Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 72
“Giám đốc gọi tôi vào rồi đột nhiên anh ngất đi, tôi đã cho anh uống thuốc rồi rời khỏi đó.”
Đến đây thôi. Đó là tất cả những gì tôi có thể kể lại mà không run rẩy, mắt vẫn nhìn thẳng vào hắn. Có lẽ vì tôi đang nói sự thật, không phải dối trá, nên giọng tôi vẫn giữ được vẻ tự nhiên, ít nhất là đủ để qua mắt hắn.
“…Cho tôi uống thuốc?”
Một bên lông mày của Yoon Tae Oh khẽ nhếch lên, nét mặt thoáng nghi hoặc. Khi tôi cho hắn uống thuốc an thần, chắc chắn hắn không còn tỉnh táo, và có vẻ như hắn chẳng hề nhớ nổi chuyện đó.
…May quá. Tôi đã lo lắng không biết phải đối phó thế nào nếu hắn nhớ ra dù chỉ một phần nhỏ những gì đã xảy ra giữa chúng tôi. Giờ thì tôi có thể thoải mái hơn một chút khi tiếp tục bịa chuyện.
“Nhưng đó không phải là tất cả, đúng không?”
“…Dạ…?”
Yoon Tae Oh thay đổi tư thế. Anh thả lỏng đôi chân đang bắt chéo, đặt khuỷu tay lên đầu gối và kéo người sát về phía bàn. Động tác ấy khiến tôi bất giác căng thẳng.
“Sau đó, hẳn là còn ai đó đã vào đây nữa.”
Ánh mắt hắn luân phiên nhìn tôi và Kang Seok Ho, câu hỏi như một mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào không khí. Cảm giác lo âu lập tức trào dâng trong lồng ngực tôi.
“…Không thể nào, thưa giám đốc.”
Kang Seok Ho mà tôi vẫn luôn cho là thông minh lên tiếng trước khi tôi kịp mở miệng. Hợp lý đấy, vì theo lý mà nói, tôi chính thức không có mặt ở đây nên không thể trả lời về những gì xảy ra trong kỳ kỳ phát tình của hắn được.
“Chúng tôi là người hiểu rõ nhất việc giám đốc không bao giờ để bất kỳ ai tùy tiện ở bên trong kỳ phát tình mà.”
“Hay là… có điều gì làm anh bận tâm chăng…?”
Quả nhiên, nói dối là một việc chẳng dễ dàng gì. Nhất là khi nó liên quan trực tiếp đến mạng sống của tôi, mọi thứ càng trở nên ngột ngạt hơn. Khi Kang Seok Ho vừa dứt lời, tôi vội vàng chen vào bằng một câu hỏi, cố gắng dò xét xem hắn biết được những gì. Việc nắm bắt ý định của hắn lúc này là ưu tiên hàng đầu.
“Cái đó… haa, tôi cũng không chắc lắm.”
Yoon Tae Oh thở dài, đứng dậy và quay lưng về phía tôi, mắt hướng ra cửa sổ. Dù không thấy nét mặt, nhưng qua giọng nói, tôi hiểu rằng hắn cũng chẳng mấy tin vào nghi ngờ của chính mình.
“Điều gì… cơ ạ?”
“Tôi cảm giác như có ai đó đã ở cùng tôi… nhưng chẳng nhớ được gì cả.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Dù chưa rõ hắn đang dựa vào ký ức nào để nói ra điều đó, nhưng cái cách Yoon Tae Oh kể lại đầy vẻ mơ hồ, không giống phong thái thường ngày của hắn, đủ để tôi tin rằng hắn không có bằng chứng gì liên kết đến tôi. Lúc này, trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực tôi mới chịu dịu lại đôi chút.
“Có thể là do ảnh hưởng của chu kỳ, cộng thêm việc anh dùng quá liều thuốc an thần nên mới vậy chăng? Như kiểu ảo giác hay giấc mơ ấy ạ.”
“…Giấc mơ sao.”
Tôi tò mò. Ký ức mơ hồ mà hắn đang cố nhớ lại là gì vậy? Trong những khoảnh khắc đã khắc sâu vào tâm trí tôi, đó là cảnh nào? Sao tôi lại đi bận tâm mấy chuyện vô bổ này chứ?
“Cũng có thể lắm. Dù sao thì, nếu cả hai người đều không biết, chắc chẳng ai lẻn vào đây được đâu.”
Thái độ không đào sâu thêm của hắn khiến cho tôi vừa thấy may mắn vừa thoáng chút tiếc nuối… một cảm giác gần giống như vậy. Thật là một mâu thuẫn kỳ lạ.
“Hôm nay anh cứ nghỉ ngơi cho thoải mái nhé, giám đốc.”
Có lẽ không còn gì cần xác nhận thêm, Yoon Tae Oh gật đầu chào khi chúng tôi đứng dậy rời khỏi căn phòng. Hắn không giữ chúng tôi lại.
“Ổn chứ…?”
“Tôi á? Sao lại không ổn?”
Ra khỏi căn hộ, chúng tôi im lặng bước đi một quãng khá xa trước khi Kang Seok Ho mở lời hỏi. Giọng anh ta đầy vẻ dò xét.
“Cái… à, không có gì. Nghỉ ngơi đi. Trông cậu mệt lắm rồi đấy.”
Nhìn anh ta như muốn nói gì đó nhưng lại kìm lại. Hiếm hoi thay. Kang Seok Ho vỗ vai tôi hai cái rồi sải bước dài đi mất. Có lẽ đó là cách anh ta thể hiện sự quan tâm, không hỏi han hay đào bới những gì tôi đã làm.
Tôi rẽ hướng tiến về phía bãi biển. Lúc này, tôi chẳng muốn làm việc, cũng chẳng muốn nói chuyện với ai.
“Haa…”
Tôi chỉ định ra hóng gió một chút thôi, nhưng với tình trạng cơ thể hiện tại, ngay cả việc bước đi trên bãi cát lún sâu cũng khiến tôi kiệt sức. Cuối cùng, tôi chẳng đi được mấy bước, đành ngồi phịch xuống giữa bãi cát trắng.
Dù cố tỏ ra bình thản hết mức, cơ thể tôi vẫn đau nhức như vừa bị đánh một trận tơi bời.
Cũng phải thôi. Đó là khoảng thời gian không thể khác được. Tôi đã đón nhận một alpha trội đang sục sôi trong cơn hưng phấn mà ngay cả thuốc an thần cũng chẳng thể kiềm chế. Lần đầu tiên của tôi và một alpha trội bị cuốn vào cơn bão của chu kỳ. Kết quả này chẳng phải đã quá rõ ràng sao? Việc tôi còn đi lại được thế này đã là kỳ tích rồi.
“Baek Si Eon.”
Tôi đang nhìn gì vậy nhỉ? Dù chắc chắn mình vẫn tỉnh táo và đang ngồi đây, nhưng khi giọng nói ấy vang lên bên tai, tôi bừng tỉnh như vừa thoát khỏi cơn mơ. Mới vừa rồi biển cả vẫn ở trước mắt tôi, nhưng giờ đây tôi mới thực sự thấy nó, nghe được tiếng sóng vỗ rì rào. Giọng Yoon Tae Oh như một tín hiệu đánh thức tôi.
“Ơ, giám đốc. Sao anh lại ra đây?”
Không biết từ bao giờ, Yoon Tae Oh đã đứng cách tôi một bước, nhìn xuống tôi từ trên cao.
“Đó là câu tôi muốn hỏi cậu đấy. Sao lại ngồi đây một mình thảm thương thế này?”
Là vì kẻ từng khiến tôi rối loạn lại xuất hiện, hay vì tôi không ngờ sẽ gặp hắn ở đây? Tôi chẳng thể trả lời cho ra hồn, chỉ biết ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt ngây dại. Ngay cả khi hắn ngồi phịch xuống bên cạnh tôi trên cát, tôi vẫn không tìm được lời nào để đáp lại.
“Sao cậu không nói gì?”
“Dạ? Gì cơ ạ?”
“Bảo tôi là làm bẩn quần áo rồi, đại loại thế, chẳng phải cậu nên nói gì đó sao?”
Đúng thật. Yoon Tae Oh chẳng phải kiểu người sẽ ngồi bệt xuống đất thế này ở bất kỳ đâu.
“…Bộ đồ đó chắc phải bỏ đi rồi…”
“Đương nhiên.”
Nếu là ngày thường, tôi đã ba hoa đủ kiểu để ngăn hắn lại, nhưng giờ tôi chẳng còn tâm trạng đó. Hắn giàu thế kia, quần áo bẩn thì mua bộ mới là xong, có gì to tát đâu. Hắn cũng chẳng có ý định gì đặc biệt khi ra đây, chỉ lặng lẽ ngồi bên tôi và ngắm nhìn biển cả.
Một cảm giác lạ lùng chợt trào lên. Từ bao giờ tôi lại thấy thoải mái bên Yoon Tae Oh thế này? Người đàn ông từng làm tôi căng thẳng chỉ bằng sự hiện diện của mình, giờ ngồi cạnh tôi trong im lặng thế này mà chẳng hề gượng gạo. Khoảng cách gần trong gang tay cũng không còn làm tôi bất an nữa.
“Hôm đó cậu về thẳng Seoul ngay à?”
“…Tất nhiên rồi. Lệnh của giám đốc ai mà dám không nghe.”
Có vẻ như đó là tất cả những gì Yoon Tae Oh nhớ được – khoảnh khắc hắn bảo tôi về nhà và chờ đợi.
“Si Eon cũng biết nói dối nhỉ, giờ mới thấy.”
“Dạ…?”
Ngày dần tàn. Mặt trời chạm gần đường chân trời, cháy rực như muốn thiêu đốt chút hơi ấm cuối cùng. Yoon Tae Oh vẫn đắm mình trong cảnh biển ấy. Đôi mắt hắn nhuộm đỏ ánh hoàng hôn, làm tôi khó mà đoán được ý nghĩa câu nói vừa rồi.
“Sao không kể đi? Chuyện tôi suýt nữa làm điều không phải.”
“Anh… nhớ sao?”
Ánh mắt đỏ rực ấy giờ quay sang tôi. Thay vì trả lời, hắn đưa tay kéo cổ áo cao của tôi xuống. Tôi vội gạt tay hắn ra nhưng đã muộn. Hắn hẳn đã thấy dấu vết đỏ sẫm trên cổ tôi. Đây chính là dấu tích đêm hôm đó. Tôi cố ý mặc áo che cổ để giấu nó, nhưng xem ra không thành.
“Loáng thoáng thôi.”
Lần này, tôi chủ động nhìn đi chỗ khác. Tôi không muốn hắn thấy bất kỳ cảm xúc rối loạn nào trong lòng mình lúc này.
Mặt trời cuối cùng cũng chạm đường chân trời.
“Là… một sai lầm thôi mà. Anh đâu cố ý làm vậy, nên tôi không thấy cần phải nói.”
Sợ mình lỡ lời, tôi nói ngắn gọn rồi im bặt. Yoon Tae Oh cũng chẳng mở lời, không rõ vì lý do gì. Có lẽ hắn chỉ nhớ đến trước khi tôi quay lại căn hộ. Chỉ vậy thôi mà… đáng để hắn làm mặt nghiêm trọng thế sao? Tôi quay đầu đi để tránh ánh mắt nặng nề ấy.
Một lúc lâu, chẳng ai nói gì. Mãi sau, khi Yoon Tae Oh lên tiếng, tôi mới buộc phải nhìn lại hắn.
“Chắc cậu sợ lắm.”
Chính xác hơn, đó là nhờ bàn tay lớn của hắn đặt lên gáy tôi.
“Sợ mà gan thật.”
Khóe mắt tôi bất giác nóng lên. Thái độ không chút đùa cợt của hắn như xoa dịu những ngày đã qua. Tôi vừa mong hắn không biết, vừa thầm muốn hắn nhận ra nỗ lực của tôi. Có lẽ giờ hắn chỉ nói vậy vì vài vết bầm trên cổ tôi, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ an ủi tôi rồi.
Nhìn khuôn mặt hắn cứng lại hơn bình thường, tôi chỉ biết khẽ lắc đầu. Lúc đó, tôi sợ đến mức chỉ muốn chạy trốn, nhưng thà nói dối còn hơn phải thấy hắn mang vẻ mặt này.
“Cơ mà, sau đó cậu thực sự về Seoul đúng không?”
Lần này, tôi không thể tránh ánh mắt hắn. Vì bàn tay trên gáy tôi hay ánh nhìn thẳng thắn ấy, tôi chẳng thể trả lời ngay.
Tôi do dự, còn vì một lý do khác. Liệu bây giờ nói thật có được không…? Bầu không khí này khiến tôi thoáng nghĩ mình có thể thổ lộ. Thái độ của Yoon Tae Oh cho tôi cảm giác rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“…Sao anh lại hỏi vậy?”
Lỡ đâu… thực sự không sao thì sao? Hắn vốn luôn khoan dung với tôi mà. Ngay bây giờ cũng vậy. Hắn chẳng biết những dấu vết tôi mang khắp cơ thể, chỉ thấy vài vết bầm trên cổ mà đã áy náy thế này. Có khi sẽ ổn thôi cũng nên.
Trong lúc chờ hắn trả lời, hy vọng trong tôi lớn dần. Liệu hắn có đang mong rằng hình ảnh mơ hồ trong ký ức của hắn là tôi không?
“…Tôi hy vọng đó không phải là Si Eon.”
Nhưng.
Khoảnh khắc hắn mở lời, mọi hy vọng hóa thành tuyệt vọng. Tôi lập tức tỉnh táo lại. Nếu bị cảm xúc cuốn đi mà nói thật, tôi sẽ đối mặt với hậu quả thế nào? Chuyện tôi lén vào giường hắn dù hắn không muốn đã là một vấn đề, huống chi nếu xui xẻo, thân phận omega của tôi cũng lộ ra. Nếu vậy… hắn sẽ không còn nhìn tôi bằng ánh mắt này nữa.
Ngay bây giờ chẳng phải hắn đã nói mong đó không phải tôi sao? Xem ra không nói là lựa chọn đúng đắn.
“Không có ai ở đây cả.”
Tôi để lại câu nói rằng mình lạnh và muốn vào trong rồi đứng dậy. Mỗi bước đi, cơ thể tôi càng đau nhức hơn. Có lẽ vì thế mà mắt tôi cứ nhòe đi.
Giờ tôi mới nhận ra. Khi ở cùng hắn trong kỳ phát tình, tôi chưa kịp hiểu rõ cảm xúc thật của mình. Hành động ấy chẳng thể giải thích bằng bất kỳ lý do nào khác. Tôi chưa bao giờ là người vị tha, nhưng với hắn thì lại là ngoại lệ. Tôi từng viện cớ rằng đó là vì sợ hãi, vì muốn bảo vệ bản thân, nhưng sự thật không phải vậy.
Việc tôi bước vào nơi hắn trải qua kỳ phát tình không phải vì sứ mệnh cao cả gì như ngăn nhân vật chính của thế giới này chết đi. Chỉ đơn thuần là… lòng tham của tôi mà thôi. Một cảm xúc thấp hèn không muốn chia sẻ hắn với ai khác đã đẩy tôi đến hành động ấy.
Tôi phải thừa nhận sự thật mà mình luôn né tránh. Tôi thích Yoon Tae Oh.
Mặt trời đã khuất hẳn dưới đường chân trời.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.