Sweet Shot - Chương 28

“Ăn nhiều vào nhé.”

 

Bàn ăn, nếu bốn người ngồi thì sẽ chật cứng, bày biện vô số món ăn ngon lành. Nào là sườn rim thơm lừng, cá đối om nước tương đỏ au, miến trộn rau củ thập cẩm, nào là kim chi củ cải muối xổi do tự tay làm… Mẹ đặt bát cơm trắng nóng hổi và bát canh rong biển thơm nức mũi xuống, mỉm cười hài lòng.

 

“Tay nghề của bác vẫn tuyệt vời như ngày nào.”

 

Taerim khen ngợi một cách khéo léo.

 

“Lâu lắm rồi mẹ mới trổ tài vì thằng con trai đấy.”

 

“Con đến tay không mà lại được ăn uống thế này, ngại quá nên con đã đặt vài món mang đến. Bác đừng ngại mà nhận cho ạ.”

 

Hamin nhìn anh bằng ánh mắt ái ngại khi Taerim vươn tay nắm lấy mu bàn tay mẹ cậu một cách lịch sự.

 

Lúc bước vào, anh đã gọi điện thoại cho ai đó, chắc là vì chuyện này đây.

 

“Ôi dào, làm gì mà khách sáo thế~ Con đến chơi là bác mừng lắm rồi.”

 

“Con đã đặt những món tốt cho sức khỏe, bác nhớ dùng nhé.”

 

“Ôi chà, ngại quá đi mất. Bác thấy áy náy quá.”

 

“Áy náy gì chứ ạ, con mới là người thấy có lỗi. Đáng lẽ con phải đến thăm bác sớm hơn mới phải.”

 

Giọng nói nhẹ nhàng và thái độ lịch sự của Taerim đủ sức làm tan chảy trái tim của những người lớn tuổi. Hamin không hề cảm thấy vui vẻ trước thái độ đó của anh, ngược lại cổ họng cậu lại khô khốc. Cậu không biết thứ mình đang nuốt là cơm hay là cát nữa. Cậu im lặng gắp cơm trắng cho vào miệng nhai. Cậu vẫn còn cảm thấy khó chịu vì cuộc trò chuyện dang dở với anh ở ngoài kia. Tình huống này, khi cậu còn phải dẫn anh về nhà ăn cơm, thật sự khiến cậu cảm thấy không thoải mái.

 

Rồi đột nhiên cậu cảm thấy ánh mắt của Taerim.

 

“Ăn thêm chút thức ăn đi.”

 

Một miếng thịt lớn được gắp lên bát cơm của Hamin. Đó là một giọng nói thì thầm ân cần.

 

“Ừ, con trai. Sắp đến sinh nhật con rồi mà. Coi như mẹ làm bữa cơm mừng sinh nhật cho con, ăn nhiều vào nhé.”

 

“À, vâng.”

 

Thì ra là vì vậy mà có canh rong biển. Người đang gắp thức ăn cho cậu khẽ lẩm bẩm.

 

“Dù đang ăn kiêng thì cũng phải ăn cho ra ăn chứ.”

 

Lần này, mẹ gắp một miếng cá kho lớn đặt lên bát cơm của Hamin.

 

“Con trai mẹ gầy đi nhiều quá phải không?”

 

Mẹ cậu mỉm cười hài lòng và nói với Taerim. Taerim cũng cười theo.

 

“Vâng. Gầy đi nhiều ạ.”

 

Anh đáp ngắn gọn, rồi đưa tay xoa cằm gầy gò của Hamin. Hamin giật mình, suýt nữa thì phun cả thức ăn đang nhai dở trong miệng ra vì cái vuốt ve bất ngờ đó.

 

“Gầy đến mức…”

 

Anh lẩm bẩm nhỏ.

 

“Giờ cũng ăn đủ rồi mà nhìn đồ ăn vẫn không ăn được như ngày xưa.”

 

Mẹ cậu tặc lưỡi lo lắng vì không nhận ra bất cứ điều gì khác thường.

 

“À, phải rồi. Taerim có thích rượu ngâm không?”

 

Đột nhiên mẹ Hamin hỏi với ánh mắt sáng lên như thể vừa chợt nhớ ra điều gì đó. Hamin vội vàng lắc đầu trước câu hỏi đó.

 

“Mẹ, anh ấy lái xe đến đây.”

 

“À, phải ha.”

 

“Con thì món gì có cồn cũng thích hết ạ.”

 

Hamin vội vàng ngăn mẹ cậu đang hào hứng định lấy rượu ra chiêu đãi, nhưng lần này anh lại vui vẻ chấp nhận. Hamin nhìn anh với khuôn mặt phồng má vì cơm. Sao anh cứ phải như vậy…? Taerim mỉm cười dịu dàng trước ánh mắt ngây ngốc của Hamin, rồi đưa tay gỡ hạt cơm dính trên môi cậu. Vụng về quá đi, ngay cả giọng nói thầm thì cũng ngọt ngào.

 

“Đi xe thì có sao đâu ạ?”

 

“Đã có tài xế riêng rồi mà.”

 

“Ở đây sẽ uống nhiều đấy… Nếu mệt thì cứ ngủ lại đây cũng được. Ở phòng Hamin ấy, đúng không?”

 

Mẹ cậu nhìn Hamin như để hỏi ý kiến. Hamin lắc đầu.

 

“Mẹ, anh ấy mệt…”

 

“Vậy cũng được ạ?”

 

Lần này người cướp lời Hamin là giọng nói dịu dàng của anh. Khuôn mặt Hamin thoáng cứng đờ, còn khuôn mặt mẹ cậu thì rạng rỡ hẳn lên.

 

“Vậy thì còn gì bằng! Tuyệt vời. Dì lấy ra ngay đây, cháu đợi nhé. Đó là rượu nhân sâm 30 năm tuổi mà bố Hamin quý lắm đấy.”

 

Có vẻ như bà rất vui vì đã có hai chàng trai trẻ đến nhà sau một thời gian dài. Mẹ cậu bước nhanh về phía ban công. Mãi đến lúc đó, Hamin mới nhỏ giọng lẩm bẩm trước khi chỉ còn hai người.

 

“…Phòng em chật lắm. Anh sẽ không thoải mái đâu…”

 

“Phòng trọ tồi tàn anh còn ngủ được mà.”

 

“Anh không cần… phải cố gắng chiều theo mẹ em đâu.”

 

Cậu cảm thấy gánh nặng và có lỗi vì anh cứ liên tục chấp nhận những yêu cầu vô lý đó. Hamin cúi gằm mặt, dùng thìa cào cào vào bát cơm tội nghiệp.

 

“Nhưng mà tự nhiên anh lại muốn làm vậy đấy.”

 

Ánh mắt kín đáo cùng giọng nói pha lẫn tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến. Đầu ngón tay cậu ngứa ngáy. Cảm giác như có côn trùng đang gặm nhấm bên trong cậu.

 

Cạch.

 

Ngón tay trái đặt trên bàn ăn khẽ chạm vào. Anh chống cằm một cách lười biếng, nghịch ngợm chạm vào đầu ngón trỏ của Hamin. Tay Hamin giật mình. Anh cảm nhận được chuyển động nhỏ đó và đan các ngón tay vào nhau. Những ngón tay dài và rắn chắc mơn trớn nhẹ nhàng những khớp nối giữa các ngón tay. Hamin khẽ rụt tay lại trước cái chạm kín đáo đó, nhưng tay anh đã bị giữ chặt lại, các ngón tay vẫn đan vào nhau.

 

“Em vẫn chưa trả lời anh mà, Hamin à.”

 

Câu anh vừa nói là sự tiếp nối của cuộc trò chuyện còn dang dở trước nhà. Hamin còn chưa kịp nhận ra điều đó thì đã vội vàng hỏi bằng vẻ mặt khó xử.

 

“…A, anh… không thể bỏ tay ra sao…?”

 

“Nếu em không nghe lời thì không được.”

 

Anh vừa nói vừa đùa cợt. Em đã không nghe lời anh điều gì chứ…? Hamin chớp mắt nhìn Taerim như một chú thỏ, rồi giật giật tay.

 

Năm ngón tay đan vào nhau, tay anh bị nắm chặt như thể để khống chế. Trong số đó, ngón tay cái bí mật cào cào lòng bàn tay Hamin. Lòng bàn tay cậu như đổ mồ hôi vì cái vuốt ve nhẹ nhàng đó. Đồng thời, nhiệt độ trên khuôn mặt Hamin tăng lên. Đó là một điều tất yếu.

 

Hamin đã run rẩy một cách nhạy cảm trước cái nắm tay đơn giản đó. Cậu cố gắng rút tay ra một cách lén lút vì cảm thấy nóng ran, nhưng bàn tay rắn chắc càng nắm chặt hơn.

 

“Em thấy… đổ mồ hôi mất…”

 

Cậu cẩn thận biện minh với anh, người không chịu buông tay, nhưng không có tác dụng. Thay vì câu trả lời, một ánh mắt kiên quyết bay đến.

 

“Sẽ… sẽ bẩn đấy… Nếu đổ mồ hôi…”

 

Anh phản bác một cách dứt khoát trước những lời lẩm bẩm đầy lo lắng của cậu. Rồi anh nhìn cậu một cách nghiêng ngả và dịu dàng nói.

 

“Em sẽ không nói cho anh biết sao?”

 

Hamin giật mình ngẩng đầu lên trước câu nói đột ngột đó. Cuộc trò chuyện lại quay trở lại. Hamin lúng túng né tránh ánh mắt anh.

 

“Anh lo cho em nên mới vậy.”

 

Giọng nói dỗ dành văng vẳng bên tai cậu. Tại sao? Tại sao anh lại lo lắng cho cậu? Những lời muốn hỏi một cách trơ trẽn chất chứa đến tận cổ họng. Nhưng cậu không đủ can đảm để thốt ra.

 

“Hamin giả vờ ngây thơ nhưng lại rất dâm đãng.”

 

Khuôn mặt Hamin đỏ bừng lên nhanh chóng trước những lời nói trần trụi đó. Cậu vội vàng nhìn anh với vẻ mặt muốn phủ nhận, nhưng cậu không có gì để biện minh cả. Người nói sẽ mút nó cho anh trước cũng là cậu, và người lẻn vào phòng anh lúc nửa đêm cũng là cậu.

 

“Anh… Em sẽ hẹn hò với bạn gái như lời anh nói… Em sẽ làm như vậy mà…”

 

“Trước đó thì sao?”

 

“Hả?”

 

“Trước khi chuyện đó xảy ra thì sao?”

 

“À…” Môi Hamin mấp máy trước câu hỏi bám riết lấy cậu. Taerim như dỗ dành khi cậu không thể mở lời, anh nhẹ nhàng xoa mu bàn tay Hamin bằng ngón tay cái của bàn tay đang nắm lấy tay cậu. Tay Hamin run lên nhè nhẹ theo từng cái chạm. Hamin vắt óc suy nghĩ và cố gắng nặn ra một giọng nói.

 

“Vậy… thì… cái đó… thì được…”

 

“Cái đó?”

 

“Ừm… Tự… mình làm…”

 

“Tự mình làm?”

 

Rõ ràng là anh biết rồi mà còn cố tình hỏi lại. Hamin nhìn anh với ánh mắt có phần hờn dỗi. Anh cười híp mắt. Cuối cùng, Hamin đã phải chịu thua và lên tiếng.

 

“Tự… tự, tự sướng ấy mà…”

 

“À, tự sướng.”

 

“…Ừm.”

 

“Nhưng chuyện đó là do chúng ta làm mà.”

 

“…Hả?”

 

“Hamin mút cho anh, còn anh thì làm cho Hamin bằng dương vật của anh.”

 

Hamin há hốc miệng trước những lời nói thẳng thắn đó. Cậu chỉ muốn bịt miệng anh lại. Cậu nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy không. May mắn thay, bên phía ban công vẫn chưa có động tĩnh gì. Trái ngược với Hamin đang hoảng hốt, anh lại rất bình tĩnh. Anh nhấc bàn tay còn lại không nắm tay cậu lên và dịu dàng vuốt tóc cậu.

 

“Hamin đã thích đến chết đi sống lại mà…”

 

Khuôn mặt Hamin như bốc cháy. Những cảnh tượng ngày hôm đó chợt lướt qua trong đầu cậu như một thước phim quay chậm. Anh nói đúng. Cậu nhớ lại hình ảnh mình thở dốc với vẻ mặt không còn tỉnh táo.

 

“Hãy cứ thoải mái đi.”

 

“…”

 

“Trước khi Hamin của chúng ta hẹn hò, anh sẽ giúp em.”

 

Anh vừa nói vừa xoa đầu cậu bằng giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành. Hamin lại nghẹn lời trước những lời nói và hành động khác lạ đó.

 

Ánh mắt ngây ngốc của Hamin hướng về phía anh. Anh cười thật tươi, híp cả mắt lại. Thật quyến rũ như một trái táo đỏ tẩm độc.

 

“Vì anh rất yêu Hamin của chúng ta mà.”

 

**

 

Cuộc nhậu nhẹt giữa Taerim và mẹ cậu kéo dài khoảng 2 tiếng đồng hồ. Chai rượu nhân sâm 30 năm tuổi mà bố Hamin yêu quý đã vơi đi gần hết. Hamin, người không uống được rượu, chỉ nhấp nháp một chút, còn hai tay bợm rượu đã uống cạn chai rượu quý đó.

 

Hamin vất vả lắm mới kéo được người mẹ say mèm đang níu kéo Taerim đòi uống thêm một ly nữa, như một tay bợm rượu từng trải. Mẹ Hamin, người đã ngà ngà say, nắm lấy mặt Hamin với đôi mắt nửa nhắm nửa mở và than vãn. “Ôi con trai tôi ơi. Thật đáng thương.” Mẹ cậu đang vui vẻ cũng đột ngột trùng xuống và khóc lóc khi nhìn Hamin.

 

Hamin khẽ thở dài và dìu mẹ vào phòng trong. Chắc hẳn bà đã rất vui. Vui vì đã lâu rồi mới được gặp con trai, và vui vì con trai đã dẫn ai đó về nhà. Hamin hoàn toàn hiểu được tâm trạng phấn khích của mẹ mình.

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo