Sweet Shot - Chương 11

Do Taein đột ngột có hẹn nên phải rời đi trước, trên chiếc xe hơi ở hàng ghế sau chỉ còn lại Hamin và Taerim. Dù Hamin đã bảo không cần đưa cậu về, Taein vẫn nhẫn tâm nhét cậu vào xe và bảo cậu đi nhờ xe. Taerim chỉ nói một câu rằng dù sao anh cũng định đưa cậu về. Rốt cuộc lại thành một chỗ ngồi khó xử. Đương nhiên là chỉ có mình cậu thấy vậy.

 

Hamin chịu đả kích lớn từ cuộc trò chuyện mà cậu vô tình nghe được. Dù đã biết trước nhưng việc trực tiếp nghe bằng tai mình lại là một chuyện hoàn toàn khác.

 

Cậu đã biết. Cậu biết rằng điều đó là không thể. Phần lớn mọi người đều cho rằng việc đàn ông thích đàn ông, đàn ông yêu nhau là không bình thường. Anh có lẽ cũng nghĩ vậy. Nhưng có lẽ một tia hy vọng mơ hồ vẫn còn trong tim cậu. Vì anh quý mến cậu…. Vì anh đối xử tốt với cậu. Có vẻ như cậu đã tự gieo hạt giống trong lòng mình và tự mình nuôi lớn nó chỉ vì những lý do đó.

 

Và trên hết, cậu không thuộc diện đó. Không phải vì cậu là Song Hamin, không phải vì có lý do đặc biệt nào, mà chỉ vì cậu là đàn ông. Ngay từ đầu phải bị cắt đứt ngay từ mầm mống.

 

“Em ít nói hẳn đi.”

 

Taerim là người lên tiếng trước trong chiếc xe chỉ toàn sự im lặng. Có lẽ vì xe ấm áp hoặc vì cậu đã uống hết một chai rượu ở quán bar mà giọng anh trở nên lười biếng hơn hẳn. Ánh mắt Hamin đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ từ từ di chuyển. Cậu khẽ nhíu mày để cố gắng giải thích ý nghĩa của câu nói đột ngột của anh. Nhưng trước khi cậu kịp giải thích ý nghĩa của nó, anh đã nói tiếp.

 

“Hồi xưa em cứ ‘anh ơi, anh ơi’ rồi nói líu lo suốt đấy.”

 

“…À.”

 

“Còn hay lén nhìn trộm nữa.”

 

Bỏ qua việc anh nhớ lại chuyện cũ, Hamin đỏ bừng mặt khi nghe anh nói rằng anh đã biết hết việc cậu lén lút nhìn trộm anh.

 

“…Anh biết ạ?”

 

“Anh cứ tưởng em làm vậy để anh nhận ra chứ.”

 

Taerim khẽ cười khi cậu hỏi với đôi mắt ngạc nhiên. Anh tỏ vẻ rất thích thú với phản ứng ngây thơ đó.

 

“…Em cứ tưởng là anh không biết chứ.”

 

Hamin cũng bật cười yếu ớt khi nhớ lại chuyện cũ. Cậu cứ nghĩ rằng mình không bị phát hiện nên đã cố gắng trốn rất kỹ nhưng hóa ra tất cả đều vô ích, thật là ngốc nghếch. Hamin mân mê đầu ngón tay vì xấu hổ. Không hiểu sao cậu không dám quay đầu về phía anh. Những cuộc trò chuyện mà cậu đã nghe lén vẫn còn văng vẳng trong đầu cậu, nhưng anh trước mắt lại đang nói chuyện dịu dàng với cậu, khuôn mặt anh đẹp đến mức tim cậu như nặng trĩu.

 

Không biết anh có biết lòng cậu hay không, anh nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào cậu, người chỉ biết nghịch tay một cách lúng túng.

 

“Em lúc nào cũng để lộ hết cả ra, luôn luôn là vậy.”

 

“….”

 

“Không tính toán, không vướng bụi trần….”

 

Bàn tay anh đưa lên và hướng về phía vành tai cậu. Đã có một lần anh làm vậy và lần này anh lại vuốt ve vành tai cậu. Đó có phải là thói quen của anh không? Dù có thể đó chỉ là một thói quen, nhưng nó lại là một cử chỉ bí mật đối với cậu. Lời anh nói đều sai hết. Không vướng bụi trần ư? Không phải vậy. Nếu không thì sao cậu lại đỏ bừng cả người chỉ vì một cái chạm da thịt nhỏ nhặt như vậy? Sao tim cậu lại đập nhanh đến mức muốn vỡ tung ra chỉ vì một cái chạm như vậy? Anh đã sai rồi, anh chẳng biết gì cả.

 

“Vậy nên anh mới thích em đấy.”

 

“…….”

 

Anh mỉm cười dịu dàng. Hamin cảm thấy ngột ngạt vì không khí trong xe. Cậu cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt chỉ vì tấm lòng đơn thuần của anh. Cậu cảm thấy như mình là một tội nhân. Vì cậu không phải vậy. Vì cậu không yêu anh theo cách đó. Trái tim cậu đau nhói vì cậu biết quá rõ ý nghĩa của lòng tốt của anh. Cậu cảm thấy như mình đang bị đẩy xuống vực thẳm.

 

Hamin không muốn để lộ khuôn mặt ảm đạm của mình nên hơi nghiêng đầu và cúi xuống. Và cậu gượng cười.

 

“Nhưng sao lại hiểu nhầm tấm lòng thuần khiết này như vậy chứ.”

 

Anh lẩm bẩm một mình như đang tự nói với bản thân. Hamin biết ý nghĩa của lời nói đó. Nhờ có cuộc trò chuyện mà cậu đã nghe lén.

 

“…Ý anh là gì ạ?”

 

Nhưng cậu lại giả vờ không biết và hỏi. Lẽ ra cậu không nên hỏi thì hơn sao? Lẽ ra cậu nên chấp nhận sự thật đó thì hơn sao. Cậu không thể ngăn được những lời tự động bật ra khỏi miệng.

 

“Heejae….”

 

Anh vừa mở lời thì đột nhiên ngập ngừng. Anh im lặng với vẻ mặt suy tư rồi khẽ lắc đầu. Và anh khẽ cười nhạt như thể thấy thật vô lý.

 

“…Không có gì.”

 

“….”

 

“Chỉ là anh nghe được một chuyện vớ vẩn thôi.”

 

Đột nhiên anh ngắt lời, như thể nó không đáng để nói. Thật là vớ vẩn. Cái giả định rằng anh có thể thích cậu là một chuyện vô lý và vớ vẩn đối với anh. Ha~, Hamin lặng lẽ thở ra. Một tiếng thở như thể ai đó đang bóp cổ cậu khiến cậu khó khăn lắm mới thở được.

 

Anh lại siết cò và bắn trúng mục tiêu. Cậu cảm thấy như có một lỗ thủng ngay giữa tim mình.

 

Chính xác đến kinh ngạc… Đau đớn.

 

**

 

Vào giờ ăn trưa, khu nhà sinh viên tấp nập học sinh. Nhóm của Hamin cũng ngồi trên sân thượng của khu nhà sinh viên để giết thời gian giữa các tiết học. Woogyeong và Chaerin, những người chưa ăn trưa, đang ăn mì ly và cơm nắm, còn Eunsu thì bận việc hội sinh viên nên chỉ cắm cúi vào điện thoại.

 

“Sao hôm nay anh cứ ngẩn ngơ ra vậy ạ?”

 

Woogyeong đang ăn mì ly một cách ngon lành ngạc nhiên nhìn Hamin đang ủ rũ hơn bình thường. Thấy Hamin đang thất thần chống cằm và ngẩn ngơ, Woogyeong lại gọi cậu.

 

“Anh?”

 

Woogyeong khẽ huých tay Hamin.

 

“Ơ…? Ơ?”

 

Nghe vậy, mắt cậu mở to một cách ngạc nhiên.

 

“Anh nghĩ gì mà em gọi cũng không biết vậy?”

 

Woogyeong bật cười và hỏi.

 

“Em đã bảo là cái ông này không làm được nhiều việc một lúc mà.”

 

Eunsu vừa nói vừa gõ màn hình điện thoại nhanh hơn ai hết. Cậu không hề ngạc nhiên trước việc Hamin đang thất thần.

 

“Nhìn mặt anh ấy là biết có chuyện rồi.”

 

“Không, không có gì đâu….”

 

Woogyeong nheo mắt và liếc nhìn Hamin một cách sắc bén. Hamin lắc đầu phủ nhận. Bản thân cậu cũng thấy buồn cười khi vừa nãy đã ngẩn ngơ ra nên khẽ thở dài.

 

“Nhìn quen lắm. Mặt này là mặt vừa bị từ chối đấy.”

 

“Gì vậy, tự giới thiệu à?”

 

Woogyeong vừa nói vừa búng tay như thể đã đoán đúng, Chaerin tự nhiên đáp lại một câu rồi nhét một nửa cái cơm nắm vào miệng.

 

“Á đù, gì chứ.”

 

“Thì tự giới thiệu còn gì. Cậu vừa bị ba người từ chối ngay khi vừa khai giảng còn gì.”

 

Eunsu bật cười trước lời nói của Chaerin và đáp lại. Woogyeong trừng mắt nhìn Chaerin và Eunsu với vẻ bực bội. Cậu ta tức tối lẩm bẩm và bào chữa.

 

“Tớ không bị từ chối đâu nhé!”

 

“Cậu cứ nhằm mấy em xinh nhất trường mà tấn công, cái kiểu tự tin đó là bị điên đấy à?”

 

Eunsu hỏi một cách nghiêm túc với vẻ mặt thực sự không hiểu. Vừa nói cô vừa xoay ngón tay quanh thái dương để trêu chọc cậu, Woogyeong không nói gì mà chỉ lẩm bẩm “Mẹ kiếp, mẹ kiếp” rồi đổ đá trong cốc vào miệng. Eunsu vừa nhìn cảnh đó vừa cười khúc khích vì thấy buồn cười. Ngay cả Chaerin, người chỉ nói vài câu cũng khẽ cười.

 

Chỉ có Hamin là không thể cười được. Cậu chỉ biết thán phục trước giác quan nhạy bén của Woogyeong và không thể cười nổi. Vì cậu chẳng khác gì đã bị từ chối….

 

‘Cậu ta là con trai.’

 

Không hơn không kém, chỉ có đúng một câu đó. Cậu không thể ngủ được một đêm vì nghĩ đến lời anh đã gạt bỏ đi và coi thường như một chuyện vớ vẩn, và một đêm cậu gặp ác mộng. Trùng hợp thay đó lại là giấc mơ về thời trung học.

 

Cậu bị thiếu ngủ và nhờ đó mà ngày càng suy nghĩ nhiều hơn. Cậu thấy trái tim mình nặng trĩu hơn cậu nghĩ vì dù chưa tỏ tình nhưng cậu chẳng khác nào đã bị từ chối. Cậu định sẽ không để lộ ra vì cậu không muốn bị phủ nhận, và cậu cũng không có ý định tỏ tình. Cậu còn không dám mơ đến. Nhưng cậu đã cố tình trốn tránh vậy mà không ngờ tới lại bị đánh úp như thế này.

 

Cậu đã cố gắng không để bị tổn thương…, nhưng liệu nếu cậu đã tỏ tình thì có lẽ cậu đã bớt ấm ức hơn không―? Cậu còn có cả những suy nghĩ ngốc nghếch như vậy. Nếu đằng nào cũng sẽ bị từ chối, đằng nào cũng sẽ bị phủ nhận thì liệu có tốt hơn nếu cậu đã tỏ tình không? Liệu có tốt hơn nếu cậu đã để lộ ra không? Vậy thì có lẽ cậu đã từ bỏ nhanh hơn rồi…. Có lẽ cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu cậu đã trút hết lòng mình trước khi từ bỏ…. Cậu chỉ có những suy nghĩ vô lý.

 

“Anh thực sự bị từ chối ạ?”

 

Eunsu, người vừa cãi nhau với Woogyeong, thận trọng hỏi khi thấy Hamin vẫn đang ngẩn ngơ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Có vẻ như cô đã nhận ra rằng trạng thái của Hamin khác hẳn so với bình thường.

 

“Không phải vậy đâu. Dạo này anh chỉ là không ngủ được thôi.”

 

Chaerin nhìn cậu với ánh mắt dò xét trước câu trả lời như đang biện minh của Hamin. Cô là người duy nhất biết rằng cậu có người mình thích. Cậu cảm thấy như mình đã bị bắt gặp nói dối.

 

“Tại anh học hành vất vả từ đầu học kỳ thôi ạ. Anh cứ từ từ thôi . Tụi em sắp tới còn có cả lễ hội, cả hẹn hò nhóm, cả gì nhỉ, cả đi MT nữa, có nhiều thứ để làm lắm đó anh.”

 

Woogyeong vừa lẩm bẩm vừa tỏ vẻ không hiểu trước câu trả lời của Hamin. Eunsu liếc nhìn cậu như thể nghi ngờ lời cậu nói nhưng rồi lại chuyển sự chú ý sang điện thoại và mở lời.

 

“Đúng đó ạ. Anh cứ từ từ thôi. Nhìn anh em cứ tưởng anh không phải người ở thế giới này ấy, sống chăm chỉ quá. Em đã sốc khi thấy anh ghi cả lời đùa của giáo sư vào sổ đấy ạ? Em sẽ gom hết bí kíp từ mấy anh chị tiền bối cho anh nên anh đừng lo lắng mà cứ thoải mái đến trường thôi ạ.”

 

“Wow, Ha Eunsu ngầu quá.”

 

Woogyeong cảm động trước những lời nói mạnh mẽ của Eunsu. Nhưng Eunsu đã thẳng thừng từ chối.

 

“Tớ không cho cậu xem đâu.”

 

“Á, lại phân biệt đối xử à?”

 

“Tớ không thể cho một đứa cứ làm mỗi mình trong giờ học xem được. Tớ ghét nhất mấy cái đứa chỉ biết ăn không ngồi rồi đấy.”

 

“Wow, tổn thương quá. Nhưng mà đúng là tớ không có gì để nói. Nhưng mà cho tớ xem đi mà. Tớ khao bữa trưa cho.”

 

Hamin khẽ cười khi nhìn hai người lại cãi nhau. Rồi cậu chợt tự hỏi liệu mình có thực sự tỏ ra tuyệt vọng đến vậy không.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo