Sweet Shot - Chương 9

Không khí trong nhóm trở nên lạnh lẽo vì lời nói vượt quá giới hạn. Chaerin, và cả Hamin nữa, đều không thể bỏ qua những lời như vậy.

 

“Tôi….”

 

Hamin cau có vì những lời vô lễ, khẽ ngắt lời. Vẻ mặt gượng gạo cậu cố gắng giữ cũng méo mó đi.

 

“…Không nên tùy tiện nói những lời như vậy.”

 

Dù thận trọng, ánh mắt cậu lại rất kiên định. Khuôn mặt Cha Junseong vẫn luôn chế nhạo từ khi đến đây cuối cùng cũng trở nên cứng đờ.

 

“Cậu ta chửi thề trước mà?”

 

Sau đó cậu ta chỉ vào Chaerin và hét lên, vẻ mặt có vẻ rất oan ức. Hamin thở dài ngắn trước những lời nói trẻ con hết mức có thể, và nói như đang xoa dịu Chaerin.

 

“Chaerin cũng nên dùng từ ngữ nhẹ nhàng hơn….”

 

“Tại anh ta nói nhảm nhiều quá thôi ạ.”

 

Chaerin cố gắng nuốt cơn giận và trả lời một cách qua loa. Hamin nhìn sắc mặt cả hai bên một cách khó xử, lo sợ sẽ xảy ra ẩu đả. Nhưng thấy Chaerin không hề nhúc nhích, Cha Junseong không nói thêm một lời nào nữa mà chỉ lẩm bẩm chửi thề.

 

“…Mẹ kiếp….”

 

Cậu có cảm giác rằng bài tập nhóm này sẽ không hề suôn sẻ.

 

**

 

Kết thúc một ngày dài là thời gian nhâm nhi một ly rượu với Taein. Hôm nay cậu không có ca làm thêm, và sau khi kết thúc buổi họp nhóm bài tập khó chịu, dù là một ngày dài nhưng tâm trạng cậu không tệ. Dù thành viên Cha Junseong không hề giãn cơ mặt trong suốt buổi họp, Hamin vẫn cố gắng phớt lờ và tự nhủ phải tập trung vào việc của mình. Về bản chất, Hamin cảm thấy rất mệt mỏi khi có một người khó chịu bên cạnh. Vì tinh thần cậu vẫn chưa hoàn toàn ổn định.

 

“Này, tuyệt vời chưa.”

 

Taein nói rằng cậu sẽ giúp Hamin thay đổi tâm trạng và đưa cậu đến một quán cocktail ở Cheongdam-dong. Đây là nơi cậu ta đã hùng hồn tuyên bố sẽ dạy cậu uống rượu, người đã bị các bạn cùng khóa gán cho biệt danh “Al-ssu” (kẻ không biết uống rượu). Đó là một nơi trang nhã và lộng lẫy, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm. Nhạc jazz nhẹ nhàng và hương thơm ngát kết hợp với nhau tạo ra một bầu không khí trưởng thành.

 

Taein chọn đúng thời điểm đến kinh ngạc. Hôm nay vốn đã là một ngày dài, địa điểm này rất thích hợp để thay đổi tâm trạng. Cậu bị thu hút bởi khung cảnh đêm trải dài dưới mắt mình trong giây lát.

 

“Đây là chỗ của bạn anh tớ làm. Lần trước tớ đến đây lần đầu và thấy nó tuyệt vời luôn.”

 

Một lounge bar có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm ở Cheongdam-dong, quả nhiên là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.

 

“…Đắt tiền lắm.”

 

Hamin lặng lẽ thì thầm. Rõ ràng là một quán bar đắt đỏ.

 

“Đã có tớ đây rồi thì lo gì?”

 

Taein cười khẩy rồi lấy ra một chiếc thẻ đen. Cậu ta làm như đang lấy ra vũ khí bí mật một cách trẻ con. Hamin nhìn cậu ta như muốn hỏi “Gì đây?”.

 

“Thẻ anh ấy cho.”

 

“Anh ấy?”

 

“Ừ. Anh ấy bảo mua đồ ngon cho cậu nên đã cho tớ thẻ.”

 

Taein tự hào khoe khoang.

 

“Đừng có lôi tên tớ ra.”

 

Hamin nghiêm mặt đáp lại. Taein chẳng mảy may.

 

“Phải bán tên cậu thì anh ấy mới cho tớ chứ. Lần trước tớ bảo phải mua quà sinh nhật cho cậu nên anh ấy đã cho tớ một tờ séc.”

 

“Này, cậu cũng nhiều tiền mà.”

 

“Tiền của tớ là tiền của bố mẹ. Tiền của anh ấy là tiền của anh ấy.”

 

“Dù vậy thì….”

 

“Thực ra sắp đến sinh nhật cậu rồi còn gì? Đây không phải là nói dối đâu đấy?”

