Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 73
Hóa ra con người là một loài động vật đơn giản hơn ta tưởng. Không phải lúc nào họ cũng hành động với một mục đích rõ ràng hay động cơ cụ thể. Thử nghĩ mà xem. Khi một chiếc xe hơi lao tới, sẵn sàng cán chết bạn ngay tức khắc, liệu bạn có đủ thời gian để cân nhắc xem nên né sang phải hay sang trái sẽ tốt hơn không? Không đâu. Cơ thể bạn sẽ tự động phản ứng trước, chỉ để thoát khỏi khoảnh khắc nguy hiểm ấy mà thôi.
Hoặc cũng có thể là do cái đầu ngu ngốc của tôi chưa kịp nhận ra điều gì. Đáng tiếc thay, trường hợp của tôi lại rơi vào cả hai trường hợp trên.
“Trưởng nhóm Baek này.”
“Gì chứ?”
“Gì, chứ?”
“Sao… lại gọi tôi vậy, trưởng nhóm Kang?”
Đáp lại cái giọng gọi đầy khiêu khích của Kang Seok Ho, tôi hậm hực trả lời, và ngay lập tức, mặt anh ta lạnh đi trông thấy. Mấy tên alpha này rốt cuộc ăn cái gì mà lại sinh ra với cái tính khí ấy chứ, thật tình. Tôi chỉ muốn ngồi yên một góc để sắp xếp lại tâm trạng rối bời của mình, vậy mà anh ta chẳng giúp được gì, chỉ làm tôi thêm bực thôi.
“Dạo này ánh mắt cậu lạ lắm, giống như đã từng thấy ở đâu rồi…”
“Đừng… có làm thế…!”
Những chuyện có thể giải quyết bằng lời thì anh ta lại cứ thích dùng sức. Nhìn cái cách anh ta thô bạo kéo hai bên má tôi ra như muốn xé toạc mà xem. Không, với cái đau nhức này thì chắc chắn là xé thật rồi. Khi bàn tay anh ta buông ra, má tôi tê dại đến mức chẳng còn cảm giác gì, đủ để khẳng định điều đó.
“Á, chết tiệt… Đột nhiên làm gì vậy hả!”
“Biểu cảm của cậu lúc này giống hệt lần trước thì phải?”
Tôi lập tức hiểu ngay ý Kang Seok Ho khi anh ta kéo mặt mình sát lại gần. Tên này lại định lôi chuyện tôi bỏ trốn ra nói đây mà.
“Tôi chẳng có ý định đó chút nào, với lại lần trước cũng đã chứng minh là hiểu lầm rồi mà? Sao anh cứ thích khơi lại chuyện đó để giết người vậy hả!”
“Ý tôi là nhìn mặt cậu thì lần đó với bây giờ chẳng khác gì nhau.”
Ừ thì… cũng có thể giống thật. Dù mức độ cảm xúc khác nhau một trời một vực, nhưng điểm xuất phát của cả hai lần đều là Yoon Tae Oh. Liệu có phải từ lúc đó tôi đã bắt đầu mang hắn trong tim không? Nếu không thì tôi đâu cần phải để ý từng lời mình nói đến vậy.
“…Tôi không định làm thế đâu.”
“Ừ. Nhưng nếu cậu tự ý gây rối rồi chuồn êm thì tôi không để yên đâu.”
“Hả…?”
Kang Seok Ho quàng tay qua cổ tôi, kéo tôi quay hướng về phía quán cà phê. Tôi chẳng muốn đi theo chút nào, nhưng mỗi lần bước chân tôi chậm lại, cái tay thô bạo ấy lại siết chặt cổ tôi, làm tôi bất giác bước nhanh hơn.
“Nếu chuyện này mà hỏng, ít nhất tôi cũng phải bán cậu để tự cứu mình chứ. Thế nên cho đến khi mọi thứ kết thúc hẳn hoi, cậu ngoan ngoãn ở yên đấy. Đừng quên tôi luôn theo dõi cậu.”
…Đồ khốn. Đúng là anh ta chẳng ngoài dự đoán. Tình bạn của chúng tôi hóa ra chỉ đáng giá đến thế. Ngọt thì nuốt, đắng thì nhổ. Dù vậy, chỉ qua việc tôi đã nói dối Yoon Tae Oh, tôi cũng phần nào hiểu được Kang Seok Ho nghĩ về tôi thế nào. Với một kẻ trung thành như chó săn của Yoon Tae Oh, việc lừa dối chủ nhân hẳn là điều chẳng dễ chịu gì.
“Cơ mà này. Nếu anh khai ra chuyện đó, chắc không chỉ mình tôi chết đâu nhỉ?”
“…Gì?”
Đừng quên nhé, Seok Ho.
“Chúng ta cùng nói dối mà, lẽ nào chỉ mình tôi chết được sao?”
Chúng ta giờ đã là một cộng đồng định mệnh gắn bó bằng một sợi dây sinh tử rồi đấy.
“Cậu đang dọa tôi đấy à?”
“Vâng. Thế nên giữ kín bí mật cho tốt vào nhé.”
Tôi không có ý định chết một mình đâu.
Dù sao thì, nhờ cãi qua cãi lại với Kang Seok Ho mà tâm trạng nặng nề của tôi cũng nhẹ bớt phần nào. Có thể là do trò chuyện với cái thằng cục súc này làm tôi tức đến phát điên, nhưng ít ra cũng hiệu quả.
“Quan hệ hai trưởng nhóm tốt đẹp nhỉ?”
Trên đường mua mỗi người một ly cà phê để quay về văn phòng tạm thời, một giọng nói quen thuộc gọi chúng tôi dừng lại.
“Có việc gì mà đến tận đây vậy?”
Nhìn nụ cười gượng gạo đầy khó chịu của thư ký tổng, Kang Seok Ho chẳng buồn che giấu sự bực bội. Tôi cũng vậy thôi. Một kẻ đã bị loại khỏi công việc lại ngang nhiên xuất hiện thế này, cảm giác chẳng thoải mái chút nào.
“Suýt nữa thì giám đốc gặp chuyện lớn, sao tôi không đến được chứ?”
“…”
“Vì thế mới nói, vị trí thư ký tổng không phải ai cũng làm được đâu, trưởng nhóm Baek.”
Tôi đã nghĩ đến khả năng này rồi. Dù chu kỳ đột ngột ập đến bất ngờ, nhưng việc không xử lý êm xuôi kỳ phát tình của Yoon Tae Oh vẫn là sự thật không thể chối cãi. Phải có ai đó chịu trách nhiệm. Chỉ là…
“Chuyện đó là do giám đốc quyết định.”
Ý ông ta là gì, hành động như thể tôi là người nắm quyền quyết định vậy sao? Dù tôi chỉ trích, thư ký tổng vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh đặc trưng, chậm rãi đáp lại.
“Tôi nghe được một tin đồn thú vị lắm.”
Ông ta chưa kịp nói gì quan trọng, nhưng tôi đã có cảm giác chẳng lành. Cái vẻ mặt bình thản như biết hết mọi chuyện của ông ta chưa bao giờ khiến tôi ưa nổi, mà hôm nay cảm giác đó còn tệ hơn.
“Có vẻ giám đốc nghĩ rằng đã có ai đó vào nơi trải qua kỳ phát tình thì phải…?”
“Cái đó…!”
“Xem ra là thật rồi nhỉ? Tôi chỉ nghe phong phanh thôi.”
Ôi, đồ ngu! Thư ký tổng rõ ràng chỉ tung tin để dò xét, vậy mà Kang Seok Ho lại nhảy vào xác nhận ngay lập tức. Nhìn khóe miệng ông ta khẽ nhếch lên đầy đắc ý, tôi biết chắc ông ta vừa thử chúng tôi, và trúng phóc.
“Giám đốc hiểu lầm thôi. Chẳng ai vào nơi đó cả.”
Tôi vội vàng chữa cháy, nhưng dường như thư ký tổng chẳng thèm tin lời tôi từ đầu.
“Ờ… chuyện đó thì kiểm tra là rõ ngay thôi, đúng không? Tôi đi trước đây.”
Bước chân thư ký tổng rời đi nhanh thoăn thoắt. Sự phấn khích của ông ta lộ rõ trong từng nhịp bước.
“…Này, giờ tính sao…?”
“Sao trăng gì nữa. Giám đốc còn chẳng nhớ, cứ chối bay là xong.”
“Ổn không đấy…? Dính vào lão già đó là tôi thấy bất an lắm…”
Tôi cũng nghĩ vậy. Nhớ lại lần suýt bị lộ thân phận omega trước đây, cảm giác khó chịu lại dâng lên. Không hiểu sao, ông ta còn khiến tôi gai mắt hơn cả Yoon Tae Oh. Chúng tôi không thể ngồi yên được nữa, vội vã quay về văn phòng tạm thời, nhưng đã muộn rồi.
***
“Haa… Lần này lại chuyện gì nữa đây, thư ký tổng?”
Yoon Tae Oh chỉ nghỉ ngơi đúng một ngày trước khi quay lại công việc. Dĩ nhiên, nhìn tình trạng của hắn thì chẳng ai nghĩ hắn cần nghỉ thêm. Nhưng khuôn mặt vốn rạng rỡ sau kỳ phát tình của hắn giờ lại méo mó, chắc chắn là vì thư ký tổng. Lão già đó lại triệu tập cả đám thư ký, tạo nên một bầu không khí ồn ào náo loạn.
“Nghe nói giám đốc suýt gặp nguy trong kỳ phát tình, tôi lo lắng đến mức nào giám đốc có biết không?”
“Nhờ vậy mà giờ tôi vẫn lành lặn thế này, không phải sao?”
“Chuyện không đơn giản để cho qua như vậy đâu, giám đốc.”
“Ý là ngay cả việc tôi khỏe mạnh cũng khiến ông không vừa lòng à?”
Dù giọng Yoon Tae Oh đầy vẻ châm chọc, thư ký tổng vẫn giữ nụ cười không đổi. Lần trước, tôi tưởng Yoon Tae Oh đã triệt hạ gần hết tay chân của ông ta trong vụ truy tìm omega, nhưng xem ra con rắn già này vẫn còn những con rối trong đám thư ký. Việc ông ta xuống tận Jeju ngay khi kỳ phát tình bắt đầu đã chứng minh điều đó.
“Việc đó thì đúng là may mắn thật…”
Ánh mắt sắc bén không hợp với tuổi tác của ông ta lướt qua tôi.
“Nhưng tôi nghĩ không thể bỏ qua như vậy được. Đây là chuyện liên quan đến sức khỏe của giám đốc, sao lại xử lý qua loa thế chứ? Thời tôi còn làm thư ký tổng, chuyện như vậy không bao giờ xảy ra.”
Tôi muốn phản bác rằng đó là do chu kỳ phát tình bị rối loạn, nhưng trong tình cảnh này tôi có nói cũng chẳng giúp ích gì, nên đành im lặng. Đám thư ký bị ông ta nhìn qua chỉ biết cầu mong ngọn lửa này đừng cháy lan đến mình. Thực tế, việc một “tai nạn” như vậy không bị trừng phạt mới là điều bất thường.
“Vậy ý ông là cần trừng phạt ai đó?”
Thay cho đám thư ký im thin thít, Yoon Tae Oh lên tiếng hỏi. Không rõ hắn nghĩ gì, nhưng giọng điệu của hắn chẳng hề mang ý tích cực. Hắn vừa nói vừa ngậm điếu thuốc lên môi.
“Ờ… chuyện đó thì tùy ý giám đốc thôi, đúng không?”
Câu trả lời ngoài dự đoán. Tôi cứ tưởng ông ta sẽ chỉ thẳng vào tôi mà đòi xử phạt. Nghe câu nói tiếp theo, tôi lập tức nhận ra ông ta có ý đồ khác.
“Tuy nhiên, tôi nghĩ đã đến lúc đưa mọi thứ về đúng vị trí của nó. Nói ra thì hơi ngại, nhưng…”
“Hừ.”
Khói thuốc trắng bay ra từ miệng Yoon Tae Oh cùng một tiếng cười ngắn. Hóa ra ông ta muốn đòi lại vị trí của mình.
“Lần này nếu không có tôi, chẳng phải đã xảy ra chuyện lớn rồi sao, giám đốc?”
Tôi cứ nghĩ ông ta chỉ đang moi móc cách xử lý của tôi, nhưng hướng câu chuyện lại bắt đầu lệch sang một phía kỳ lạ. Mọi người trong phòng dường như chẳng ai hiểu nổi ông ta đang nói gì.
“Tôi không muốn phải nói đến mức này, nhưng lần này khi giám đốc gặp nguy, chẳng phải tôi đã phải ra tay sao?”
“Thư ký tổng, ông đang nói cái gì vậy…”
Ngoài Yoon Tae Oh, tôi là người duy nhất dám lên tiếng trong đám này. Dù lòng cũng rối bời không kém, tôi cố giấu cảm xúc mà hỏi, lập tức nhận được ánh mắt rắn rỏi cùng khóe miệng cong lên đầy ẩn ý từ ông ta.
“Vì thế tôi mới nói mình phải quay lại. Để một beta lẻn vào nơi giám đốc trải qua kỳ phát tình mà không ai hay biết thì không được, đúng không, trưởng nhóm Baek?”
“Beta… gì cơ?”
“Nếu không có người này, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Thư ký tổng giơ tay trái lên. Như một tín hiệu đã sắp đặt, cánh cửa bật mở, và một người bước vào.
“Nhờ có Hyun Jin đây mà mọi chuyện mới ổn.”
Choi Hyun Jin cúi đầu, vẻ ngại ngùng, khẽ cắn môi bước tới đứng cạnh thư ký tổng.
“…Đâu có gì đâu ạ.”
Và cậu ta không phủ nhận lời của thư ký tổng.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.