Tôi nghĩ việc học là lối thoát của mình nên đã học hành rất chăm chỉ. Tôi chỉ nghĩ đến việc học hành chăm chỉ để vào một trường đại học tốt và thoát khỏi địa ngục đó. Nếu tôi học giỏi thì mọi người có lẽ sẽ bớt coi thường tôi hơn. Tôi đã học đến mức chảy máu cam và thói quen đó đã ăn sâu vào tôi.
Lý do tôi phải học hành chăm chỉ ngay cả bây giờ là vì học bổng. Tôi muốn giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ. Trong suốt thời gian qua tôi đã khiến bố mẹ phải lo lắng rất nhiều…. Tôi chỉ muốn đền đáp họ bằng cách này. Mỗi khi những suy nghĩ đó nối đuôi nhau, những ký ức trong quá khứ lại ùa về và mỗi khi như vậy tôi lại nhớ đến khoảng thời gian ngột ngạt đó, nhưng trớ trêu thay, mỗi khi như vậy lại có một người tôi muốn gặp. Dù là trước đây hay bây giờ. Một người đã bén rễ trong tim tôi.
**
Eunsu ép Hamin đến một buổi tụ tập có cả các tiền bối và cựu sinh viên của hội sinh viên. Cô ấy cứ khăng khăng muốn tạo mối quan hệ cho tôi, người không tham gia câu lạc bộ nào và không có bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào. Hamin đã từ chối một lần vì thiếu ngủ nhưng không thành công. Cuối cùng Hamin đồng ý và ngoan ngoãn đi theo cô ấy. Cậu không phải là người có thể từ chối dai dẳng khi người khác muốn giúp đỡ cậu.
Một quán rượu bình thường ở khu trường đại học ồn ào một cách kinh khủng. Có rất nhiều người cậu chưa từng gặp và Eunsu vừa đến đã chạy đôn chạy đáo chào hỏi mọi người. Mùi rượu đặc trưng tràn ngập khắp quán và những bài hát K-pop ồn ào vang vọng. Bầu không khí hoàn toàn khác với quán lounge bar mà cậu đã đến với Taerim cách đây không lâu. Đó chỉ là một quán rượu bình thường ở khu trường đại học.
Eunsu đặt Hamin xuống một chiếc bàn trống và nói với vẻ lo lắng.
“Anh, anh cứ ngồi yên ở đây nhé. Em quay lại ngay.”
Hamin vừa cảm thấy biết ơn vừa cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy cô ấy đang lo lắng cho cậu một cách sốt sắng. Chaerin hay Woogyeong tất nhiên cũng vậy, nhưng Eunsu còn hơn thế nữa. Cậu biết ơn cô ngay từ khi cô bắt chuyện với cậu.
“Em đừng lo cho anh mà cứ đi đi. Anh cũng sẽ nói chuyện với mọi người thôi.”
Hamin nói một cách vô tư và giúp Eunsu giảm bớt gánh nặng. Nghe vậy, Eunsu rạng rỡ hẳn lên và nói “Thật ạ?”. Ngay khi Eunsu quay đi, Hamin đã uống một cốc nước lọc. Cậu vừa mân mê cốc nước vừa nhìn xung quanh.
“Sao lại đến đây thế?”
Cậu ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc và thấy Cha Junseong đang đến chào hỏi cậu. Ánh mắt anh ta vừa khó chịu vừa ngạc nhiên.
“Chỉ là… thì….”
“À, chắc là Ha Eunsu kéo em đến à?”
Cha Junseong tự nhiên ngồi xuống đối diện cậu. Và anh ta hỏi lại với một giọng điệu như thể đã biết trước. Hamin thay lời đáp bằng một nụ cười gượng gạo.
Vừa ngồi xuống, Cha Junseong đã nhanh chóng mở chai soju đang đặt trên bàn.
“Hay là, em đang hẹn hò với Ha Eunsu ạ?”
Anh ta lấy ra một chiếc ly và rót soju vào đó. Hamin tròn mắt trước câu hỏi vừa đưa ly rượu về phía cậu vừa hỏi.
“Anh nói gì vậy ạ… Không, không có chuyện đó.”
“Vậy còn Kang Chaerin thì sao ạ?”
Đó không chỉ là một câu hỏi tò mò mà là một câu hỏi mang đậm tính thăm dò. Hamin hoảng hốt và tích cực xua tay. Cậu ra sức phủ nhận vì sợ những hiểu lầm gây phiền phức cho họ lan rộng.
“Anh nói gì vậy ạ, có chuyện đó đâu.”
“Vậy thì, sao em cứ để bọn con gái kéo đi như một thằng đần vậy ạ?”
Cha Junseong hỏi với vẻ mặt ngây thơ như thể anh ta thực sự tò mò.
…Lúc đó Hamin mới nhận ra ác ý trong con người trước mắt. Cậu đã biết rằng anh ta không ưa mình từ trước rồi. Không chỉ Cha Junseong mà thôi. Thỉnh thoảng cậu cũng cảm thấy những ánh mắt khó chịu của những người bạn nam trong khoa liếc nhìn cậu, tự hỏi không biết họ đang nói những gì.
“Anh muốn nói gì ạ?”
Hamin nhìn xuống ly soju đang đặt trước mặt cậu. Ác ý. Những cảm xúc tiêu cực đè nén cậu luôn khiến cậu mệt mỏi.
“Không, chỉ là. Tôi thấy buồn cười khi thấy cậu cứ bám lấy bọn con gái ấy mà.”
Chúng ta cạn ly nhé ạ? Anh ta vừa nói ra những lời khó nghe vừa thản nhiên mời cậu uống rượu. Bàn tay Hamin đang cầm ly soju khẽ run lên.
“Sao vậy, sao không uống? Hay là không muốn uống với tôi? Tôi gọi Ha Eunsu đến nhé?”
Cha Junseong không chỉ giễu cợt mà còn chế nhạo cậu hết mức có thể. Anh ta gõ cộc cộc ly soju xuống bàn với một nụ cười khó chịu. Hamin cắn chặt môi rồi cầm ly lên.
“…tôi uống.”
Hamin sợ gây phiền phức cho Eunsu nên đã uống cạn ly rượu một hơi. Cha Junseong cười khẩy và cũng uống cạn ly của mình. Và ly rượu lại được rót đầy ngay lập tức. Cổ họng cậu cảm thấy rát bỏng ngay cả chỉ với một ly, và khi nhìn Cha Junseong với tốc độ nhanh như vậy, anh ta lại cười nhạt.
“Tôi đã muốn uống với cậu từ trước rồi . Bọn con gái bảo là nếu uống với người đẹp trai thì sẽ vui.”
“….”
“Tôi tò mò không biết có thật không.”
Vẻ mặt anh ta tràn đầy sự chế giễu. Rồi anh ta nâng ly của mình lên và cụng ly với Hamin. Và anh ta nhìn Hamin với một ánh mắt có phần ép buộc. Như thể muốn nói sao cậu không uống đi.
Hamin nghiến răng và dốc cạn ly thứ hai vào miệng. Cậu cảm thấy mùi cồn cay xè lan tỏa thật kinh tởm. Ngay cả cái cách rượu trôi xuống cổ họng cũng khác với loại rượu mà cậu đã uống ở quán lounge bar với Taein cách đây không lâu.
Cậu nghiêng đầu để cố gắng nuốt rượu thì cảm thấy một ánh mắt khó chịu đang nhìn mình. Cậu khẽ nhíu mày trước ánh mắt nhìn lướt từ đầu mũi xuống đến xương quai xanh. Nhưng vì không muốn phản ứng nên cậu đã cố tình không nói ra và một lần nữa cậu lại nghe thấy những lời chế giễu.
“Này, tôi thấy cậu đẹp trai thật đấy.”
Hamin nhíu mày hơn một chút trước lời khen chân thành một cách lạ lùng. Đôi mắt lấp lánh của anh ta không hề thuần khiết.
“Cổ này sao ta… Trắng quá. Hơi gợi cảm đấy. Hơi… À, có biết mấy cái kiểu đó trong phim JAV không ạ?”
Thằng khốn chỉ biết béo, thằng lợn mỡ, thằng cục mỡ. Cậu đã từng nghe những lời chửi rủa đó nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị quấy rối theo kiểu này nên khuôn mặt Hamin đỏ bừng vì xấu hổ.
Những kẻ có ác ý thường như vậy. Họ rất giỏi nói những lời khiến người khác khó chịu và hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của người nghe. Như thể họ là những người chuyên về những điều đó vậy.
“À, tôi không có ý trêu cậu đâu, tôi chỉ thấy lạ thôi. Tôi khen đấy, khen cậu đấy.”
Cha Jun-sung cười khúc khích và nói thêm khi thấy khuôn mặt của Ha-min cứng đờ. Giống như vừa ném bùn vào người khác rồi lại nói rằng không cố ý, ngược lại còn khiến người bị hại không thể nói gì, Ha-min thở dài khe khẽ.
Ha-min cố gắng kìm nén và chỉ uống rượu. Anh sợ rằng nếu đáp trả sẽ chỉ gây ồn ào. Anh không muốn Eun-soo, người đã lo lắng và đưa anh đến đây, phải khó xử nên cố tình phớt lờ.
**
“Oppa, anh ổn không?”
Trước mắt anh mọi thứ quay cuồng. Hình ảnh Eun-soo đang lo lắng nhìn anh biến thành hai, rồi thành ba. Ơ, nhiều mặt quá.
Nhiều quá đi… Ha-min lẩm bẩm và nheo mắt lại.
“Eun-soo… nhiều quá.”
Cô thở dài khi anh dùng ngón tay chỉ vào mặt Eun-soo và lẩm bẩm một cách nghiêm túc.
“Say bí tỉ rồi.”
Cô đặt tay lên trán. Ha-min lắc đầu với khuôn mặt đỏ bừng.
“Không phải, anh ổn. Thật mà. Thật đấy. Thật mà.”
Eun-soo bật cười khi anh lặp đi lặp lại những lời giống nhau.
“Đó là thói quen khi say của anh đấy. Lặp lại những lời giống nhau.”
“Anh có thói quen say rượu đâu….”
Khi Eun-soo đã uống hết một lượt với các tiền bối, nghe xong những lời khuyên nhủ như cằn nhằn, thì Ha-min đã ngà ngà say. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó ư? Thấy vô lý, cô nhìn Cha Jun-sung đang ngồi đối diện, nhưng anh ta nhún vai, giơ hai tay lên như thể không biết gì. Cô biết rằng đám người Cha Jun-sung thường không ưa Ha-min, nhưng cô không có gì để trách móc. Dù sao thì rượu cũng là anh tự uống.
“Nhà oppa… à, em không biết.”
“…Anh cũng không biết.”
“Anh đang nói gì vậy? Nếu oppa không biết thì sao?”
“…Không biết.”
Ha-min lẩm bẩm và lặp lại những lời giống nhau. Thấy không ổn, Eun-soo hỏi lại.
“Anh không có ai để liên lạc sao? À, gọi cho Tae-in oppa… đưa điện thoại cho em.”
“…Anh ổn mà. Thật mà, Eun-soo à. Eun-soo à, xin lỗi.”
“Anh nói gì vậy, sao lại xin lỗi em?”
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Eun-soo lắc đầu ngán ngẩm trước lời xin lỗi đột ngột của anh. Anh không đến mức bất tỉnh, nhưng chắc chắn là say rồi. Cô đã biết từ trước rằng anh yếu rượu. Cô đã từng chứng kiến một lần ở buổi họp lớp. Anh cứ lảm nhảm những điều vô nghĩa rồi bất tỉnh…. Nếu Tae-in không đến đón lúc đó thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.
“Oppa, ngoài Tae-in oppa ra, anh có ai khác để gọi không?”
Lần trước đã như vậy, nếu lần này lại nhờ đến Tae-in thì Eun-soo sẽ cảm thấy có lỗi, cô lại hỏi. Nghe vậy, đôi mắt nheo lại của Ha-min chớp chớp.
“À….”
‘Lần sau nếu lại như vậy thì gọi cho anh.’
Buổi sáng sau ngày nhờ vả Tae-in, anh trai đã nói với anh như vậy.
“Anh trai….”
Eun-soo nghiêng đầu khi thấy anh cau mày suy nghĩ và lẩm bẩm.
“Anh trai? Anh trai ạ?”
Cô hỏi lại vì nghe không rõ, nhưng Ha-min không trả lời. Eun-soo thở dài khe khẽ, nắm lấy vai Ha-min và nói chắc chắn. Giống như muốn khắc sâu vào đầu anh, người đang say xỉn.
“Oppa, em sẽ đi mua thuốc giải rượu, anh cứ đợi một chút nhé. Biết chưa?”
Cô giữ chặt vai Ha-min như muốn anh nhớ kỹ. Ha-min cúi đầu và gật đầu nhẹ. Trong đầu anh đã tràn ngập những suy nghĩ khác.
Anh trai… đã bảo gọi điện. Ha-min bất giác nhớ lại ký ức trước đây và mân mê điện thoại. Đồng thời, cậu nhận ra đây chính là cảm giác say xỉn… Cảm thấy một sự thôi thúc không thể cưỡng lại. Một sự thôi thúc khó mà kiềm chế được….
Bàn tay của Ha-min tự động di chuyển. Cậu mở khóa màn hình và nhấn vào danh bạ. Dù sao thì số điện thoại đã lưu cũng không có nhiều. Mẹ, bố, Tae-in, Eun-soo, Woo-kyung, Chae-rin… Tae-rim hyung.