 

À. Hamin chớp mắt với vẻ mặt nhận ra. Vậy à? Thời gian trôi nhanh quá….

 

Hamin gõ nhẹ vào bàn và chống cằm. Sinh nhật năm ngoái cậu đang ở trong quân đội nên không được tổ chức. Ngoài việc mẹ cậu đã chuẩn bị một bàn tiệc sinh nhật muộn khi cậu về nhà trong kỳ nghỉ phép. Trước khi Taein chuyển nhà, ít nhất cậu vẫn cùng nhau tặng quà và trải qua một ngày sinh nhật đúng nghĩa.

 

“Ai sinh nhật vậy?”

 

“Ồ, anh ở đây rồi à?”

 

Một người đàn ông lạ xen vào cuộc trò chuyện. Giật mình bởi âm thanh phát ra từ phía sau, Hamin quay lại. Một người đàn ông tuấn tú với mái tóc nâu đang đặt tay lên chiếc ghế Hamin đang ngồi. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi vừa vặn với ngực và vai, cùng với quần âu và thắt lưng, một bộ trang phục hoàn hảo. Đến cả mùi nước hoa gỗ thoang thoảng cũng cho thấy đây là một người đàn ông trưởng thành.

 

“Nghe bảo Taerim và Heejae đến nên tôi ghé qua một lát. Đây là ai vậy?”

 

Đó là chủ quán, bạn của Taerim. Hamin cúi đầu chào.

 

“Chào anh, em là Song Hamin.”

 

“Chào em. Kim Sahyun, bạn của Taerim. À, cậu cũng quen Taerim à?”

 

Giới thiệu bản thân xong, anh chàng quay sang hỏi Taein với vẻ mặt chợt nhận ra.

 

“Tất nhiên rồi. Đây là bạn chí cốt của em mà. Anh ấy còn thích thằng nhóc này hơn cả em đấy.”

 

“Vậy à? Lần đầu tôi nghe đấy.”

 

Người đàn ông tên Kim Sahyun nhìn Hamin từ đầu đến chân. Anh ta mang một bầu không khí khác hẳn Taerim. Từ mùi nước hoa anh ta xịt đến trang phục và cách nói chuyện. Đặc biệt, ánh mắt anh ta nhìn người khác không hề tầm thường.

 

“Tại sao cái thằng đó lại giấu một người như em đi nhỉ.”

 

Sahyun khẽ cười và lẩm bẩm. Đúng lúc đó, một cặp đôi bước vào từ phía cửa. Những người có thể đoán trước được.

 

“Đến rồi à?”

 

Ánh mắt nhìn Hamin của Sahyun cuối cùng cũng rời đi. Taerim và cô bạn gái của anh đang bước vào cùng nhau.

 

“À, hay là mình đi chỗ khác đi?”

 

“….”

 

“Có biết bao nhiêu chỗ để đi mà sao hôm nay lại đến đây chứ, hừ.”

 

Taein lẩm bẩm một cách khó chịu khi nhìn cặp đôi đang tiến đến. Nhưng Hamin không nghe thấy gì cả. Cậu đã ngây người ra một lúc vì Taerim đang đến gần cậu từ một khoảng cách không xa.

 

Taerim và cậu chạm mắt nhau trong giây lát. Taerim nhìn Hamin, mở to mắt như thể giật mình, rồi mỉm cười dịu dàng. Đôi mắt anh cong lên và nốt ruồi dưới mắt anh động đậy.

 

Người lên tiếng trước là cô bạn gái đi cùng Taerim.

 

“Gì chứ, Taein cũng ở đây à?”

 

“Vâng, chào chị ạ.”

 

“Ai đây?”

 

Đó là cô gái mà cậu đã gặp ở cửa hàng tiện lợi vài hôm trước. Chắc chắn cô ấy là bạn gái của anh. Hamin tự động im bặt. Lòng cậu rối bời. Vừa vui vì gặp anh ở một nơi không ngờ tới, vừa cảm thấy xót xa khi nhìn thấy bạn gái của anh trước mặt…, cậu cảm thấy rất phức tạp.

 

“À, chắc là chị chưa gặp cậu ấy bao giờ nhỉ. Cậu ấy là bạn của em….”

 

“Không cần biết đâu.”

 

Taein định giới thiệu cậu với cô gái vừa ngồi xuống một cách tự nhiên, nhưng Taerim đột ngột ôm mặt Hamin vào lòng. Mùi hương dễ chịu thoang thoảng, như thể anh đã xịt nước hoa, nhưng không phải là một mùi hương nhân tạo mà là một mùi hương làm cậu ngứa ngáy mũi.

 

“Không muốn giới thiệu em cho ai cả.”

 

Taerim nói đùa, ôm chặt mặt Hamin.

 

“Gì vậy, sao lại thế?”

 

Taein đáp lại với vẻ mặt khó tin trước cảnh tượng đó.

 

“Em đã chào hỏi rồi mà.”

 

Câu trả lời thứ hai là của Kim Sahyun, bạn của anh.

 

“Có chuyện gì vậy, cậu ta là ai mà lại thế?”

 

Chỉ có cô bạn gái không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn Taerim.

 

Chỉ có Hamin là đứng im như tượng đá. Cậu cảm nhận được cơ bắp săn chắc qua lớp quần áo chạm vào má cậu, và mùi hương thoang thoảng làm cậu ngứa ngáy mũi khiến đầu cậu quay cuồng.

 

“Sao em lại uống rượu ở một nơi như thế này. Rõ ràng bảo sẽ cho em ăn ngon mà.”

 

Taerim trách Taein mà không buông tay đang ôm cậu.

 

“Kệ em.”

 

“Em đã gầy đi rồi nên anh lo lắm, phải cho em ăn thịt các kiểu chứ. Món ngon ấy.”

 

Anh nới lỏng vòng tay một chút rồi tự nhiên sờ soạng má Hamin. Anh vừa xoa vừa xoa khuôn mặt gầy gò của cậu với vẻ mặt xót xa, và khoảng cách quá gần và những ngón tay vuốt ve khiến bụng dưới của Hamin tê dại.

 

“Ôi, đẹp trai quá. Ai vậy nhỉ?”

 

Cô gái nhìn thấy khuôn mặt của Hamin cuối cùng cũng lộ ra khi Taerim buông tay, và thốt lên kinh ngạc.

 

“Đứa em mà tôi quý mến.”

 

Taerim trả lời. Vừa nói vừa vuốt tóc Hamin.

 

“Anh cũng có thứ để quý mến à?”

 

Người chế giễu đáp lại lời Taerim là người bạn Kim Sahyun của anh. Với một giọng điệu hoàn toàn không thể tin được.

 

“Ừ. Tôi chỉ giữ những thứ tôi quý mến cho riêng mình thôi.”

 

Taerim buông ra một lời trơ trẽn giải thích lý do anh chưa từng đề cập đến Hamin với những người thân cận của mình. Dù cậu biết nó chẳng có ý nghĩa gì to tát nhưng tai Hamin bỗng nóng bừng lên một cách vô cớ.

 

…Anh ấy quý mến mình, cơ đấy.

 

Dù cậu đã nghe nó vài lần, mỗi lần nghe cậu đều cảm thấy rất vui.

 

“Mấy người lớn có thể sang bàn khác được không ạ? Hôm nay em muốn nhâm nhi một ly với bạn thân của em thôi.”

 

Taein phớt lờ những gì anh trai mình đang nói và năn nỉ mọi người. Có vẻ cậu ta rất ghét phải chơi cùng anh trai mình.

 

Dù thế nào đi nữa, Taerim vẫn ngồi xuống cạnh Hamin. Sahyun ngồi cạnh cô bạn gái của anh. Taein thở dài thườn thượt rồi tu một ngụm nước đá.

 

“Hôm nay em không có ca làm thêm à?”

 

Ngồi xuống cạnh cậu, anh hoàn toàn xoay người về phía Hamin và bắt chéo chân. Vừa cười vừa nhìn cậu chằm chằm, anh vừa lười biếng chống cằm.

 

“…Vâng. Em chỉ làm ba ngày một tuần thôi ạ.”

 

“Thế cũng nhiều đấy.”

 

Anh nhìn cậu chằm chằm và dùng những ngón tay tinh tế vuốt ngược vài sợi tóc mái lòa xòa của cậu ra sau. Hamin giật mình trước hành động tự nhiên như dòng chảy đó, nhưng cậu đã che giấu nó một cách kín đáo và mỉm cười. Nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của cậu, anh ân cần hỏi.

 

“Em có muốn gì không?”

 

“Hả?”

 

“Sắp đến sinh nhật em mà.”

 

“À…. Dạ không, em không cần gì đâu ạ.”

 

Khuôn mặt Hamin ngơ ngác rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần trước lời nói bất ngờ của anh. Hamin lắc đầu bảo không sao. Nhưng Taerim không chịu thua.

 

“Hay là anh cho em tiền tiêu vặt nhé?”

 

“Em bảo là không cần mà….”

 

“À, thế thì không thành ý à?”

 

Không phải ý em là thế…. Hamin khẽ thở dài. Cậu không thích việc anh cố gắng làm gì đó cho cậu. Vì hành động đó chỉ là sự ưu ái dành cho “đứa em trai quý mến” mà thôi.

 

“Ai nhìn vào cũng tưởng là anh trai ruột không đấy.”

 

“Đến anh trai ruột cũng không làm thế này đâu ạ.”

 

Người đáp lại lời nói pha chút thất vọng của Sahyun là Taein.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo