Sweet Shot - Chương 118

“Vậy ạ? Dạo này em thấy mặt anh tươi tắn hơn hẳn.”

Có lộ liễu vậy sao? Hamin vô thức đưa tay sờ lên mặt mình.

“Mà lại còn thấy tiền bối Lee Taerim hay đưa anh đến trường nữa chứ.”

“em thấy rồi á?”

“Xe của tiền bối đó đắt tiền nên nổi bần bật mà.”

“À…”

“Không biết tiền bối khoa Quản trị Kinh doanh đó sao dạo này hay lượn lờ ở khoa mình thế.”

Lý do thì quá rõ ràng rồi. Chaerin cười khẩy, liếc nhìn Hamin. Hamin ngượng ngùng đỏ vành tai, cười gượng gạo. Cậu cảm thấy như bị ai đó phát hiện ra bí mật, ngại ngùng đưa tay xoa gáy. Chaerin vừa đi bên cạnh cậu vừa tiếp tục câu chuyện.

“Oppa cũng giỏi thật đấy.”

“Ừm?”

“Cuối cùng thì anh cũng không từ bỏ mà.”

Hamin nhận thấy giọng nói của Chaerin có chút chua xót, nghi hoặc nhìn cô.

“Liệu em cũng có thể không từ bỏ được không ?”

Nghe giọng cô có phần tự giễu, Hamin khẽ thở dài. Cậu hiểu Chaerin đang nói gì, Hamin ngập ngừng không đáp. Cậu biết mình không có tư cách gì để đưa ra lời khuyên, Hamin suy nghĩ cẩn thận rồi chậm rãi mở lời.

“Cái việc từ bỏ đó… không phải cứ muốn là được đâu.”

“…”

“Trái tim con người mỏng manh lắm. Cuối cùng thì nó vẫn cứ đi theo những gì mình muốn thôi.”

Giọng nói của Hamin nhẹ nhàng như dòng nước chảy, đầy vẻ từng trải. Đó là những lời xuất phát từ kinh nghiệm của cậu. Cậu đã từng nói sẽ từ bỏ vì người khác, vì bản thân mình, nhưng cuối cùng cảm xúc vẫn cứ dẫn lối cậu đi. Rốt cuộc thì con người ai cũng ích kỷ cả thôi.

“Nếu ích kỷ rồi mất đi thì sao ?”

“Nếu vậy mà vẫn cố nhẫn nhịn… thì có nhịn được không?”

Hamin vừa suy nghĩ vừa trả lời. Nhìn lại khoảng thời gian đã qua, cậu chưa từng nhẫn nhịn một lần nào cả. Cậu luôn là người chủ động trong các mối quan hệ. Cuối cùng thì cậu vẫn cứ hành động theo trái tim mình mách bảo. Cậu đã để cho cảm xúc yêu thích chi phối lý trí của mình.

“Vậy oppa đã làm gì ạ?”

“Hả?”

“Oppa đã hẹn hò với tiền bối đó như thế nào ạ?”

“Đâu, đâu có. Bọn, bọn anh có hẹn hò gì đâu.”

“Vậy là đang thả thính nhau ạ?”

…Có lẽ là vậy? Hamin gãi đầu bối rối.

“Chỉ là… đang tìm hiểu nhau… hay sao đó…”

Nhưng hai người đã ngủ với nhau rồi còn gì…

“Trời ạ. Đến giờ còn đang tìm hiểu nhau á?”

“Tóm lại… bọn anh chưa hẹn hò.”

Hamin ngượng ngùng lẩm bẩm.

“Dù sao thì em cũng thấy ghen tị đấy ạ.”

“Hả?”

“Dù gì thì anh cũng đang có những tiến triển tốt đẹp với người mình thích mà.”

Nghe Chaerin nói vậy, Hamin không khẳng định cũng không phủ nhận. Nghe cô nói như vậy, cậu chợt nhận ra mình cần phải xác định rõ mối quan hệ với anh. Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp hơn bình thường, cả hai đang cải thiện mối quan hệ mà không còn dối trá hay che giấu điều gì, nhưng cậu và anh vẫn đang ở trong một mối quan hệ mập mờ. Anh đã nói thích cậu, nhưng cậu vẫn chưa thể dễ dàng chấp nhận điều đó, cậu cho rằng đó chỉ là những cảm xúc bị chi phối bởi lòng thương hại và sự thương xót. Mặc dù lý trí nghĩ như vậy, nhưng thực tế cậu lại cảm thấy rất vui. Khoảng thời gian cậu ở bên anh… khoảng thời gian cả hai cùng nhau.

Song Hamin thật mỏng manh. Cậu thật sự quá mỏng manh.

**

Nhờ cuộc trò chuyện với Chaerin mà cậu không thể tập trung vào bài giảng suốt cả buổi học. “Thả thính”? Liệu cái từ ngữ sến súa đó có phải là cái tên để chỉ mối quan hệ của cậu và anh không? Cậu cảm thấy có chút bối rối vì không thể định nghĩa được mối quan hệ của cả hai. Chẳng lẽ chỉ cần cậu đưa ra quyết định thôi sao? Anh đã níu kéo cậu và nói thích cậu, nhưng cậu lại cảm thấy đó chỉ là những cảm xúc bị cuốn theo trong bầu không khí hưng phấn.

Thẳng thắn mà nói, ngay cả khi cậu và anh hẹn hò, liệu nó có thể kết thúc bằng một lời nói đơn giản như “hẹn hò” được không? Anh đã từng hẹn hò với phụ nữ, và có lẽ sau này anh sẽ gặp một ai đó khác. Anh vốn là một người như vậy mà. Anh là người dễ dàng gặp gỡ và chia tay với người khác. Liệu cậu có thể chịu đựng được những điều có lẽ là bản chất của anh hay không? Cậu thì hoàn toàn ngược lại. Việc gặp gỡ, chia tay và trao đi tình cảm với ai đó không hề dễ dàng đối với cậu. Đến mức có thể coi là bảo thủ.

Nếu mối quan hệ của cậu và anh tiến triển, thì sau đó sẽ như thế nào? Hamin nhận ra một phần trong cuốn vở của mình toàn là dấu chấm hỏi khi buổi học kết thúc và không khí trong giảng đường bắt đầu ồn ào hơn. Những hình vẽ nguệch ngoạc mà cậu vô thức vẽ đã lấp đầy cuốn sách chuyên ngành.

Ngay khi những buổi học mà cậu hoàn toàn không thể tập trung kết thúc, cậu đã đến khu vực gần phòng thu của Taein. Vì Taein bảo gần phòng thu có một quán ăn ngon tuyệt cú mèo. Cậu cảm thấy mình đã nợ Taein nhiều thứ, Hamin tuyên bố với Taein rằng tối nay cậu sẽ chiêu đãi. Taein vui vẻ đồng ý, còn gọi thêm rất nhiều món chính và cả món phụ, ăn uống no nê.

Lâu lắm rồi cậu mới được ăn bữa trưa không phải ở nhà ăn, ăn no căng cả bụng, cả hai mỗi người cầm một ly cà phê rồi đi về phía phòng thu. Ở không gian riêng của Taein thì nói chuyện cũng thoải mái hơn, và vì Taein nói cậu ấy cần chỉnh sửa video và muốn xin lời khuyên nên Hamin vui vẻ đồng ý.

Hơn nữa, để kể về tình hình hiện tại của mình thì phòng thu có khả năng cách âm hoàn hảo sẽ phù hợp hơn là những nơi bên ngoài thoáng đãng. Ngay từ khi cậu báo tin mình đã quay trở lại nhà của anh, Taein đã không giấu giếm vẻ tò mò về câu chuyện của cậu và anh.

“Lần này tớ quyết định lấy việc tổ chức sinh nhật của tớ làm nội dung để quay rồi đăng lên.”

Bước vào phòng thu, Taein vừa nói vừa đặt chiếc túi đeo hông xuống. Mối quan tâm lớn nhất của Taein dạo này chỉ có chuyện tình cảm của Hamin và những nội dung để đăng lên video.

“À, đúng rồi, sắp đến sinh nhật cậu rồi nhỉ.”

“Nên là tớ mới nói, thay vì tặng quà thì cậu có thể xuất hiện trong video của tớ lần này được không?”

“Hả?”

“Tớ định làm vlog kiểu tự nhiên, quay cảnh uống rượu và trò chuyện thôi. Thỉnh thoảng nhá hàng một chút về bài hát tự sáng tác. Mấy đứa trong nhóm tớ cũng sẽ xuất hiện hết, cậu có thể tham gia cùng bọn tớ không?”

Trước lời đề nghị bất ngờ, Hamin chưa từng nghĩ đến chuyện này nên không thể trả lời ngay được.

“Tớ ăn nói không được hay cho lắm…”

Cậu nói với vẻ mặt như muốn hỏi tại sao lại nhất thiết phải là mình vậy, Taein cười khẩy.

“Này, cậu không cần nói gì cả. Chỉ cần thở thôi cũng được.”

“Vậy thì tớ đâu cần phải tham gia…”

“Không. Tuyệt đối cần.”

Taein trợn tròn mắt, nắm chặt tay Hamin.

“Đồng ý nhé?”

“Không biết nữa… Có khi tớ tham gia lại thành ra làm phiền thì sao…”

“Lại khiêm tốn nữa rồi. Mấy đứa đẹp trai xinh gái chỉ cần xuất hiện một lát thôi cũng có hiệu quả gấp bội rồi.”

“Cậu đang nói gì vậy.”

“Thôi được rồi. Cứ tham gia một lần đi. Tớ có kế hoạch hết rồi.”

“…Tớ thật sự không cần phải nói gì hết á?”

“Tớ đã bảo thế rồi mà. Cứ tin tưởng hyung đây. Tớ trả công cho.”

“Trả công gì chứ. Thôi bỏ đi.”

“Hả? Thật chứ. Sau này đừng có đổi ý đấy nhé.”

Hamin phì cười, gật đầu. Thấy cậu vui vẻ đồng ý, Taein hài lòng cười rồi tựa lưng vào chiếc ghế bập bênh một cách thoải mái, đổi chủ đề.

“Còn cậu thì sao.”

“Hửm?”

“Dạo này cậu thế nào rồi.”

Taein vừa uống cạn gần hết ly americano vừa hỏi. Hamin có thể biết ngay câu hỏi này liên quan đến anh và cậu nên cậu vô thức đưa tay lên xoa mũi.

“Cậu và hyung đã giải quyết ổn thỏa rồi chứ?”

Thấy Hamin khó mở lời, Taein chủ động hỏi trước. Hamin ngượng ngùng gãi má.

“Nghe bảo ngày nào anh ấy cũng đến trường đón cậu mà.”

“Sao cậu biết?”

“Sao tớ lại không biết. anh ấy là một người nổi bật ở bất cứ đâu nên chuyện gì cũng đến tai tớ hết.”

“À…”

“Hơn nữa, trong đám bạn của cậu có nội gián của tớ đấy.”

Hamin ngây thơ mở to mắt nhìn Taein, Taein cười tinh nghịch.

“Không nói đâu. Vì là nội gián nên đương nhiên phải giữ bí mật rồi.”

“Xì.”

Hamin cười khẩy, ra vẻ chán ghét.

“Tóm lại là có một hội những người mong muốn hai cậu thành đôi. Tớ là hội trưởng, và nội gián của tớ là thành viên số một.”

“Ngoài cậu ra còn có ai biết chuyện giữa tớ và hyung nữa sao?”

“Không biết nữa… Vì đứa đó khá là tinh ý mà. Tớ không nói gì đâu đấy nhé?”

Vẫn còn Chaerin, người có thể đoán được mọi chuyện, giờ lại còn một người nữa sao? Thấy vẻ mặt của Hamin cứng đờ, Taein tặc lưỡi rồi huých vai cậu.

“Này, đừng lo. Chuyện này không lan ra đâu. Dù có lan ra thì người ta cũng không tin đâu. Hyung đã hẹn hò với bao nhiêu cô gái rồi, ai mà tin…”

“…”

“…Tớ xin rút lại lời vừa nói.”

Taein vội vàng bịt miệng lại bằng tay, lén liếc nhìn sắc mặt của Hamin. Hamin cười như mếu rồi tiếp lời.

“Tớ và hyung vẫn đang ổn… chắc vậy.”

“Chắc vậy là sao.”

Cậu và anh đang rất ổn. Cậu cảm thấy bình yên và có được sự ổn định hơn bao giờ hết. Anh không ép buộc hay thúc giục cậu điều gì, cả hai trò chuyện và dần tìm hiểu về nhau từng chút một. Cậu biết những hành động của anh là để lấy được lòng tin của cậu, và chính vì vậy mà cậu càng cảm thấy mập mờ hơn.

Cả hai sống cùng nhau, cùng nhau làm mọi việc, cùng nhau trải qua những khoảng thời gian vui vẻ, nhưng chỉ dừng lại ở đó. Anh không đòi hỏi gì hơn, cũng không yêu cầu bất cứ điều gì. Đây là lần đầu tiên cậu rơi vào tình huống này, và cậu không biết phải làm gì hơn. Một mối quan hệ mập mờ. Hai người không còn thân mật thể xác như trước, nhưng mối quan hệ của họ lại trở nên mập mờ hơn trước. Những lời Chaerin nói lại ùa về trong tâm trí cậu. “Thả thính”? “Mối quan hệ tiến triển”? Rồi sao nữa?

“Hai người không hẹn hò sao?”

Hamin bối rối gãi má.

“Đến giờ vẫn chưa hẹn hò á?”

“Thì… vẫn chưa. Bọn tớ vẫn đang rất ổn…”

Taein há hốc mồm, thở dài thườn thượt như thể đang cảm thấy cậu quá tuyệt vời.

“Đến giờ vẫn chưa có tiến triển gì á?”

Hamin không thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn nào. Cả hai vẫn chưa chính thức hẹn hò, nhưng cũng không còn thân mật thể xác như trước, nên cậu không thể nói rằng đó là một mối quan hệ yêu đương.

“Hyung đang nghĩ gì vậy không biết.”

“…”

“Không phải trước khi anh về Mỹ thì hai người phải nói chuyện rõ ràng với nhau sao?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo