Sweet Shot - Chương 13

Xúc động muốn gặp anh bỗng ập đến như một tiếng sét đánh ngang tai. Khao khát được nghe giọng anh, dù không được gặp, trào dâng như suối nguồn. Trong lúc đó, điện thoại đã đổ chuông. Cậu biết mình đang thật hèn hạ khi phải mượn men say để gọi điện, nhưng cậu không nghĩ được gì khác vào lúc này.

 

-Alo.

 

A, tim cậu đập thình thịch trước giọng nói trầm ấm vang lên từ bên kia điện thoại. Chỉ nghe giọng thôi mà đã vui đến vậy sao. Hamin tự mình tủm tỉm cười rồi mở miệng.

 

“…Em là Hamin ạ, hyung.”

 

Giọng cậu run rẩy và mang theo sự vui vẻ do men say. Đối phương khẽ cười trước lời cậu nói tên mình một cách nhẹ nhàng.

 

-Ừ, Hamin à.

 

Đôi mắt Hamin đang cười bỗng trở nên u sầu trước giọng nói gọi tên cậu một cách dịu dàng. Vô vàn cảm xúc trào dâng trong tim cậu. Dù anh không biết, cậu thì lại đơn phương.

 

-Hamin à?

 

Một tiếng gọi dịu dàng nữa vang lên vì sự im lặng không hồi đáp. Hamin cảm nhận được tâm trạng đang trùng xuống và nắm chặt điện thoại. Và cậu nhẹ nhàng mở miệng.

 

“Hyung, em… Em đã uống rượu….”

 

-Ừ.

 

Hyung đã bảo em gọi cho hyung nếu em lại uống rượu mà, nên… nên….

 

Cậu không thể nói nên lời. Cậu gọi điện vì bốc đồng nhưng lại không thốt nên lời. Giống như người câm bị ngậm bồ hòn, cậu không thể nói nên lời và anh vẫn không hề giục giã dù cậu đã giữ máy rất lâu.

 

“….”

 

-….

 

Ngực cậu thắt lại trước sự im lặng như thể đang kiên nhẫn chờ đợi cậu nói tiếp. Em muốn gặp hyung. Từ sáng, không, từ mấy ngày trước, không, mà là mỗi ngày. Mỗi ngày em đều muốn gặp hyung, mỗi ngày em đều muốn nghe giọng hyung, những lời bốc đồng đó trào dâng trong cổ họng cậu. Lúc đó.

 

-anh yêu, ai vậy?

 

Một giọng nói khác, không phải của anh, vang lên từ bên kia điện thoại. Cậu có thể đoán được chủ nhân của giọng nói đó là ai. Chỉ có một người duy nhất có thể gọi Taerim là “anh yêu” vào giờ muộn thế này. Người yêu của anh.

 

Tất cả cơn say và sự bốc đồng của cậu đều tan biến như bị dội một gáo nước lạnh vào người trước giọng nói đó. Cậu nhận ra hành động của mình chỉ đến bây giờ, khi tâm trạng đã hoàn toàn trùng xuống. Cậu cắn chặt môi khi nhận ra mình suýt chút nữa đã gây ra một chuyện tày đình vì mượn men say. Đồ điên… Song Hamin đồ điên.

 

Hamin vô thức ấn vào nút kết thúc cuộc gọi. Cậu nắm chặt lấy trái tim đang đập thình thịch như thể vừa phạm tội và ấn nút kết thúc cuộc gọi. Cậu không còn tâm trí để nghĩ đến việc anh sẽ bối rối vì cuộc gọi đột ngột bị ngắt, cậu chỉ nghĩ đến việc phải dừng ngay hành động điên rồ này lại.

 

Ting.

 

Điện thoại rung lên ngay khi cuộc gọi vừa kết thúc. Là Taerim hyung. Cái tên cậu đã lưu hiện lên trên màn hình. Hamin nhìn xuống cái tên đó và nắm chặt điện thoại đến mức muốn vỡ tan. Cậu cảm nhận được tiếng rung và vùi điện thoại vào ngực, co rúm người lại.

 

Cậu không biết mình đang làm gì. Cậu không biết phải điều chỉnh cái cảm xúc hỗn độn này như thế nào.

 

**

 

Tâm trạng trùng xuống của cậu không dễ dàng gì mà tốt lên được.

 

Cậu vẫn còn dư âm của cơn say và cậu lại nhớ đến những gì mình đã làm khi say nên tâm trạng trùng xuống của cậu không dễ dàng gì mà hồi phục được.

 

Eunsu túm lấy Hamin, người lờ đờ đến trường vào ngày hôm sau và hỏi. Cha Junseong có gây sự với anh không ạ? Cô ấy hỏi với một khí thế như thể sẽ đấm cho tên đó một trận nếu đúng là vậy. Cái tên đó có ép anh uống rượu không ạ? Cô ấy trút một tràng câu hỏi với ánh mắt nghi ngờ nhưng Hamin chỉ lắc đầu.

 

Dù sao thì cậu cũng không có ý định mách lẻo với Eunsu. Và Cha Junseong, người cậu gặp trong giảng đường, đã thì thầm to nhỏ với đám bạn của mình sau khi chạm mắt với Hamin. Dù bầu không khí không tốt, Hamin vẫn cố gắng phớt lờ. Chuyện này vẫn chưa là gì cả.

 

“Nhưng nếu không phải Cha Junseong thì làm gì có lý do gì để oppa uống nhiều đến vậy ạ?”

 

Eunsu tỏ vẻ không thể hiểu dù cô ấy có nghĩ thế nào đi chăng nữa.

 

“Em cứ thấy cái tên đó hình như dạo này đang nhắm đến oppa thì phải. Trước khi oppa đến thì hắn cứ tưởng hắn là người đẹp trai nhất khoa đó ạ.”

 

“….”

 

“Đại học rồi mà còn bày trò đầu gấu, trẻ trâu vừa thôi.”

 

Giảng xong, mọi người ồn ào rời khỏi giảng đường. Khi Hamin đang khoác túi xách, Eunsu vẫn lẩm bẩm một mình với vẻ không hài lòng.

 

“Không sao đâu. Đừng lo lắng.”

 

“Hừm…. Sao em cứ nhìn oppa là lo lắng thế nhỉ?”

 

Eunsu khoe khoang trong khi vung tay. Đó là khi Hamin khẽ cười vì những lời nói đùa.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Giọng nói trầm thấp lướt qua tai phát ra từ phía sau Eunsu và Hamin. Hamin và cả Eunsu đều ngạc nhiên ngoái đầu lại.

 

“Hyung…?”

 

“Ừ…! À, chào tiền bối ạ!”

 

Trước Taerim xuất hiện trước mặt, Eunsu bối rối chào hỏi còn Hamin thì khẽ gọi anh. Taerim bình tĩnh nhìn những người đang ngạc nhiên và dịu dàng mỉm cười.

 

“Chào.”

 

Sau khi chào hỏi đơn giản, Taerim đưa tay bắt lấy gáy Hamin. Anh xoa xoa các ngón tay lên phần gáy lộ ra. Hamin cứng người lại trước cảm giác kỳ lạ đó và Taerim bình thản nhìn Eunsu.

 

“Bạn của Hamin à.”

 

Eunsu mở to mắt thay vì đáp lại lời gọi của Taerim, người có vẻ không biết tên cô.

 

“Ý anh là sao ạ?”

 

“Sao lại lo lắng?”

 

Taerim hỏi lại như thể không hiểu. Đồng thời, bàn tay thân thiện đang nắm gáy bỗng lướt nhẹ nhàng trên da Hamin. Đó là một cuộc tấn công bất ngờ. Bất ngờ vì anh đột nhiên xuất hiện, và cũng bất ngờ vì cái vuốt ve tay đó. Tâm trạng trùng xuống của Hamin thoáng chốc trở nên phấn chấn. Đồng thời, cậu bị thu hút bởi khuôn mặt nghiêng đẹp trai của anh. Chỉ với sự tồn tại của mình thôi mà anh đã làm cậu xao xuyến. Trong lúc cậu đang bị khuôn mặt anh đánh cắp tầm nhìn, Eunsu đã hoảng hốt mở lời.

 

“Dạ…? À, thì hôm qua oppa có uống rượu ạ….”

 

Ngay cả Eunsu, người luôn hoạt bát và nhanh nhẹn, cũng có vẻ rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Taerim. Cô ấy, người nổi tiếng là có nhiều mối quan hệ rộng, bỗng ngập ngừng như thể bị quá tải trước lời của người mà cô không thể kết thân.

 

“Em chào anh ạ, tiền bối!”

 

Đúng lúc đó. Giữa đám người ùa ra từ giảng đường như sóng vỗ, có người nhận ra Taerim và cúi gập người chào anh một cách kính cẩn. Tiếng chào to đến mức mấy học sinh đi ngang qua cũng phải liếc nhìn. Dù có một vài học sinh nhận ra và chào Taerim, nhưng không ai chào hỏi một cách nổi bật như vậy.

 

“Chào. Nhưng mà ai đây?”

 

Anh, người bình thường sẽ chỉ gật đầu rồi đi qua, lại hỏi thêm. Giọng điệu như thể không thể không hỏi vì lời chào quá kính cẩn.

 

“À, em là Cha Junseong, bạn cùng khóa với Hamin ạ!”

 

Không ai khác chính là Cha Junseong, và Eunsu bên cạnh đã thở hắt ra một hơi như thể không nói nên lời. Cô liếc nhìn anh ta với ánh mắt khó chịu như thể anh ta đang cố tình gây sự chú ý để lấy lòng.

 

“À… Bạn Hamin.”

 

Tay Taerim rời khỏi gáy và đặt lên vai cậu. Anh xoa xoa vai Hamin trong khi lẩm bẩm một mình.

 

“Thân thiết không?”

 

Taerim hỏi Hamin, nhưng Cha Junseong đã mặt dày chen vào đáp lời một cách kính cẩn.

 

“Dạ, cũng khá thân ạ. Bọn em cùng làm bài tập nhóm và cùng uống rượu. Thỉnh thoảng em cũng xin lời khuyên nữa, đúng không ạ?”

 

Cha Junseong toe toét cười và xin sự đồng ý từ Hamin. Dù cảnh tượng đó thật lố bịch, Hamin vẫn không bận tâm đến Cha Junseong mà chỉ dán mắt vào Taerim đang đứng ngay bên cạnh mình.

 

Anh đã ở đây từ khi nào vậy nhỉ? Hay là anh đã đợi đến khi tan học… Để gặp mình?

 

“Hamin oppa không uống được rượu mà cậu lại ép anh ấy uống à?”

 

Người lên tiếng với Cha Junseong đang thao thao bất tuyệt để lấy lòng Taerim là Eunsu. Gương mặt cô tỏ rõ vẻ khó chịu trước sự thay đổi thái độ của Cha Junseong. Tên đó hôm qua còn không thèm nhìn đến Hamin dù anh đã say khướt đến mức loạng choạng, giờ lại nói mấy lời đó, cô không thể nào không tức giận. Nghe những lời nói như ném đá dò đường của Eunsu, Taerim khẽ hừ một tiếng rồi hỏi.

 

“Vậy à?”

 

Đương nhiên, lần này người Taerim hỏi vẫn là Hamin. Ngay cả trước khi Hamin kịp trả lời, Cha Junseong vô duyên lại chen vào.

 

“Ê, cậu nói gì vậy. Có ai ép ai đâu. Bọn em chỉ cùng nhau nói chuyện rồi uống thôi mà….”

 

“Tôi hỏi Hamin mà.”

 

Người cắt ngang những lời ồn ào đó chính là Taerim. Khuôn mặt anh, người luôn mang theo nụ cười trên môi, giờ đã trở nên cứng đờ. Hamin cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo ngay lập tức và bối rối đảo mắt. Trong ánh mắt Taerim đang chờ đợi câu trả lời từ cậu, cậu thấy được sự cố chấp.

 

“À….”

 

Hamin nhìn Cha Junseong đang ở phía sau Taerim. Khuôn mặt anh ta nhăn nhó vì không ngờ đến diễn biến này. Một khuôn mặt lộ rõ vẻ ác ý. Làm anh ta khó xử trong tình huống này cũng chẳng được gì tốt đẹp về sau cả. Hơn nữa, cậu cũng không muốn lôi kéo hyung vào chuyện này, Hamin khẽ gật đầu với Eunsu như bảo cô dừng lại và rồi mở miệng.

 

“Chỉ là uống hơi quá chén thôi ạ.”

 

“…….”

 

“Không có gì đâu, hyung.”

 

Cậu vừa nói nhỏ vừa nắm lấy vạt áo của Taerim. Cậu ghét bầu không khí khó chịu và càng ghét hơn nếu Taerim bị trộn lẫn vào bầu không khí đó. Cậu sợ rằng vận xui và những điềm gở trong mình sẽ lây sang anh.

 

“…Vậy à.”

 

“….”

 

“Vậy thì nếu có ai đối xử với em như chó như mèo, hãy nói với hyung biết nhé.”

 

Cậu lại thấy khuôn miệng đang mỉm cười dịu dàng. Đó là một lời nói thô tục không hợp với giọng nói dịu dàng nhưng anh lại tỏ ra không hề do dự. Ngược lại, những người xung quanh lại có vẻ bối rối. Anh, người không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, kéo khóe miệng lên một cách sảng khoái rồi kéo vai Hamin về phía mình. Khoảnh khắc đó, anh thì thầm vào tai cậu với một giọng nói đủ lớn để mọi người đều nghe thấy.

 

“Hyung sẽ cho chúng một trận.”

 

Hamin giật mình trước lời nói đầy ẩn ý của anh dù anh đang mỉm cười. Và không chỉ riêng Hamin mà thôi. Cha Junseong, người đang hăng hái bắt chuyện, cũng không thể cười xòa được nữa mà chỉ nuốt khan.

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo