôi.
“Đẹp trai… à không, trông giám đốc ổn lắm ạ.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
“À, à…! Hôm nay trông anh còn rạng rỡ hơn nữa ấy chứ! Bình thường anh đã đẹp trai rồi, nhưng hôm nay lại càng… thu hút ánh nhìn hơn, phải nói thế nào nhỉ?”
“Vậy à.”
Đúng là cái đồ trẻ con. Chỉ cần tôi buông vài lời tâng bốc đại khái, Yoon Tae Oh đã đưa tay vuốt mặt, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt. Sao cái tên này lại thích được khen đến vậy chứ? Chẳng lẽ tôi bảo hắn đẹp trai thì gương mặt vốn đã điển trai ấy sẽ càng đẹp hơn được sao?
Mà… nói thật thì cũng không phải là không có lý. Có lẽ nhờ cơn mệt mỏi dày đặc tan biến mà hôm nay trông hắn… đúng là có phần cuốn hút hơn thật. Hay chỉ là cảm giác của riêng tôi thôi cũng nên.
“Baek Si Eon.”
Đội ngũ y tế đã xác nhận không có gì bất thường và rời đi. Giọng Yoon Tae Oh gọi tôi lần nữa, lần này trầm đến lạ, như đang ẩn chứa điều gì đó.
“Lát nữa họp với tôi một chút.”
“…Họp ạ? Nhưng hôm nay anh không cần xem xét công việc gì cả mà.”
“Không phải chuyện công việc. Gọi cả đội trưởng đội bảo vệ số 3 vào cùng.”
Hắn đứng dậy từ sofa, bước đi với dáng vẻ hoàn hảo đến mức khó mà liên tưởng đến hình ảnh rối loạn trong kỳ phát tình trước đó. Khi lướt qua tôi, tôi vẫn chưa kịp hiểu hết ý hắn. Một cuộc họp với tôi và Kang Seok Ho? Trong tình cảnh tất cả lịch trình đều đã hủy bỏ? Điều này thật kỳ lạ.
“À, còn nữa.”
“…Dạ?”
Tôi ngước lên nhìn Yoon Tae Oh vẫn đang quay lưng về phía tôi.
“Trong kỳ phát tình, cậu ở Seoul, đúng không?”
“Tất nhiên rồi ạ. Tôi vừa mới đến đây thôi. Nhưng sao anh lại hỏi vậy?”
“Không có gì. Chỉ là trong kỳ phát tình, tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ thôi.”
Chưa kịp đáp lại, Yoon Tae Oh đã bước thẳng vào trong phòng. Lời hắn để lại khiến tim tôi đập thình thịch như muốn vỡ tung. …Hình như, mọi chuyện đang dần trở nên rắc rối rồi.
Sống mà phải giấu đi một bí mật quả là chuyện chẳng dễ dàng gì. Chỉ cần lỡ lời một câu hay hành động sai một chút thôi, cái bí mật được cất công che giấu bấy lâu cũng có thể bị phơi bày trong chớp mắt. Tốt nhất là đừng tạo ra bí mật ngay từ đầu, nhưng một khi lời nói dối đã bắt đầu, việc duy trì nó chẳng khác nào gánh nặng đè lên vai. Và nếu bí mật ấy quan trọng đến mức nắm giữ cả sinh mạng của tôi, thì mọi thứ càng thêm phần ngột ngạt.
“Giờ tính sao đây?”
Khói thuốc lá từ miệng Kang Seok Ho phả ra, kéo thành một vệt dài trong không khí. Giọng anh ta trầm thấp như thấm đẫm sự bực dọc, hòa lẫn với làn khói trắng đục đầy vẻ nặng nề. Cũng giống như tâm trạng của tôi lúc này vậy. À, mà thuốc là do Kang Seok Ho hút, không phải tôi.
“Cho tôi một điếu đi.”
“Đừng đùa. Muốn ăn đòn à?”
Lời xin thuốc của tôi nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Kang Seok Ho lập tức dập tắt ngay ý định ấy. Dù vậy, cảm giác bứt rứt trong lòng vẫn chẳng hề nguôi ngoai.
“Haa… Tôi cũng không biết nữa.”
Tôi thở dài, hai tay ôm lấy khuôn mặt mình. Yoon Tae Oh vừa tỉnh lại và buông lời làm tôi phải vội vàng kéo Kang Seok Ho ra đây. Coi như một buổi họp khẩn để bàn kế sách vậy. Chúng tôi – những kẻ đã bất chấp chỉ thị của Yoon Tae Oh – cần thống nhất lời khai với nhau. Nhưng ngay cả việc đoán xem hắn sẽ hỏi gì cũng vượt quá khả năng của tôi.
“Lỡ giám đốc nhớ ra thì sao?”
“…Tôi không nghĩ vậy. Nếu nhớ thật, giám đốc đâu dễ dàng bỏ qua thế này.”
Việc Kang Seok Ho trở thành đồng phạm của tôi thực ra chỉ là tình cờ. Hoặc có khi đó là điều tất yếu cũng nên.
Hôm ấy, khi tôi rời khỏi nơi Yoon Tae Oh nghỉ ngơi trong kỳ phát tình, tôi đã bị Kang Seok Ho bắt gặp. Lúc ấy trời vừa hửng sáng, ánh bình minh mờ nhạt trải dài. Tôi gần như bò ra khỏi cửa, dáng vẻ như kẻ trốn chạy. Kang Seok Ho nhìn tôi mà chẳng nói gì nhiều. Trong khi tôi lắp bắp tìm lời giải thích dù chẳng biết phải nói gì, anh ta chỉ để lại một câu “Để sau” rồi sắp xếp cho tôi rời khỏi đó, tránh ánh mắt của những người khác và trở về Seoul.
“Ừ nhỉ. Trong kỳ phát tình thì làm sao tỉnh táo nổi.”
Có lẽ vì bản thân cũng là alpha nên Kang Seok Ho không nghi ngờ gì về chuyện đó. Nhất là khi nhớ lại tình trạng của Yoon Tae Oh trước khi mất ý thức. Hắn vẫn tỉnh táo được mới là chuyện không tưởng.
“Trước mắt thì… cứ bảo tôi ở Seoul thôi, đúng không?”
Tôi vòng vo hỏi Kang Seok Ho điều quan trọng nhất. Hỏi thẳng thì vừa ngại vừa sợ.
Bốp!
“Á! Sao, sao lại đánh tôi!”
Chẳng có câu trả lời nào vang lên, chỉ có một cú búng tay đau điếng giáng xuống trán tôi. Đầu óc đang rối bời vì đủ thứ suy nghĩ lập tức trống rỗng trong khoảnh khắc.
“Sợ thế này thì sao dám làm chuyện không chịu nổi trách nhiệm hả? Đáng lẽ phải đánh thêm mới đúng.”
Giọng anh ta nghe như đang giận dữ, nhưng đó cũng là cách Kang Seok Ho xác nhận sẽ giữ bí mật giúp tôi. Vậy là đủ rồi. Dù bí mật về thân phận omega của tôi đã nặng nề lắm rồi, giờ lại thêm một bí mật khác chồng lên, nhưng ít ra lần này tôi không phải đơn độc. Cơ mà…
“Trưởng, trưởng nhóm Kang! Cổ tôi sắp gãy rồi! Từ từ thôi…!”
Cánh tay Kang Seok Ho siết chặt quanh cổ tôi như kiểu khóa đầu, mạnh đến mức tôi tưởng anh ta định giết luôn tôi để xóa sạch bí mật này vậy.
“Ừ. Chết luôn đi, hôm nay. Sao cứ dính vào cậu là mọi chuyện lại rối tung lên thế hả!”
Ý thức tôi bắt đầu mờ dần. Đồ… khốn.
***
“Không thấy lạ sao?”
Trước câu hỏi của Yoon Tae Oh, tôi và Kang Seok Ho đồng loạt giữ im lặng như đã thỏa thuận. Chúng tôi sẽ chối bay chối biến dù hắn có nói gì. Với những câu hỏi mơ hồ thì cứ im thin thít.
“Giám, giám đốc! May quá, anh đã vượt qua kỳ phát tình bình an… thật sự tôi lo đến mức mất ăn mất ngủ, mặt mày tiều tụy hết cả rồi, anh có thấy không…”
…Anh ta bị sao vậy? Cứ im lặng là được, sao Kang Seok Ho lại mở miệng làm gì? Giọng anh ta run rẩy, ai nghe cũng biết ngay là đang bất an và lo lắng, cứ như tự thú rằng “tôi đang nói dối” vậy.
“Tôi, tôi chẳng biết gì hết, thật đấy.”
Rồi còn tự đào hố chôn mình. Có khi tôi không tìm được đồng minh mà lại rước về một kẻ cùng xuống suối vàng cũng nên.
“Ngồi xuống đã, cả hai.”
Lẽ nào Yoon Tae Oh không nhận ra màn kịch vụng về này? Hắn bình thản mời chúng tôi ngồi rồi chỉ tay về phía sofa. Tôi vội vàng ngồi xuống trước. Vì căng thẳng quá, ngay cả việc đứng vững trên đôi chân cũng trở nên khó khăn.
“Vậy, hai người không thấy có gì bất thường sao?”
“…Tôi không hiểu ý anh là gì.”
Trước khi Kang Seok Ho kịp buông lời ngu ngốc nào nữa, tôi nhanh chóng đáp. Dù sao tôi mở miệng vẫn hơn anh ta. Nhưng căng thẳng khiến các ngón chân tôi co quắp lại trong đôi dép, chẳng cách nào kiểm soát nổi.
“Kỳ phát tình lần này là lần đầu tiên trong đời tôi mất ý thức chỉ sau một ngày thôi.”
“…Những trường hợp như vậy không phải là không có. Trong giai đoạn phát tình, chuyện này khá phổ biến.”
Đời sống của một biến thể vốn dĩ là vậy. Ảnh hưởng của pheromone luôn mang đến những biến số bất ngờ không thể lường trước. Chẳng hạn như ngay cả vị bác sĩ danh giá từ trường đại học hàng đầu cũng không thể đoán chính xác chu kỳ của Yoon Tae Oh. Chỉ cần viện cớ pheromone là có thể dễ dàng thoái thác mọi thứ. Có lẽ vì thế mà Yoon Tae Oh không bám lấy lời tôi để hỏi thêm.
“Đúng vậy. Nhưng một kỳ phát tình như thế mà chỉ kéo dài hai ngày thì giải thích thế nào?”
Sao lại hỏi tôi? Hỏi bác sĩ ấy.
“Cái đó thì…”
“Ừ, cũng đúng. Biến số nhiều như vậy, chắc cũng có thể xảy ra.”
Biết rồi còn hỏi. Yoon Tae Oh tự nói ra điều tôi định giải thích, giúp tôi khỏi phải dài dòng. Nhờ đã cùng Kang Seok Ho chuẩn bị cho những câu hỏi tệ nhất mà những gì hắn hỏi lúc này lại có vẻ nhẹ nhàng hơn tôi tưởng.
“Đúng, đúng vậy ạ.”
…Anh ta không im nổi một chút được sao? Kang Seok Ho chắc cũng nghĩ giống tôi, nên cố lấy can đảm lên tiếng. Nhưng giọng anh ta vẫn đẫm vẻ căng thẳng.
“Cơ mà…”
Yoon Tae Oh, đang ngồi thoải mái trên sofa, đổi chân bắt chéo. Một tay hắn gác lên lưng ghế, tay kia đặt trên đùi. Hắn ngừng lời, và ánh mắt tôi vô thức dời xuống ngón tay trên đùi hắn. Tock, tock, tock. Ngón trỏ của hắn gõ nhịp đều đặn như đang chìm vào suy nghĩ.
“Đêm hôm đó, có phải đã có ai vào đây không?”
Câu hỏi cuối cùng vang lên, cùng lúc ngón tay hắn ngừng gõ.
“Không, tôi đổi câu hỏi. Tại sao cậu lại vào đây, thư ký Kim?”
Giọng hắn không chút nghi ngờ, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào tôi mà hỏi.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.