Sweet Shot - Chương 3

“Thật ra anh cứ nghĩ là Hamin sẽ gửi cho anh một lá thư chứ.”

 

Đó chỉ là lời nói khách sáo. Hamin có thể nhận ra điều đó.

 

“…Em xin lỗi. Em bận quá… ạ.”

 

Tae-rim và Hamin đang ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê vắng vẻ. Tae-rim gọi một ly Americano thêm tận hai shot, thứ mà Hamin chẳng thể nào uống nổi, còn Hamin thì gọi một ly Chocolate Latte. Tae-rim bật cười một mình khi thấy Hamin vẫn còn thích đồ ngọt.

 

“Nói chuyện thoải mái đi. Đừng có gượng gạo như vậy.”

 

“À… vâng.”

 

Lời anh nói “tưởng em sẽ gửi thư cho anh” chỉ là một câu nói lịch sự mà thôi. Nếu anh muốn cậu gửi thư thật thì anh đã cho cậu địa chỉ ở Mỹ rồi, và trước khi đi anh đã nói với cậu một câu gì đó. Hamin biết rõ vị trí của mình. Đối với anh, cậu chỉ là bạn của em trai, không hơn không kém. Chỉ là một đứa nhóc béo ú dễ thương trong khu phố thôi.

 

“Em lớn nhanh thật đấy. Còn đáng ngạc nhiên hơn cả Tae-in khi lớn nữa.”

 

“Hôm qua em gặp Tae-in, cậu ấy bảo là anh… về rồi ạ.”

 

“Vậy à? Thế sao không liên lạc với anh.”

 

Anh mỉm cười hiền từ trách móc.

 

“…Em không biết số điện thoại của anh ạ.”

 

Nghe cậu ấp úng nói vậy, anh chìa tay ra. Hamin đương nhiên không thể từ chối nên lóng ngóng đưa điện thoại cho anh.

 

“Mở khóa đi.”

 

Anh nhanh chóng nhập số một cách tự nhiên.

 

“Đây là số của anh, nhớ lưu lại nhé.”

 

“Ơ? Vâng, vâng…”

 

Cậu nhận lại điện thoại đã có số của anh. Số điện thoại… Số điện thoại của anh ấy.

 

“Bác gái vẫn khỏe chứ?”

 

Tae-rim tự nhiên chuyển chủ đề. Và hỏi những câu hỏi mà người ta hay hỏi khi lâu ngày gặp lại.

 

“Vâng. Vẫn vậy ạ.”

 

“Siêu thị vẫn còn ở đó chứ?”

 

“Vâng. Hồi xưa nó cứ như là siêu thị lớn nhất khu phố ấy, nhưng bây giờ nó giống như một cửa hàng tạp hóa hơn. Vì nhiều siêu thị khác mọc lên quá… cả cửa hàng tiện lợi nữa…”

 

“Ừ thì đúng vậy.”

 

“…”

 

“Còn em?”

 

“Dạ?”

 

“Em vẫn ổn chứ?”

 

Ánh mắt Tae-rim nhìn thẳng vào Hamin như muốn hỏi cậu một cách nghiêm túc. Dường như đây mới là chủ đề chính của cuộc trò chuyện. Nghe anh hỏi vậy, Hamin im lặng một lúc. Nỗi tủi thân không nói nên lời dâng lên trong lòng cậu. Anh hỏi như thể anh biết cậu đã không ổn. Dù anh không thể nào biết được.

 

“Vâng.”

 

“…”

 

“Lâu lắm rồi mới gặp lại anh, em vui lắm.”

 

Hamin cố gắng trả lời một cách bình thản nhất có thể. Dù cậu nói dối rằng cậu vẫn ổn, nhưng việc được gặp lại anh là thật lòng.

 

Tae-rim nhấp một ngụm cà phê rồi mỉm cười. Anh không rời mắt khỏi cậu và đáp lại.

 

“Anh cũng vậy.”

 

“…”

 

“Chỉ là anh hơi tiếc vì em không còn má bánh bao nữa thôi.”

 

Có lẽ vì là anh em nên họ đã nói một câu giống hệt nhau.

 

Ngoài câu đó ra thì đây chỉ là một cuộc trò chuyện hết sức bình thường. Một cuộc trò chuyện nhạt nhẽo, chẳng có gì đặc biệt. Ừ, thế này thôi cũng được. Khoảng cách như thế này là vừa đủ. Hamin chỉ lặng lẽ uống ly Chocolate Latte của mình. Vị ngọt đến mức làm cổ họng cậu ngứa ngáy lan tỏa trong miệng. Một hương vị giống hệt tâm trạng của cậu.

 

******

 

“Oppa!! Ở đây!!”

 

Khi đến quán mà Eunsoo đã hẹn, Eunsoo đang vẫy tay lia lịa ở một cái bàn có nhiều người nhất.

 

Sau khi cùng nhau học cả ngày và trở nên thân thiết với cô, Hamin vui vẻ giơ tay đáp lại. Cậu cảm thấy biết ơn vì cô đã chủ động đến bắt chuyện với cậu và quan tâm đến thời khóa biểu của cậu. Nhờ cô mà cậu biết được phong cách của từng giáo sư, và cậu đã bỏ bớt một vài môn vô ích, đồng thời thay đổi thời khóa biểu để có thể học được những môn tự chọn hay. Cô ấy là một người giao thiệp rộng, dường như không có gì mà cô không biết.

 

“Em đã giữ chỗ cho anh rồi nè.”

 

Cô vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình. Một cậu con trai đang ngồi ở đó bị đẩy ra.

 

“A-, Ha Eunsoo mày điên hả?”

 

“Thì ai bảo ngồi đấy làm gì? Chỗ này vốn dĩ có người ngồi rồi mà, biết không?”

 

Nhờ việc đẩy người kia một cách không thương tiếc mà cậu con trai đó đã hét lên vì tức giận, nhưng Eunsoo chẳng hề nao núng đáp trả. Hamin thấy ngại nên không biết có nên ngồi xuống không, nhưng Eunsoo đã kéo cậu lại một cách mạnh mẽ nên cậu đành ngồi xuống với vẻ mặt ngơ ngác.

 

“Anh uống gì ạ? Soju? Bia? Somac? Hay là pha với Tonic Water ạ?”

 

Dù cậu đã đến đúng giờ, nhưng mọi người đã bắt đầu nhập tiệc rồi. Tiếng nói chuyện ồn ào vang lên, và ở phía đối diện có người đang hát bằng máy karaoke. Vì đây là một nơi ồn ào như vậy lần đầu tiên nên Hamin bận rộn nhìn xung quanh.

 

“À… Cho anh bia. À.”

 

Eunsoo liên tục mời cậu uống rượu một cách mạnh mẽ. Lúc đó, mấy người đang ngồi xung quanh đã lên tiếng chào hỏi như đã chờ đợi từ lâu.

 

“Chào anh ạ. Em nghe Eunsoo nói anh vừa quay lại trường ạ.”

 

“Oa, nhìn gần anh còn đẹp trai hơn nữa đó nha-. Anh không làm người nổi tiếng à?”

 

Một người là một cô gái tóc tẩy và xỏ khuyên trên lông mày, và một người là một cậu con trai có vẻ ngoài khá dễ thương.

 

“Này, hỏi từng người một thôi. Anh này không giỏi làm nhiều việc cùng lúc đâu.”

 

Sao cậu ấy biết hay vậy…

 

“Em là Shin Woo-kyung, còn đây là Kang Chae-rin ạ.”

 

“À… Anh là Song Hamin.”

 

“Sao cậu lại nói tên của tớ chứ.”

 

Tên của cậu con trai là Shin Woo-kyung, cô gái tóc tẩy là Kang Chae-rin. Hamin lẩm nhẩm để ghi nhớ tên của họ.

 

“Em nghe bảo anh thân với anh Tae-in ạ?”

 

Woo-kyung lên tiếng hỏi khi Hamin đang nhận ly bia từ Eunsoo. Hamin nhìn cậu ấy với vẻ mặt ngơ ngác như muốn hỏi “Sao cậu biết?”

 

“Em với anh Tae-in cùng chung một câu lạc bộ ạ. Em với Chae-rin đây nữa. Câu lạc bộ ban nhạc ạ.”

 

Ban nhạc…? Lee Tae-in lại tham gia một câu lạc bộ ban nhạc sao? Thật là một sự thật đáng kinh ngạc. Cái tên mà ghét việc xuất hiện trước mặt người khác và ghét sự phiền phức lại tham gia ban nhạc cơ đấy. Cậu chớp mắt ngạc nhiên trước một thông tin mới lạ.

 

“Ôi trời, anh không biết ạ? Anh Tae-in nổi tiếng lắm đó ạ, anh ấy còn sáng tác nhạc nữa cơ. Em là ca sĩ, còn Chae là chơi guitar ạ.”

 

Anh ấy còn sáng tác nhạc nữa sao? Cậu không thể nào tưởng tượng ra được…

 

“Tại anh lâu rồi mới gặp Tae-in nên không biết rõ…”

 

“Anh Tae-in dặn em phải đối xử tốt với anh đó ạ.”

 

“Này, Tae-in oppa đã bảo cậu đừng nói mà. Đồ ngốc.”

 

Chae-rin huých vào cánh tay của Woo-kyung đang líu lo không ngừng.

 

“Cậu ta vốn dĩ không biết ý tứ gì đâu ạ. Anh coi như chưa nghe thấy gì đi ạ.”

 

Eunsoo tặc lưỡi rồi nói thêm vào. Đến cả chuyện phải giữ bí mật cơ à…. Chắc sau này phải cảm ơn cậu ấy mới được.

 

“Tae-in chỉ sáng tác thôi hả?”

 

“Không ạ? Anh ấy còn chơi cả keyboard nữa ạ! Lần sau anh đến chơi nha!”

 

Cậu nhóc Woo-kyung này thật là hòa đồng. Hamin lập tức gật đầu. Keyboard sao… Em vẫn còn nhớ chuyện mình chơi piano. Em cũng nhớ có một cái piano thật to ở phòng khách nhà anh ấy… Lúc anh phẫu thuật rồi chuyển nhà, em cứ nghĩ là anh đã bỏ rồi chứ.

 

“Nhưng sao oppa không uống gì vậy ạ?”

 

Chae-rin hỏi khi thấy ly bia của cậu vẫn còn nguyên.

 

“À… Thật ra em tửu lượng kém lắm.”

 

Việc cậu tửu lượng kém là thật. Một phần là do cậu không uống rượu vì đang ăn kiêng, nhưng phần lớn là vì cậu đã cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người ngay sau khi tốt nghiệp nên cậu cũng không có bạn để đi uống cùng. Ngay cả khi còn ở trong quân đội, cậu cũng chỉ uống khi các tiền bối mời, vì vậy cậu đương nhiên là tửu lượng kém rồi. Lúc đó, cậu nhớ là mình đã cố gắng uống hết hai ba ly soju gì đó rồi ngất luôn.

 

“Uống nhiều rồi sẽ quen thôi mà anh.”

 

“Này, đừng có ép người ta uống chứ.”

 

Woo-kyung rót soju và bia ầm ầm, còn Eunsoo thì ngăn lại. Hamin không muốn tỏ ra mình là người ngoài cuộc nên cậu nói không sao, rồi ngăn tay Eunsoo đang định gạt ly rượu đi.

 

“Không sao đâu, anh uống thử xem.”

 

“Ơ? Oppa không cần phải cố uống đâu ạ.”

 

“Này, sao cậu lại thế? Anh ấy bảo uống thử mà. Anh à, mình cùng cạn ly nha.”

 

“Shin Woo-kyung bớt làm màu đi.”

 

Cậu không muốn tỏ ra mình là người ngoài cuộc khi đã đến tận đây. Không khí đang tốt như vậy, cậu muốn hòa nhập cùng mọi người chứ không muốn thu mình lại. Đối với một người từng mắc chứng sợ giao tiếp như cậu, cuộc sống đại học này không khác gì một khởi đầu mới.

 

“Oppa uống từ từ thôi ạ.”

 

Hamin ực ực nuốt hết ly somac, Eunsoo lo lắng khuyên cậu.

 

Ọe. Uống cạn một ly đúng là “ọe” thật. Dở tệ. Thật là kinh khủng đối với Hamin, người có vị giác chẳng khác gì trẻ con.

 

“Ồ, uống ngon lành nhỉ, anh-. Nào nào, thêm một ly nữa nào-”

 

“Cậu tự mà uống đi.”

 

“Oa, thật là phân biệt đối xử quá đi.”

 

Hamin khẽ mỉm cười khi nhìn mấy đứa trẻ đang cãi nhau chí chóe. Lâu lắm rồi cậu mới thấy xung quanh mình ồn ào đến vậy.

 

“Oppa có điện thoại nè.”

 

Eunsoo cảm nhận được rung động phát ra từ túi áo khoác của cậu nên đã báo cho cậu biết. Ơ, đúng rồi. Hamin loạng choạng lục lọi túi áo.

 

Người gọi đến cho cậu chỉ có thể là hai người. Mẹ và bố. Nhưng dự đoán của cậu đã sai.

 

Ơ…?

 

“Là anh Tae-rim ạ?”

 

Không nhận điện thoại ngay mà ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình, Woo-kyung đang đứng trước mặt cậu đã lên tiếng đọc tên. Đúng là anh ấy thật. Hamin kinh ngạc cứng đờ người, chớp chớp đôi mắt to tròn.

 

“Tae-rim á, là tiền bối Tae-rim? Anh trai của Tae-in?”

 

“Oppa không nhận điện thoại ạ?”

 

À, phải nhận chứ… Đúng lúc đó, ai đó gõ cốc cốc vào cửa sổ kính trong suốt bên cạnh bàn. Mọi người đồng loạt quay đầu lại và thấy một người cao lớn đang đứng đó. Người đó đang áp điện thoại vào tai và vẫy tay về phía Hamin.

 

“…Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy tiền bối Lee Tae-rim ở cự ly gần như vậy đó.”

 

Woo-kyung lẩm bẩm với vẻ mặt ngốc nghếch.

 

Người mà tất cả mọi người đều ngẩn ngơ nhìn không ai khác chính là anh.

 

**

 

“Uống nhiều rồi à?”

 

Vẫn còn đầu xuân nên trời se lạnh. Vừa uống một ly rượu xong thì cái lạnh càng ùa đến, nhưng Hamin chẳng cảm nhận được gì về thời tiết cả. Không chỉ mặt cậu nóng bừng vì đã uống một ly somac mà toàn thân cậu còn nóng ran lên vì vô tình gặp lại anh.

 

“Không ạ, không hề.”

 

Tae-rim bật cười khi thấy cậu lắc đầu nguầy nguậy và nói lắp bắp. Rồi anh dịu dàng xoa đầu cậu. Cái chạm quá dịu dàng ấy khiến cậu nổi hết cả da gà. Tim cậu đập mạnh đến mức như muốn nổ tung ra. Chắc chắn là cậu đã phát điên rồi. Cậu chưa bao giờ mơ rằng những cảm xúc bị chôn vùi bấy lâu nay sẽ trỗi dậy mạnh mẽ như vậy chỉ vì gặp lại

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo