Đôi ngón tay tao nhã của anh tìm kiếm trong lịch sử cuộc gọi. Ngay khi nhấn vào ứng dụng hình điện thoại, anh đã xóa ngay một số liên lạc vừa được lưu vài phút trước. Đó là số của Heejae mà cô đã lưu cho cậu lúc nãy. À… Hamin thở dài một mình và mấp máy môi. Có vẻ như anh không vui khi cậu có số điện thoại của bạn gái anh. Vậy nên anh mới cư xử kỳ quặc với cô ấy như vậy sao? Hamin cảm thấy cay đắng dù không muốn như vậy.
“Hamin à.”
Anh, người vừa xóa số liên lạc, lại gọi tên cậu lần nữa. Giọng anh vẫn dịu dàng như vậy.
“Ơ?”
Hôm nay anh gọi tên cậu không nhiều lắm. Cậu vô thức vui mừng vì tiếng gọi dịu dàng đó nên vội vàng ngước lên nhìn anh.
“Giờ thì đi thay quần áo rồi ra đây.”
Nghe anh nói vậy, Hamin mới nhận ra rằng mình vẫn đang mặc bộ quần áo đáng xấu hổ này. Nghe anh nhắc đi nhắc lại về quần áo thì có vẻ như anh thực sự không thích nó. Hamin đỏ mặt và vội vàng bước đi.
**
Cuối cùng Hamin cũng tìm lại được bộ quần áo của mình và mặc vào người rồi thở phào nhẹ nhõm. Thật sự, đó là một ngày quá dài. Lâu lắm rồi cậu mới có một ngày dài đến như vậy. Thay quần áo xong, cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cậu cẩn thận gấp bộ quần áo đã mặc và cho vào túi mua sắm, nghĩ rằng mình phải trả lại cho Eunsoo.
Hamin mặc lại chiếc áo sơ mi kẻ ca rô và quần kaki màu be rồi ra khỏi khu nhà khoa thì thấy Taerim đang hút thuốc. Có vẻ như anh vẫn chưa về. Hamin nhanh chóng bước tới khi thấy anh vẫn chưa rời đi.
“H… Anh vẫn chưa về ạ?”
Hamin chạy đến trước mặt Taerim và gấp gáp hỏi, cố gắng thở đều. Taerim đang thong thả hút thuốc, kéo khóe miệng lên.
“Em muốn anh về à?”
Hamin lắc đầu lia lịa trước câu hỏi mang tính trêu chọc đó. Vẻ mặt lạnh lùng của anh suốt cả ngày hôm nay cuối cùng cũng đã dịu đi phần nào. Hamin thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải vậy… Chỉ là em thấy hôm nay anh có vẻ không vui….”
Nên cậu đã nghĩ rằng anh sẽ về rồi. Hôm nay anh gọi tên cậu ít hơn bình thường, và cậu cũng khó tìm thấy giọng nói dịu dàng của anh. Suốt cả buổi chỉ toàn là những khoảnh khắc khó chịu.
“Vậy hả?”
Nhưng anh lại đáp lại như thể anh vừa nhận ra điều đó. Anh nhả ra hai ba làn khói thuốc rồi dập tắt điếu thuốc. Ngay sau đó, cậu lại nghe thấy giọng nói bình thản của anh.
“Anh đưa em về.”
Đưa em về nhé? Đó không phải là một lời đề nghị mà là một thông báo. Hamin à, cậu lúng túng xoa mặt.
“Em có chỗ phải đi….”
Taerim hơi nhướn mày.
“Taein bảo em đến xem buổi biểu diễn… Woogyung và Chaerin cũng đi cùng.”
“À….”
Anh khẽ kêu lên như thể vừa nhớ ra khi nghe cậu nói vậy. Taein đã nói với cậu rằng anh cũng sẽ đến xem buổi biểu diễn của cậu ấy. Nhưng có vẻ như anh đã quên mất.
“Taein bảo là anh cũng sẽ đến.”
“Anh không thích ồn ào.”
“Nếu phản ứng tốt thì sẽ được làm phòng thu đấy….”
“Kể cả không thì anh cũng định làm cho rồi.”
Hamin nhận ra rằng dự đoán của cậu là đúng khi nghe câu trả lời bình thản của anh. Taein đã lớn tiếng nói rằng anh là một người theo chủ nghĩa kết quả tàn nhẫn, nhưng Hamin thì lại không nghĩ như vậy. Anh luôn là một người hào phóng, luôn nhường nhịn và giúp đỡ người khác. Thêm vào đó, anh còn có một trái tim rộng lượng nữa.
Hamin gãi má với vẻ mặt ngượng ngùng. Sắp đến giờ biểu diễn rồi.
“Em phải đi thôi….”
“Để anh lại à?”
Một bên là cậu vội vàng phải đi nhanh, một bên là cảm giác mâu thuẫn rằng cậu không muốn rời đi. Hamin khó xử xoa gáy trước câu hỏi mang tính trêu chọc đó.
“Vậy thì… anh, anh đi cùng em nhé?”
“Anh không thích ồn ào.”
Anh nói như đang mè nheo, khác hẳn với mọi ngày.
“cậu ấy hát hay lắm….”
“Thay vì vậy thì Hamin à.”
Cậu khó khăn lắm mới mở miệng thì anh đã chặn lại. Hamin lập tức mở to mắt và đáp lại, “Ơ?”.
“Cái gì kia?”
Đột nhiên anh chỉ về phía chiếc túi mua sắm mà cậu đang cầm. Hamin cười ngượng nghịu và trả lời.
“Ơ… là quần áo em mặc lúc nãy.”
“Đưa anh.”
Anh đột ngột giơ tay ra.
“Cái này… làm gì ạ?”
“Để anh vứt đi.”
“Ơ? K, không được. Không phải của em. Em phải trả lại.”
“Cứ bảo là anh vứt đi rồi.”
Anh thản nhiên thốt ra một lời nói vô lý. Nó kỳ cục đến vậy sao…. Hamin có chút tủi thân.
“…Nó kỳ cục lắm hả?”
Hamin cười gượng gạo và lén lút hỏi. Cậu biết là nó không hợp với mình, nhưng dù sao mọi người cũng đều bảo là ổn mà. Cậu cảm thấy không vui khi nghe người mình muốn tỏ ra ổn trước mặt nói rằng nó không hợp.
Anh cười lơ đãng.
“Cũng đúng.”
Và một lời nói vô tâm bật ra. Vừa dứt lời, anh đã bước tới một bước. Bóng của anh đổ xuống mặt cậu.
“Hở vai.”
“…….”
“Hở cả ngực.”
Anh vừa liệt kê từng phần không vừa mắt vừa giơ tay lên. Bàn tay to lớn chạm vào mặt cậu. Hamin giật mình và cứng người lại vì sự tiếp xúc đột ngột đó. Anh không hề hay biết về phản ứng đó và thản nhiên sờ mó, xoa xoa mặt cậu. Anh chà xát mạnh tay như đang muốn xóa đi thứ gì đó rồi buông tay ra. Trên những dấu vân tay của anh dính một lớp mỹ phẩm mỏng.
“Còn tô trát nữa chứ….”
Mặt cậu nóng bừng. À, cậu càng xấu hổ hơn khi bị chỉ trích đến cả việc trang điểm. Cậu thật sự trở thành một thằng hư hỏng như lời anh nói mất rồi. Hamin vội vàng mở miệng để biện minh.
“Tại, tại mấy bạn bảo em làm một lần thôi mà….”
“…….”
“Em sẽ không làm nữa đâu….”
Cậu sợ rằng anh sẽ nghĩ xấu về cậu. Cậu xấu hổ vì sợ rằng mình trông như đang cố gắng hết sức để trở nên nổi bật.
Anh kéo khóe miệng lên khi thấy cậu vội vàng biện minh. Đôi mắt anh cong lên như vầng trăng khuyết. Nụ cười đã nở trên khuôn mặt vốn uể oải của anh suốt cả ngày. Anh lại đưa tay lên xoa đầu cậu. Anh xoa nhẹ đỉnh đầu rồi vuốt xuống sau gáy và mân mê tóc gáy cậu. Nhờ vậy mà cậu cảm nhận được sự mát lạnh từ bàn tay của anh ở sau cổ.
“Ừ.”
“….”
“Hamin ngoan lắm.”
Kèm theo đó là một giọng nói hài lòng. Đến lúc đó Hamin mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, cậu cảm thấy bản thân thật tệ hại. Cậu cảm thấy quá tệ hại khi bản thân mình không muốn bị anh ghét.
**
Eunsoo thô bạo đặt những cái hòm đựng chai rượu rỗng sau gian hàng lều bạt. Quán nhậu của khoa cậu thực sự bùng nổ. Cậu nghĩ rằng mình vẫn ổn dù lưng đau vì doanh thu vượt quá mong đợi. Cậu duỗi thẳng lưng và vươn vai. Tất cả là nhờ Hamin oppa mà thôi. Phải mua cho anh ấy một bữa cơm mới được. Eunsoo vui vẻ quay người lại. Giờ cậu chỉ cần dọn dẹp sơ qua mấy cái bàn là có thể về nhà rồi. Khoảng khắc cậu nghĩ như vậy, cậu thấy một bóng người màu đen đang tựa vào tường. Eunsoo giật mình nheo mắt lại vì không biết đó là ai.
“Ơ? Anh về luôn ạ?”
Người đang đứng hút thuốc là Taerim. Anh là người đã mang đến doanh thu khủng cho quán nhậu hôm nay.
Anh trả lời một cách nhỏ nhẹ khi thấy khuôn mặt cậu rạng rỡ.
“Ừ.”
Anh đáp ngắn gọn rồi rít một hơi thuốc.
“Còn Hamin oppa thì sao ạ?”
Eunsoo hỏi vu vơ về Hamin vì cậu không còn gì để nói nữa. Cậu cảm thấy khó chịu vì bầu không khí khác hẳn so với khi anh ở cùng với Hamin.
“Đi thay quần áo.”
Dù sao thì anh vẫn trả lời đàng hoàng. Eunsoo thầm nghĩ vậy rồi nở một nụ cười xã giao chuyên nghiệp.
“Tiếc thật đó. Hôm nay Hamin oppa xinh trai lắm mà.”
Hamin mà cậu trang điểm cho hôm nay thực sự rất ổn. Anh là một người có ngoại hình nổi bật ngay cả khi ăn mặc quê mùa và có tư thế rụt rè. Cậu tin chắc rằng anh sẽ càng tỏa sáng hơn nếu được trang điểm. Cậu cảm thấy tiếc khi anh đã thay lại bộ quần áo quê mùa kia rồi.
“Eunji à.”
Đột nhiên Taerim gọi Eunsoo. Eunsoo cau mày.
“Em là Eunsoo ạ….”
Anh mặc kệ lời đáp đó và tiếp tục nói.
“Đã xóa ảnh chưa?”
Eunsoo ngơ ngác một lúc trước câu hỏi nhắc lại chuyện cũ rồi vỗ tay. Cậu lấy điện thoại ra và cho anh xem tài khoản SNS đã xóa hết ảnh.
“À, vâng. Em xóa rồi ạ.”
“…….”
“Dù sao thì em cũng định xóa sau hôm nay thôi, nhưng do Hamin oppa đẹp trai quá nên em….”
“Ừ, cảm ơn.”
Taerim cười tươi đáp lại lời Eunsoo. Nhưng trông anh không hề có vẻ gì là cảm ơn cả.
“À, em có ảnh selfie của Hamin oppa đó.”
Taerim vừa định rời đi sau khi xong việc thì đột nhiên dừng bước. Eunsoo lướt qua bộ sưu tập ảnh trong điện thoại và vô tình nói ra một câu khiến Taerim tò mò.
“Anh xem không ạ? Cưng xỉu luôn đó. Chắc là anh ấy mới chụp selfie lần đầu hay sao ấy ạ.”
Eunsoo khúc khích cười và đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Taerim. Trên màn hình là khuôn mặt của Hamin đang cười với một biểu cảm ngay thẳng. Bức ảnh được chụp chính diện một cách chính xác mà không cần góc độ gì cả. Đôi mắt chỉnh tề của anh mở to và anh nở một nụ cười gượng gạo. Má anh ửng hồng vì ngại ngùng. Hai ngón tay cậu đang duỗi ra để làm dấu chữ V thì lại bị cong lại vì chụp đúng lúc cậu đang do dự không biết có nên làm hay không.
“Buồn cười quá đi. Sau này em phải gửi cho oppa mới được.”
Taerim đảo lưỡi trong miệng khi nghe thấy cậu cười khúc khích và nói rằng nó dễ thương. Rồi anh mở miệng sau một khoảng thời gian ngắn.
“Gửi cho anh nữa được không?”
Eunsoo ngơ ngác nhìn Taerim trước yêu cầu vô lý đó.
“Dạ?”
“…….”
Taerim không trả lời mà chỉ mỉm cười trước câu hỏi đó.
“À… dạ, được thôi ạ.”
Eunsoo gượng gạo gật đầu. Cậu không thể từ chối khi thấy nụ cười đó. Nụ cười đó giống như một áp lực vô hình hơn.
Ngay sau khi trao đổi số điện thoại, Eunsoo đã gửi ảnh selfie của Hamin cho anh. Sau khi nhận được ảnh, anh cất điện thoại vào túi quần sau rồi nói thêm.
“À, và nữa.”
“Dạ?”
“Nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì gọi vào số đó cho anh.”
Eunsoo ngoan ngoãn gật đầu đáp lại lời anh nói một cách trịnh trọng, “À, vâng.” Nhưng chuyện gì chứ? Tại sao chứ? Cậu giấu những câu hỏi muốn hỏi vào lòng. Vì anh đã rời đi ngay sau khi nói ra điều đó. Có vẻ như anh quý cậu ấy lắm. Eunsoo quay người đi mà không nghĩ gì nhiều.