Taein vừa nhai ngấu nghiến vừa đáp lại một cách hờ hững. Đó là một cảnh tượng mới lạ. Hồi nhỏ, Taein vốn có trái tim không khỏe nên đã lớn lên trong sự bao bọc quá mức của bố mẹ. Đừng nói là mì gói, đến cả bánh kẹo, sô cô la, hamburger, v.v… những thứ không tốt cho sức khỏe đều không được chạm vào. Có một lần, Taein thèm sô cô la quá nên hai đứa đã trốn dưới gầm giường ăn vụng. Lúc đó, Hamin cảm thấy tội lỗi, nhưng khi nhìn thấy Taein vui vẻ như vậy, cậu đã quên hết mọi chuyện.
“Dù sao thì cũng may rồi.”
“Sến súa quá. Này, ăn trứng đi.”
Taein vừa nói vừa gắp cho cậu một quả trứng ốp la lòng đào ngon tuyệt. Hồi đó, Taein nhỏ hơn Hamin rất nhiều. Cậu ấy gầy gò, còn Hamin thì đã thừa cân rồi, vì vậy hai người chênh nhau hơn gấp đôi. Nhưng bây giờ, Taein cao lớn hơn cậu rất nhiều. Cả chiều cao lẫn vóc dáng. Lúc lâu ngày gặp lại cậu cũng đã ngạc nhiên rồi, nhưng bây giờ nhìn lại lần nữa cậu vẫn cảm thấy xúc động.
“Giờ ổn thật rồi chứ?”
Việc Taein chuyển nhà giữa chừng cũng là vì lý do đó. Cậu đã trải qua một cuộc phẫu thuật lớn ở Mỹ, và nhà ở Hàn Quốc phải chuyển đến một nơi có không khí trong lành để dưỡng bệnh. Cả hai vẫn liên lạc với nhau nhưng cũng có nhiều lần bị mất liên lạc. Về sau, Hamin đơn phương cắt đứt liên lạc nên thời gian hai người không gặp nhau khá nhiều.
“Tớ bảo là ổn rồi mà. Đột nhiên lại giả vờ lo lắng.”
“Giả vờ à.”
“Cậu-Người mà bấy lâu nay không liên lạc với tui đấy.”
“Cái đó thì…”
Hamin ấp úng không nói hết câu. Thấy Hamin ấp úng, Taein cũng không hỏi thêm gì mà chỉ húp mì. Hamin cũng vậy.
Lúc đó, tiếng máy móc mở khóa cửa vang lên. Chuyện gì vậy. Bố mẹ hả? Hamin giật mình đứng bật dậy. Thấy cậu giật mình đứng lên, Taein vẫy vẫy bàn tay đang cầm đũa.
“Này, ngồi xuống đi. Không sao đâu, là anh trai tớ đấy.”
Nghe vậy, Hamin càng ngạc nhiên hơn.
“Hamin à?”
Người mở cửa bước vào không ai khác chính là Tae-rim. Sao cậu lại không nghĩ đến chuyện đó nhỉ. Chuyện hai người họ sống cùng nhau.
Tae-rim bước vào nhà vẫn mặc bộ quần áo hôm qua. Tae-rim cười khi nhìn thấy Hamin đang lúng túng đứng ở bàn ăn. Taein thì chẳng thèm quan tâm Tae-rim có vào hay không, chỉ cắm mặt vào bát mì.
“Hôm qua chơi vui không?”
Tae-rim lịch sự chào hỏi Hamin rồi lấy một chai nước suối trong tủ lạnh ra uống. Rồi ánh mắt anh lặng lẽ lướt qua bàn ăn đang bày bát mì rồi dừng lại ở Taein. Vẻ mặt hiền lành của anh thoáng chút gợn sóng.
“Dì đã nấu canh để sẵn rồi mà. Sao lại ăn mì gói?”
Nghe giọng anh có phần cứng nhắc, Hamin khẽ liếc mắt.
“À, kệ em.”
Taein khó chịu đáp lại. Trông cậu có vẻ đã quen với những lời trách móc nhỏ nhặt này. Quả nhiên…. Hamin thầm nghĩ. Sự bao bọc quá mức dành cho Taein trong gia đình này vẫn không hề thay đổi. Chuyện đó là không thể.
“Ăn nói cho cẩn thận.”
Nghe Taein lầm bầm, Tae-rim nghiêm giọng. Taein bĩu môi tặc lưỡi. Cậu vẫn sợ anh trai như ngày nào.
“À, cái, tại em ạ. Không… Tại em.”
Hamin ngập ngừng lên tiếng vì bầu không khí căng thẳng giữa hai anh em. Cậu có chút chột dạ trước ánh mắt có phần lạnh lùng của Tae-rim nhưng vẫn tiếp tục nói.
“Hôm qua em say… Taein nấu cho em mì giải rượu ạ.”
“…”
“Hôm qua em say quá nên không biết gì… Taein đưa em về… em bảo là muốn ăn mì… ạ.”
Hamin lúng túng giải thích. Ăn có bát mì thôi mà có cần phải nghiêm trọng đến vậy không, nhưng nếu là gia đình Taein thì cũng dễ hiểu thôi. Cậu đã quen rồi. Hồi nhỏ còn hơn thế này nhiều.
“Say xỉn rồi Taein đưa em về à?”
“Hả?”
“Em uống đến mức không biết gì luôn à?”
Đột nhiên câu chuyện lại chuyển hướng sang chuyện đó. Hamin khẽ thở dài “A…” rồi đảo mắt. Hôm qua anh còn dặn em đừng uống nhiều mà…
“Thì tại em…”
Hamin đột nhiên trở nên rụt rè như một tội đồ và gãi lông mày.
“Đang ăn cơm cơ mà ! đến bao giờ mới thôi nói chuyện hả?”
Taein xen vào với vẻ mặt khó chịu. Anh hai lo chuyện bao đồng vừa thôi chứ. Vừa nói cậu vừa lẩm bẩm. Tae-rim nheo mắt. Rồi giọng anh đang nghiêm khắc bỗng dịu lại.
“Uống đến mức mất kiểm soát là không tốt đâu. Lỡ có chuyện gì nguy hiểm thì sao?”
“À… Vâng ạ.”
“Sau này mà lại như vậy thì gọi cho anh.”
“Sao nó phải gọi cho anh? Đừng có lo chuyện bao đồng nữa, lo chuyện của anh đi-”
Taein lắc đầu với vẻ mặt không hiểu khi nghe Tae-rim nói với giọng lo lắng. Dù Taein ăn nói vô lễ như vậy, Tae-rim vẫn không hề nao núng mà chỉ nhìn xuống Taein với vẻ mặt không cảm xúc.
“Càng ngày em càng ăn nói hỗn xược đấy. Đến tuổi dậy thì rồi à?”
“Toàn đi qua đêm mà còn cằn nhằn em.”
“Ước gì em trai ruột của anh là Hamin thì tốt.”
Tae-rim vừa cãi nhau với Taein vừa nói những lời không thật lòng. Tae-rim mỉm cười vuốt vành tai Hamin. Ngón tay cái thon dài của anh nhẹ nhàng xoa xoa vành tai đầy đặn của cậu. Cùng lúc đó, vai cậu cứng đờ lại. Da gà nổi lên.
“Hamin vừa ngoan ngoãn lại còn không cãi lời anh nữa chứ.”
Anh dí sát mặt vào Hamin và hỏi, khiến Hamin sặc sụa ho lên.
“A, cứ nói chuyện với nó mãi thì nó khó chịu đấy.”
“Lại là anh làm em khó chịu à?”
Hamin bịt miệng ho và lắc đầu lia lịa trước câu hỏi dí sát mặt vào của anh. Đầu óc cậu rối bời.
“Không phải mà.”
“Bớt đi, làm ơn.”
Nhìn vẻ mặt chán ghét của Taein, Tae-rim bật cười.
“Cái thằng nhóc này, lớn rồi nên dám cãi anh.”
Anh xoa đầu Taein như trêu chọc vì thấy cậu cãi mình buồn cười. Giống như cái cách anh đã làm với cậu hôm qua.
Taein hất tay Tae-rim ra bảo anh đừng chạm vào mình. Tae-rim có vẻ đã quen với hành động đó của Taein nên chỉ vuốt nhẹ tóc mái của cậu một lần nữa rồi nói với Hamin.
“Vậy thì hai đứa chơi vui vẻ nhé.”
Anh chào tạm biệt như đã xong việc rồi thong thả đi vào phòng mình. Đến cả dáng đi của anh cũng thong dong như vậy.
“Aish, vuốt có hơn 10 phút mà.”
Taein vừa xoa xoa mái tóc rối bù vừa lẩm bẩm. Khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy có chút ghen tị. Đó là một tình yêu trọn vẹn. Tình yêu chỉ có thể có được khi là gia đình. Taein đã vô điều kiện nhận được tình yêu đó từ Tae-rim.
Hamin lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng anh đóng lại rồi đặt đũa xuống. Đột nhiên miệng cậu đắng ngắt.
**
Có một lần, Taein đã bị một cơn co giật nghiêm trọng. Chuyện đó xảy ra khi cả hai đang chơi trốn tìm trong căn nhà lớn đó. Taein là người đi tìm cậu. Vốn là một cao thủ trốn tìm nên Hamin đã trốn rất kỹ. Nhưng chờ mãi mà Taein vẫn không đến. Dù cậu có trốn giỏi đến đâu thì Taein cũng rất giỏi tìm, nên thông thường cậu ấy sẽ tìm ra cậu. Cảm thấy có gì đó kỳ lạ, Hamin đã cẩn thận đi ra và tìm Taein. Nhưng trên tầng 2 lại ồn ào náo động.
‘Taein à!! Tỉnh lại đi, Taein à!!”
‘Bác gái gọi xe cứu thương đi, nhanh lên!!”
Giữa bố mẹ cậu ấy là hình ảnh người bạn đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà. Miệng sùi bọt mép, co giật như một con cá vừa được vớt lên. Tay chân run rẩy một cách kỳ dị, mắt trợn ngược lên. Hamin khi chứng kiến cảnh tượng đó đã ngồi phịch xuống. Đồng thời, nước mắt cậu tuôn rơi, và cậu cất tiếng gọi tên bạn mình trong tiếng rên rỉ.
“Tae, Taein à….”
Mẹ của Taein ôm lấy Taein và khóc nấc, còn bố cậu thì quát mắng những người làm thuê phải gọi xe cứu thương. Dù biết rằng tiếng của mình sẽ không lọt đến tai ai trong tình huống hỗn loạn như vậy, cậu vẫn tha thiết gọi tên bạn mình. Hamin, người không biết gì từ bé, đã lần đầu tiên cảm nhận được cái chết bằng chính cơ thể mình. Lúc đó, có một bàn tay to lớn che đi đôi mắt cậu.
“Không sao đâu.”
Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, chỉ có giọng nói này là bình tĩnh. Giọng nói dịu dàng an ủi cậu đang nức nở khóc.
“Taein không sao đâu, Hamin à.”
Giữa lúc đó, vẫn có một bàn tay to lớn trấn an và vỗ về cậu một cách nhẹ nhàng. Giọng nói ấm áp.
Ngay khi nghe thấy giọng nói đó, trái tim đang run rẩy của cậu đã dần bình tĩnh lại. Và cậu mơ hồ cảm thấy rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Giọng nói của người con trai đã bảo vệ cậu khỏi khoảnh khắc có thể trở thành một nỗi ám ảnh thật mạnh mẽ và dịu dàng.
**
“Anh với cậu sống cùng nhau à?”
Hamin mở to mắt hỏi khi đang cùng Taein đi xe buýt đến trường. Cả hai cùng ngậm một que kem. Taein cắn một miếng lớn kem rồi gật đầu.
“Ừ. Bố mẹ tớ ở nhà chính.”
“Vậy là hai người sống trong căn nhà lớn đó à?”
“To lắm hả?”
To lắm chứ. Rộng gấp mấy lần căn nhà hai tầng mà Taein từng sống trong khu phố. Hamin ngạc nhiên chớp mắt khi biết hai người họ đang sống trong một căn nhà lớn như vậy.
“Ban đầu tớ sống một mình cơ, nhưng bố mẹ tớ kiên quyết không chịu.”
“Sao vậy?”
“Vì tớ đấy. Bố mẹ sợ tớ lại bị ốm. Chán thật, chán quá đi.”
Taein tỏ vẻ chán ghét thật sự. Nhưng Hamin lại hiểu rất rõ tấm lòng của bố mẹ cậu ấy. Sau khi chứng kiến cảnh Taein bị lên cơn co giật hồi nhỏ, cậu đã thấu hiểu sâu sắc trái tim bao bọc quá mức của họ. Trước đó, cậu thấy bố mẹ cậu ấy có vẻ hơi thái quá, nhưng sau đó Hamin cũng bảo bọc Taein quá mức. Sao cho cậu ấy không phát hiện ra. Một cách bí mật. Mỗi khi như vậy, chỉ có anh là nhận ra và khen ngợi cậu. Mỗi khi được anh khen, cậu luôn về nhà viết nhật ký. Cậu viết rằng anh đã khen cậu. Cậu sẽ tiếp tục bảo vệ bạn mình. Một thằng nhóc không biết gì đã nói như vậy.