Nhân viên đặt những món ăn Sahyun đã gọi trước lên bàn với thái độ kính cẩn. Họ mang ra rượu vang trắng thay vì cocktail và rót rượu vào ly từng người một. Cùng với các món ăn nhẹ như pho mát và bánh quy giòn.
Người đầu tiên rót rượu, người yêu của anh , lắc ly rượu và liếc nhìn Taerim với ánh mắt như thể đang chứng kiến một cảnh tượng không nên thấy. Cô nhìn Taerim một cách đầy ẩn ý như thể đang nhìn một kẻ khoe khoang rồi chuyển ánh mắt đi. Ánh mắt khô khan như đang dò xét của cô dừng lại ở Hamin.
“Người muốn trở thành người nổi tiếng à?”
Cô nhìn lướt qua Hamin rồi hỏi Taerim. Taerim cười khẩy.
“Sao Hamin lại làm mấy chuyện đó chứ.”
“Thời buổi này tìm đâu ra người như vậy.”
“Một đứa học giỏi như nó thì làm mấy cái đó để làm gì.”
Taerim chặn đứng câu chuyện như thể nó không đáng để nghe. Heejae tò mò trước phản ứng của Taerim và nhìn Hamin một cách chăm chú. Cô liếc nhìn cậu với vẻ mặt thực sự tò mò, không biết cậu có gì hay mà anh lại che chở như vậy.
“Có bạn gái chưa?”
Cô chống cằm và hỏi. Hỏi xong, cô nhấp một ngụm rượu.
“Hamin nhà chúng ta ngây thơ lắm, không biết mấy chuyện đó đâu ạ.”
Taein xen vào, vẻ mặt không vui vì phải ngồi cùng mấy người lớn tuổi. Mọi người đều có vẻ ngạc nhiên trước một câu nói đùa đáng yêu của Taein.
“Chẳng lẽ vẫn còn độc thân…?”
Cô mở đầu câu chuyện và nhìn cậu như thể đang nhìn một thứ gì đó quý hiếm. Sahyun ngồi bên cạnh nói thêm một câu.
“Đúng là bảo vật quốc gia. Còn zin à?”
Sahyun nhếch mép cười, miệng vẫn ngậm vào ly rượu. Khuôn mặt Hamin đỏ bừng lên trước những lời nói trêu ghẹo và pha lẫn chút chế giễu đầy tế nhị. Cậu không biết phải làm gì trước cảm giác xấu hổ tột độ. Dù chỉ là một câu chuyện đùa có thể xảy ra giữa bạn bè hoặc giữa những người đàn ông với nhau, nhưng Hamin đã rất bối rối vì đó là một trò đùa không quen thuộc với cậu.
“À… Thì, dạo gần đây em hơi mập….”
Hamin ấp úng nói như đang biện minh, mặt cậu đỏ đến tận mang tai.
“Trước đây em béo quá… Nên không nghĩ đến chuyện yêu đương gì cả.”
Hamin cười ngốc nghếch và đưa ra những lời bào chữa vô ích. Hai con mắt cậu đảo quanh liên tục vì xấu hổ.
“….”
Đồng thời, đôi lông mày của Taerim nhíu lại. Taerim cau mày một cách tế nhị khi nhìn Hamin ngốc nghếch lôi cả chuyện cũ ra để biện minh.
Ánh mắt nghiêng ngả của anh hướng về Sahyun đang nhìn điện thoại với vẻ mặt chán chường. Đôi lông mày nhíu lại một cách tinh tế của anh giờ méo mó một cách rõ rệt.
“Này, thằng kia.”
“….”
“Em ấy sợ rồi đấy.”
Đó là một cách nói không phù hợp với anh, như một tên côn đồ ở khu phố phía sau.
“Khi nói những lời thô tục cũng phải xem đối tượng là ai chứ.”
Sau đó, anh ném nhẹ những hạt đậu phộng anh vừa nhặt được vào mặt Sahyun. Dù bị đối xử khá nhục nhã, Sahyun vẫn không thể đáp lại mà chỉ lảng tránh. Bầu không khí trầm xuống vì có cảm giác về mối quan hệ trên dưới. Hamin bồn chồn và nhìn xung quanh vì cảm thấy như đó là lỗi của mình. Đó là khoảnh khắc cậu cảm thấy đáng thương cho bản thân vì đã không thể tiếp nhận một trò đùa như một trò đùa.
Tính cách của Hamin vốn không phải như vậy.
Khi cậu còn nhỏ và chưa hiểu chuyện gì, khi cậu đi lang thang khắp các con hẻm trong khu phố, cậu đã rất năng động và được những người lớn tuổi trong khu phố yêu mến. Cậu bé Song Hamin non nớt đã ăn hết những món ăn vặt mà người lớn cho. Cậu là một đứa trẻ đáng yêu trong mắt người lớn và là một đại ca nổi tiếng trong mắt bạn bè.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi cậu vào trung học. Cậu không may mắn khi ngôi trường cậu chọn ngẫu nhiên lại ở khá xa nhà. Đối với Hamin, người đã đi bộ đến trường mẫu giáo, tiểu học và trung học trong vòng 10 phút, nó khá xa và xa lạ. Mất khoảng 1 tiếng nếu đi xe buýt và đi bộ một đoạn. Không có bạn bè nào trong khu phố, và khi trường học khác nhau, liên lạc tự nhiên trở nên thưa thớt và họ dần xa nhau.
Hamin mang theo đồ ăn vặt đủ loại từ siêu thị và rất vui khi nghĩ đến việc chia sẻ chúng với những người bạn mà cậu sẽ kết bạn. Không biết là may mắn hay xui xẻo, ngôi trường đó có tỷ lệ vào đại học cao và là một trường danh tiếng có nhiều tiền. Họ ám ảnh về hàng hiệu hơn là đồ ăn và họ dồn hết tâm huyết vào điểm số hơn là kết bạn. Đó là một nơi hoàn toàn không phù hợp với Hamin, người vốn bình thường và ngây thơ. Ở đó, Hamin là một người ngoài cuộc, một kẻ chẳng là gì cả, nằm ở tầng lớp thấp nhất của kim tự tháp.
‘Thằng heo kia, mày không nhanh chân lên à?’
‘Má ơi nhìn mỡ nó rung kìa.’
‘Ái chà, cái mùi mỡ lợn chết tiệt.’
Và cậu là một trong những kim tự tháp dễ trở thành mục tiêu. Lý do cậu đột nhiên nhớ lại chuyện cũ này là do tình cảnh hiện tại của cậu, khi bị coi là một kẻ ngây thơ. Kể từ sau 3 năm bị bắt nạt ở trường trung học, mọi thứ ở Hamin đã thay đổi.
Sau đó, bầu không khí của buổi nhậu không được tốt cho lắm. Kể từ khoảnh khắc Taerim đột ngột nói với Sahyun một câu, bầu không khí đã trở nên căng thẳng. Nhưng ngay cả trước những lời nói có phần thô lỗ của Taerim, bạn anh ta cũng không hề ngạc nhiên. Như thể biết tính khí của anh, cậu ta thản nhiên đáp lại “Đúng là làm lố”. Tuy nhiên, khi thấy vẻ mặt Taerim không giãn ra, Sahyun đã tinh ý xin lỗi Hamin.
“Em, nếu cảm thấy khó chịu thì anh xin lỗi nhé?”
Đó không hẳn là một lời xin lỗi chân thành, nhưng Hamin vẫn điềm tĩnh chấp nhận lời xin lỗi. Cậu không có ý định nhận lời xin lỗi. Nếu có lỗi thì lỗi là ở cậu. Cậu đã phản ứng thái quá và không thể dễ dàng bỏ qua một câu đùa nhẹ nhàng, nhưng cậu biết ơn Taerim vì đã rõ ràng cho người ta biết phải ý tứ. Anh luôn là một người khiến cậu biết ơn.
Có lẽ chính vì anh mà cậu đã chịu đựng được cuộc sống địa ngục ở trường trung học. Những ký ức về anh thỉnh thoảng hiện về lại là một nơi trú ẩn đối với cậu. Anh luôn yêu thương cậu, luôn mỉm cười với cậu và luôn dịu dàng. Bức ảnh của anh mà cậu đã lén lấy từ nhà Taein gần như đã rách nát. Vì cậu đã chạm vào và nhìn vào nó mỗi ngày. Một người như anh vẫn không thay đổi. Anh vẫn dịu dàng, vẫn mỉm cười và vẫn đứng về phía cậu.
“Thật ra cái anh chủ đó hơi vậy đó. Sao ta, hơi giống dân anh chị á?”
Sau khi buổi nhậu tàn và họ bước ra ngoài tòa nhà, Taein đột nhiên lên tiếng. Đám người anh đã ra ngoài trước để hút thuốc, và Hamin và Taein muộn màng mở cửa bước ra. Hamin gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh.
“Không sao đâu. Lúc nãy chỉ là do tớ hơi hoảng hốt thôi. Nhưng tớ không thấy anh ấy giống dân anh chị….”
“Bây giờ thì anh ấy hiền lành rồi, nhưng nghe bảo anh ấy là bạn học cùng anh hồi đi du học, hồi đó ghê lắm đó.”
Dân anh chị. Không hợp với anh.
“…tớ không muốn hai người chơi với nhau.”
Hamin vừa nhìn đi chỗ khác vừa nói như đang lẩm bẩm.
Cậu cảm thấy mát mẻ trong giây lát trong làn gió đêm thì Taein nói tiếp.
“Nhưng anh Taerim còn ghê hơn nhiều đấy, không hề thua kém đâu.”
“Hả?”
“Anh tớ giả tạo lắm, chứ nhìn bạn bè của anh ấy mà xem, toàn vậy không đó. Toàn làm ra vẻ không phải mình thôi suốt ngày. Mà Lee Taerim đó tính khí còn bẩn tính hơn nhiều đó. Vậy nên mấy cái người bạn giỏi giang kia mới không dám hé răng với anh ấy chứ. Lúc nãy anh thấy cái anh chủ quán đó không dám nói gì với anh ấy không?”
“…Anh hiền lắm. Anh không phải là người như vậy.”
“Ối giời ơi. Fan cuồng xuất hiện rồi kìa.”
“Nói gì thế.”
“Hồi còn bé cậu cũng bám theo Lee Taerim ghê lắm mà.”
Không phải mà. Đúng mà. Không phải. Đúng mà? Vừa cãi nhau vừa trêu chọc nhau, hai người đứng trước tòa nhà thì thấy một cặp đôi đang hút thuốc ở băng ghế đá. Lúc đó Taein đột ngột kiểm tra điện thoại vì có tiếng rung từ túi quần.
“Này, tớ nghe điện thoại lát nha. Bảo anh ấy là tớ đã gọi xe hộ rồi nhé.”
Taein có vẻ cũng đã nhìn thấy Taerim đang hút thuốc nên vỗ vai Hamin và bước đi vài bước theo hướng ngược lại. Hamin gật đầu đồng ý và di chuyển bước chân. Vì không xa nên cậu nhanh chóng đến gần, khuôn mặt nghiêng đẹp trai của Taerim nhanh chóng đến gần hơn.
“Anh không phải là che chở cho cậu ta quá mức à?”
Hai người, không biết rằng Hamin đang đến gần, đang hút thuốc đối diện nhau. Khoảnh khắc đó, tiếng của bạn gái Taerim khiến bước chân Hamin dừng lại.
“Em đang nói gì vậy.”
Anh đáp lại với giọng điệu đều đều.
“Cái cậu em trai đó, cái người mà anh bảo là quý mến đó.”
“À.”
“Sao anh lại che chở cho cậu ta ? không hợp với anh chút nào vậy?”
“Hồi nhỏ, bọn anh chơi với nhau rất thân.”
“Hay là anh có hứng thú với cậu ta?”
Cô nói đùa nhưng ánh mắt nhìn Taerim của cô lóe lên một cách tế nhị. Lông mày Taerim co giật trước câu hỏi thăm dò. Và ngay sau đó, chúng giãn ra một cách nhẹ nhàng và anh buông ra một giọng nói pha lẫn tiếng cười.
“Cậu ta đẹp trai so với một thằng con trai mà.”
Đường viền môi anh cong lên một cách mượt mà.
“Đặc biệt là, cái cổ.”
Heejae cau mày ngay lập tức trước những lời anh nói thêm vào. Ánh mắt nghi ngờ của cô trở nên sắc bén hơn khi nhìn Taerim chằm chằm.
“Anh nói thật à?”
Taerim xoa dịu tiếng nói trở nên gay gắt của cô bằng cách xóa đi nụ cười và thở dài ngắn. Và anh tiếp tục nói với một giọng điệu có phần bực bội.
“Em ghen à?”
“Không phải ý em là vậy.”
“Vậy em muốn biết gì?”
Giọng nói thờ ơ có vẻ lạnh lùng. Đó là giọng nói Hamin chưa từng nghe thấy.
“Chẳng phải kỳ lạ sao. Anh vốn không quan tâm đến người khác. Em chưa từng thấy anh che chở ai như vậy cả.”
“Anh có quan tâm chứ.”
“Hả?”
“Vì em ấy là đứa mà anh thực sự quý mến.”
Taerim nói một cách chắc chắn với vẻ mặt vô cảm. Heejae nhíu mày hơn nữa trước câu trả lời lấp lửng và giọng cô cao hơn.
“Anh đúng là.”
Nhưng cô đã bị chặn lại ngay lập tức.
“Nhưng Heejae à.”
“….”
“Cậu ta là con trai.”
Taerim cắt lời cô với một giọng nói trầm thấp. Như thể điều đó thật vô lý.
Đó là một giọng điệu thể hiện sự vô lý đến mức không thể tin được. Một ánh mắt và cái nhìn cho rằng đó là một ý tưởng không thể hiểu được. Đó là một giọng điệu chỉ đơn thuần là đưa ra lẽ thường thay vì xoa dịu sự ghen tuông đáng yêu của người yêu.