Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 74
Phòng họp lớn nhất trong văn phòng tạm thời vốn tự hào với quy mô hoành tráng, giờ đây bị bao trùm bởi một sự tĩnh lặng gượng gạo. Dù có vô số người hiện diện, không một tiếng thở nào vang lên, chỉ có những ánh mắt phức tạp lặng lẽ giao nhau trong không gian.
Yoon Tae Oh dường như cũng không kém phần kinh ngạc. Hắn đứng im, quên cả việc gạt tàn thuốc, tay vẫn giữ nguyên điếu thuốc cháy dở giữa các ngón tay, để mặc đầu lọc từ từ tàn đi.
“…Ông đang nói cái gì vậy?”
Giọng Yoon Tae Oh vang lên, phá vỡ sự im lặng ngày càng nặng nề, nhưng ngay sau đó, không gian lại chìm vào tĩnh mịch. Điếu thuốc giữa các ngón tay hắn rơi xuống sàn, và khi mũi giày của hắn đạp tắt tàn lửa, một tiếng “chát” từ cú vỗ tay của thư ký tổng vang lên, kéo theo lời tiếp nối.
“Dù tôi không phải là một biến thể, nhưng tôi đã chứng kiến kỳ phát tình của giám đốc bao nhiêu lần rồi chứ? Lần này không phải tình huống có thể giải quyết bằng thuốc an thần đâu.”
Ông ta vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo tay Choi Hyun Jin, đặt cậu ta trước mặt Yoon Tae Oh. Rồi ông ta bước ra sau, đặt hai tay lên vai Hyun Jin, cố ý hướng ánh nhìn của Yoon Tae Oh về phía người này như một màn kịch được dàn dựng.
“Thư ký tổng, ý ông là giờ Choi Hyun Jin đã vào nơi giám đốc trải qua kỳ phát tình, đúng không?”
Nghe những lời quá đỗi hoang đường, tôi không kìm được mà lên tiếng trước tiên. Đồng thời, tôi khéo léo kéo tay áo Kang Seok Ho, ngăn anh ta lao lên phía trước. Tên này đúng là có thói quen giải quyết mọi thứ bằng cơ bắp.
“Chẳng phải là điều may mắn sao? Có ít nhất một người sẵn sàng vì giám đốc đến vậy. À, tính cả tôi thì là hai người chứ nhỉ? Dù sao thì nhờ có Choi Hyun Jin đây mà giám đốc mới an toàn như thế này.”
Diễn viên chắc hợp với ông ta hơn. Sao ông ta có thể giữ gương mặt và giọng điệu bình thản đến thế, kể lại cái công trạng giả tạo ấy không chút phóng đại hay giảm bớt mà vẫn đầy tự hào? Điểm này thì tôi nên học hỏi mới phải.
“Choi Hyun Jin không thể nào vào được nơi giám đốc nghỉ ngơi.”
“Người ở tận Seoul như cậu sao lại dám chắc vậy?”
Đối diện với nụ cười điềm nhiên của thư ký tổng, tôi bất giác siết chặt hai nắm đấm. Trong khi đó, Choi Hyun Jin cúi gằm mặt. Tôi chẳng thể nào đoán được biểu cảm của cậu ta.
“Vì trưởng nhóm Kang Seok Ho đã canh gác nơi đó.”
“Chắc là trưởng nhóm Kang rời đi một lúc rồi. Khi tôi đưa cậu ấy đến, chẳng thấy cậu ta đâu cả.”
“Đó là vì…!”
Lão già này không phải dạng vừa. Tài làm người ta phát điên của ông ta thật đáng nể. Đối mặt với kẻ biết rõ sự thật hơn ai hết là tôi mà vẫn trơ trẽn nói dối, tôi tức đến mức muốn bùng nổ. Nhưng khi ánh mắt tôi chạm phải cái lắc đầu nhẹ của Kang Seok Ho, tôi đành ngậm miệng.
Chúng tôi đã rơi vào bẫy của thư ký tổng. Ông ta đang biến một sự thật mà tôi và Kang Seok Ho không thể phản bác thành công lao của riêng mình. Nuốt những lời muốn nói xuống, tôi cảm giác như lồng ngực mình đang cháy bỏng.
“Có vẻ không hẳn là sai nhỉ.”
Người phá vỡ sự giằng co im lặng ấy là Yoon Tae Oh. Hắn đứng dậy, khẽ đẩy tôi sang một bên rồi đối diện thẳng với Choi Hyun Jin.
“Tự miệng cậu nói xem. Những gì thư ký tổng nói có thật không?”
Yoon Tae Oh là một alpha nổi bật với chiều cao vượt trội và thân hình rắn rỏi. Còn Choi Hyun Jin là một beta với vóc dáng mảnh khảnh. Có lẽ vì giọng hắn mang chút áp lực, Hyun Jin càng co rúm lại, khẽ gật đầu khó nhọc.
“Nói bằng lời.”
Giọng Yoon Tae Oh vì thế mà trở nên lạnh lùng hơn. Hắn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Hyun Jin như muốn xuyên thủng. Một tiếng “hừ” nhỏ thoát ra từ miệng Hyun Jin, rồi cậu ta ngẩng đầu lên. Dù không rõ cậu ta vừa tự nhủ gì trong lòng, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm thôi là tôi đã biết câu trả lời sắp tới rồi.
“Tôi… đã vào đó, hôm ấy.”
Giọng nói tuy hơi run, nhưng rõ ràng… là một lời nói dối. Tôi bắt đầu hoang mang. Lẽ nào ký ức của tôi sai rồi? Choi Hyun Jin không thể nào nói dối được. Ngoài đời thật thì không tính, nhưng trong thế giới này, cậu ta không phải người có thể thản nhiên bịa chuyện như vậy. Thà tin rằng ký ức của tôi sai còn hợp lý hơn.
“Vậy sao?”
“…Dạ?”
Câu hỏi đột nhiên đổi hướng. Người trả lời là Choi Hyun Jin, nhưng Yoon Tae Oh quay sang nhìn tôi để xác nhận sự thật.
“Sao lại hỏi tôi…?”
“Thư ký Kim chẳng phải là người hiểu rõ nhất sao.”
Đột nhiên hắn nói gì vậy chứ? Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi khiến lòng tôi vốn đã bất an nay càng thêm rối loạn. Lẽ nào hắn biết gì đó mà cố tình hỏi vậy?
“Ý anh là sao, giám đốc?”
Yoon Tae Oh không có ý định trả lời câu hỏi của tôi. Hắn chỉ nở một nụ cười khó hiểu, bước về phía tôi. Khoảng cách vốn chẳng xa, chỉ vài bước chân đã gần kề, mùi thuốc lá nhạt thoảng qua kích thích khứu giác. Dù đã đủ gần, hắn vẫn không dừng lại. Cuối cùng, khi ngực áo hai người chạm nhau, một bàn tay lớn vòng qua eo tôi.
“…A, anh làm gì vậy?”
Dù chẳng có lý do gì, tôi vô thức lên tiếng phản đối bằng giọng nhỏ nhẹ trước hành động bất ngờ ấy. Đương nhiên, vì chênh lệch chiều cao, tôi chỉ có thể đối thoại với yết hầu của hắn.
“Chẳng phải cậu là người rõ nhất sao.”
Hẵn cũng hạ giọng theo tôi, thì thầm đáp lại. Nhưng vị trí hắn chọn để nói lại chẳng ổn chút nào. Như không muốn ai nghe thấy, hắn nghiêng đầu, ghé sát tai tôi mà mở lời. Hơi thở nóng hổi, ẩm ướt chạm vào da thịt trước cả âm thanh.
“G, gì cơ chứ!”
Cái nóng ấy gợi lên một ký ức. Người đàn ông lao vào tôi như muốn xé tan tôi trong bóng tối. Giữa những tiếng rên rỉ ngập nước và hưng phấn, giọng nói ấy… Khi ký ức ùa về, tôi dồn sức đẩy ngực Yoon Tae Oh nhưng vô ích. Ngược lại, hắn càng kéo tôi sát hơn bằng một lực mạnh mẽ, chẳng hề biết tôi đang nhớ lại điều gì trong đầu.
“Cậu là người nhìn thấy cơ thể tôi nhiều nhất mà.”
Có lẽ vì đầu óc tôi đang ngập trong tạp niệm, giọng nói vang bên tai bất giác làm cho tôi liên tưởng đến đêm ấy. Chắc chắn chỉ là một câu đùa hắn tiện miệng nói mà không để ý hoàn cảnh.
“Vậy nên kiểm tra đi. Lời cậu ta nói là thật hay giả.”
Nhưng khi nghe câu thì thầm cuối cùng của Yoon Tae Oh bên tai, tôi chợt nghĩ cảm giác vừa rồi có lẽ không phải ảo giác. Giọng hắn không còn chút ý cười, lạnh lẽo như một mệnh lệnh. Rồi hắn bước đi như chưa hề có chuyện gì, trở lại đứng trước mặt Choi Hyun Jin. Khi tôi cuối cùng cũng được tự do nhìn quanh, những gương mặt kinh ngạc đang đổ dồn về phía tôi.
Người gây ra chuyện là Yoon Tae Oh, sao lại nhìn tôi?
“Hừ…”
Dù sao thì, điều may mắn là tôi có thể không phải kẻ ngu ngốc hoàn toàn. Việc nhanh chóng hiểu ý Yoon Tae Oh qua lời hắn vừa nói là minh chứng. Không hiểu sao, cảm giác khó chịu vì bị cuốn theo bầu không khí do thư ký tổng tạo ra cũng dịu đi phần nào.
Yoon Tae Oh nói đúng.
“Các vị đều biết tôi là thư ký ở gần giám đốc nhất mà, đúng không?”
Vậy nên tôi biết.
“Tôi không phải không tin Choi Hyun Jin, nhưng xác nhận cho chắc thì tốt hơn, đúng không?”
“Tiếp tục đi, trưởng nhóm Baek.”
Thư ký tổng vẫn tỏ ra bình thản, nhưng chắc hẳn ông ta cũng không biết chính xác. Đây không phải điều ai cũng nắm được.
“Trên người giám đốc có một đặc điểm cơ thể. Nếu từng cùng giám đốc trải qua kỳ phát tình thì chắc hẳn sẽ biết.”
Dù khá tự tin, tôi vẫn liếc nhìn Yoon Tae Oh để xác nhận xem mình có đi đúng hướng không. May thay khi ánh mắt chạm nhau, hắn khẽ mỉm cười như khẳng định tôi đúng. Vậy nên tôi mạnh dạn nói tiếp.
“Núm vú của giám đốc…”
“Thư ký Baek!”
Nhưng vừa mở miệng, tôi lập tức ngậm lại khi nghe tiếng quát lớn của Yoon Tae Oh.
Sao vậy? Không phải cái này à…?
Thấy hắn vội vã lắc đầu, tôi nhận ra có lẽ mình sai rồi.
“Ý tôi là đầu ti của giám đốc…”
“Dừng lại.”
Hình như hắn không thích từ “núm vú”, nên tôi đổi cách nói, nhưng sao…? Nhìn gương mặt Yoon Tae Oh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, chắc chắn không phải “đầu ti”. Ngoài cái đó thì còn gì nữa nhỉ… À!
“Ôi, xin lỗi. Ý tôi là trên người giám đốc có một vết sẹo đặc biệt. Nếu từng cùng giám đốc trải qua kỳ phát tình, chắc chắn sẽ biết nó thế nào.”
Lần đầu tiên kể từ khi bước vào đây, tôi chạm mắt với Choi Hyun Jin. Người đàn ông từng tự tin tuyên bố mình đã vào nơi Yoon Tae Oh trải qua kỳ phát tình giờ không còn nữa. Mỗi lời tôi nói ra, gương mặt cậu ta càng sụp đổ nhanh chóng đến mức dù trong tình cảnh này, tôi còn thấy chút thương cảm cho sự tan vỡ ấy.
Nhưng lần này, tôi không thể để mọi chuyện trôi qua dễ dàng. Choi Hyun Jin đã vượt giới hạn trước. Dù tôi có làm gì đi nữa, cậu ta và Yoon Tae Oh vẫn có thể đến với nhau. Nhưng dù vậy, lần này tôi không thể để yên được.
“Không biết, đúng không?”
Dù đó chỉ là ký ức một đêm tôi độc chiếm,
Dù đó chỉ là bí mật chẳng thể chia sẻ với ai.
Ngày ấy là một ký ức rõ ràng, một hồi ức thực sự tồn tại.
Đó là khoảng thời gian của riêng tôi, không thể để người chưa từng trải qua bất kỳ đau khổ hay giằng xé nào cướp mất.
“Cái đó…”
Choi Hyun Jin lên tiếng. Không thể nào, nhưng ánh mắt cậu ta lại ngập tràn nỗi buồn.
Lần này… là thắng lợi của tôi. Không, đúng vào khoảnh khắc tôi vừa thở phào nhẹ nhõm.
“Tay, ạ. Bên trái.”
Choi Hyun Jin đã nói đúng đáp án.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.