Sweet Shot - Chương 6

“Dù sao thì bác gái cũng lo lắng mà….”

 

“Tớ bảo là ổn thật rồi mà. Đương nhiên là anh ấy cao hơn tớ, nhưng cũng gần bằng rồi. Hơn nữa, tớ còn tập thể dục chăm hơn cả anh ấy nữa.”

 

Taein tự hào giơ tay lên và gồng mình. Bắp tay rắn chắc nổi lên. Cơ bắp thì cuồn cuộn nhưng lại trông trẻ con nên Hamin phì cười.

 

“Cậu là trẻ con chắc.”

 

“Tại cứ ở cạnh anh ấy là bị so sánh suốt nên phải cố gắng sống chết vào.”

 

“Thấy chưa.” Cậu càng gồng tay hơn nữa và chìa ra trước mặt Hamin, Hamin gạt tay cậu bảo thôi đi.

 

“Mà tớ cũng… hơn cậu nghĩ đấy…”

 

“Á, sờ mó lung tung.”

 

“Cơ bắp hơn cậu nghĩ à?”

 

Taein ngạc nhiên xoa xoa bắp tay.

 

“Đây là cánh tay đã cuốc đất trong quân đội đấy.”

 

“Oa, cục bột nhà mình hóa ra là người cơ bắp à?”

 

“A, đừng sờ nữa―.”

 

Cậu luôn tập thể dục đều đặn. Sáng sớm nào cậu cũng chạy bộ, hoặc nếu hôm nào không chạy được thì cậu sẽ nhảy dây ít nhất hai nghìn cái rồi mới đi ngủ. Nhưng cơ thể cậu vốn dĩ khó lên cơ nên cậu đừng hòng mơ đến chuyện có sáu múi. Thật sự phải đến khi đi lính và cuốc đất cả ngày lẫn đêm thì cậu mới có chút cơ bắp dù là cơ bắp gân guốc.

 

Hamin gạt tay Taein đang mân mê ra và chuyển chủ đề.

 

“Mà cậu không có xe à?”

 

Cậu chợt nhớ ra khi nhìn thấy một chiếc xe ngoại chạy ngang qua cửa sổ. Hình ảnh anh trai biến mất trên chiếc xe ngoại hôm qua và hình ảnh Taein cùng cậu đi xe buýt chồng lên nhau.

 

“Tớ có bằng lái.”

 

“Anh ấy có xe mà.”

 

“Anh ấy lái xe ở Mỹ từ hồi mười tám tuổi rồi.”

 

“O…”

 

“Bố mẹ bảo sẽ mua xe cho tớ nhưng phải có tài xế riêng nên tớ bảo thôi. Bực mình chết đi được.”

 

“Sao vậy?”

 

“Có tài xế thì làm sao mà đi được? Cứ kè kè bên cạnh thì bạn bè tớ nhìn vào sẽ nói gì.”

 

Chắc chắn là sẽ bảo cậu là công tử nhà giàu rồi… Nhưng Hamin cũng hiểu cho cậu nên chỉ im lặng gật đầu.

 

Trong lúc đó, Taein đột nhiên hỏi. Cậu ngoảnh đầu về phía cậu với vẻ mặt bỗng nhớ ra điều gì đó.

 

“Mà hôm qua cậu có gặp anh ấy không?”

 

“Hả?”

 

“Không, tại tớ thấy hai người không giống như là lần đầu gặp nhau.”

 

À.

 

“Hôm qua tớ gặp anh ấy ở trường.”

 

“Thật à? Anh ấy nhận ra cậu ngay hả?”

 

“Ừ… Thấy hơi lạ. Ban đầu anh ấy đi lướt qua tớ rồi mới nhận ra.”

 

“Thì anh ấy quý cậu mà. Thấy chưa, bảo đúng mà? Cái người đó vốn dĩ không nhớ mặt, nhớ tên người khác đâu. Hay phải nói là không thèm nhớ mới đúng?”

 

Hamin chợt nhớ đến chuyện anh gọi Woo-kyung là Jae-kyung nên phì cười.

 

“Hôm qua tớ cũng gặp anh ấy ở buổi tiệc chào mừng sinh viên mới.”

 

“Ở Đại học đường à?”

 

“Ừ.”

 

“Vậy à?”

 

“…Anh ấy còn cho tớ tiền nữa.”

 

Hamin lóng ngóng lấy ví trong túi áo khoác ra. Mấy tờ tiền Tae-rim cho cậu hôm qua vẫn còn nguyên ở đó. Woo-kyung bảo cậu dùng số tiền đó để đãi bọn họ tăng hai, nhưng vì không thể làm vậy nên dù đang say cậu vẫn kiên quyết đưa thẻ của mình. Dù cậu không nhớ gì vì bị mất trí nhớ đoạn đó.

 

“Tiền á?? Vãi. Này, ngon rồi. Từ giờ mình moi tiền anh ấy thôi.”

 

Taein ngay lập tức sáng mắt lên như một con linh cẩu. Hamin ôm chặt ví vào lòng và lắc đầu.

 

“Không được.”

 

“Sao lại không được. Anh trai tớ nhiều tiền lắm. Cứ tiêu thoải mái đi. Rồi lại bảo anh ấy cho thêm.”

 

“Không được.”

 

Hamin kiên quyết lắc đầu. Cậu tuyệt đối không thể tiêu tiền lung tung. Bất cứ thứ gì cậu nhận được từ anh đều không được sử dụng một cách vô ích.

 

Taein trợn mắt nhìn Hamin đang giấu ví đi và lắc đầu. Cái gì mà phải giấu như báu vật thế không biết? Cậu bật cười khó hiểu rồi xoa cằm với vẻ mặt nghiêm túc.

 

“Nhưng có vẻ anh ấy coi cậu như em trai thật đấy.”

 

“…”

 

“Đến cả tiền tiêu vặt cũng cho. Đến em trai ruột anh ấy còn chẳng cho.”

 

Taein vừa nói vừa bật cười một cách kỳ lạ. Nghe vậy, Hamin cảm thấy chua xót, nhưng cậu vẫn trân trọng cất ví vào lòng. Rồi cậu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ và cười gượng. Cậu tự thấy mình buồn cười chẳng kém Taein. Cái cảnh cậu cất số tiền được cho để tiêu vào ngực chắc chắn sẽ khiến người khác bật cười. Nhưng cậu không thể làm khác được.

 

Dù không phải là tiền đi chăng nữa, chỉ cần là thứ mà anh ấy cho thì dù chỉ là một hạt đậu cậu cũng sẽ trân trọng. Bất cứ thứ gì có bàn tay anh chạm vào đều sẽ trở nên quý giá với cậu.

 

Đó là cách cậu yêu đơn phương.

 

**

 

Cậu quyết định đi làm thêm là sau khi xuất ngũ.

 

Nhà Hamin bình thường. Nhà cửa, gia đình, tiền bạc đều bình thường. Vì quá bình thường nên hồi nhỏ Hamin chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc.

 

Cậu quyết định phải kiếm tiền là từ khi xung quanh siêu thị của mẹ cậu bắt đầu xuất hiện cửa hàng tiện lợi và siêu thị khác. Do các ứng dụng giao hàng phát triển và sự cạnh tranh ngày càng gay gắt, doanh thu của siêu thị đã giảm đáng kể. Mẹ của Hamin, tức mẹ cậu, đã lớn tiếng bảo cậu đừng lo lắng về tiền bạc, nhưng cậu không thể không để ý đến tiếng cãi nhau mỗi đêm của bố mẹ. Tất cả là do bố cậu đã bị sa thải và nướng hết tiền trợ cấp thôi việc vào chứng khoán. Chưa hết, mẹ cậu còn nổi trận lôi đình khi biết bố cậu đã lấy trộm cả tiền học phí của cậu trong tài khoản tiết kiệm để nướng vào chứng khoán. Nghe tiếng cãi nhau mỗi đêm, Hamin lặng lẽ bắt đầu đi làm thêm. Ngay cả khi chưa xuất ngũ, cậu đã nghĩ rằng dù không trả được tiền học phí thì ít nhất cậu cũng phải tự lo được tiền sinh hoạt phí.

 

Nhưng mẹ của Hamin lại vô cùng lo lắng. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Hamin đã nhốt mình trong phòng suốt một tháng trời. Cậu không chịu ra ngoài và cảm thấy rất khó khăn khi phải ra ngoài. Đến cả việc đi một vòng quanh khu phố cũng khiến cậu khó thở. Đó là chứng sợ giao tiếp và rối loạn hoảng sợ. Đó là thời kỳ tăm tối nhất trong cuộc đời Hamin.

 

Đương nhiên là sau khi quyết tâm ăn kiêng, cậu đã cố gắng rất nhiều. Việc ăn kiêng không hề dễ dàng nên cậu đã nhập ngũ, nhưng đến đó rồi cậu vẫn gặp khó khăn. Cậu không thể hòa nhập với mọi người và thỉnh thoảng khi mệt mỏi cậu lại vào nhà vệ sinh nôn mửa một mình. Đôi khi cậu bị các đàn anh bắt nạt, nhưng so với hồi cấp ba thì chẳng thấm vào đâu nên cậu vẫn chịu đựng được. Cậu phải làm gì đó để trở thành một con người mới. Chỉ có ý chí đó mới là lối thoát giúp cậu vượt qua thời kỳ tăm tối. Trong những ngày tháng đó, cậu thỉnh thoảng lại nhớ đến. Người anh mà có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại, không biết anh ấy đang sống như thế nào. Không biết anh ấy đã trở thành người như thế nào.

 

Lịch sử yêu đơn phương của cậu thật dài.

 

“Anh à, cái đồng hồ đó không hợp với anh đâu ạ.”

 

Chuyện đó xảy ra khi mọi người đang ăn cơm cùng nhau trong nhà ăn của trường.

 

Hamin đang suy nghĩ vẩn vơ thì giật mình ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói đột ngột của Woo-kyung.

 

Eunsoo đã không đến vì bận việc ở hội sinh viên, chỉ có Hamin, Woo-kyung và Chae-rin ngồi ăn cùng nhau. Woo-kyung đang ăn sườn cốt lết bỗng nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay Hamin. Hamin lặng lẽ hạ tay trái đang đặt trên bàn xuống.

 

“Vậy à? …Mẹ anh cho anh đấy.”

 

Thời kỳ tăm tối nhất trong cuộc đời Hamin. Chiếc đồng hồ da mà mẹ đã đeo vào tay cậu.

 

Hamin khẽ cười. Mặt Woo-kyung lập tức cứng đờ lại.

 

“À, vậy ạ? Xin lỗi anh. Không phải em chê nó xấu, mà tại cái dây da nó cũ quá rồi ấy ạ.”

 

Thái độ lật mặt nhanh như chong chóng. Woo-kyung vừa nói vừa lẩm bẩm.

 

“Này, im đi và lo ăn cơm đi.”

 

Chae-rin trừng mắt nói với Woo-kyung như thể cậu đã lỡ lời.

 

“Không sao đâu. Nó cũ thật rồi.”

 

Đã mấy năm trôi qua rồi còn gì. Đó là chiếc đồng hồ mà mẹ cậu đã đeo cho cậu với trái tim đau khổ. Để che đi vết sẹo trên cổ tay cậu. Kể từ đó trở đi, cậu luôn đeo chiếc đồng hồ đó mọi lúc mọi nơi. Không ai biết bí mật này cả. Ngoại trừ bố mẹ cậu.

 

“Anh sinh nhật vào ngày nào ạ? Em mua cho anh một cái dây đồng hồ nha.”

 

“Không sao đâu. Đừng bận tâm.”

 

Hamin vỗ về Woo-kyung đang áy náy muốn sửa sai. Chae-rin đang im lặng ăn cơm bên cạnh lên tiếng phụ họa.

 

“Oppa đừng có chấp nó. Thỉnh thoảng nó cứ lố lăng ấy ạ.”

 

“Áish, em có làm gì đâu. Anh ấy bảo không sao mà―.”

 

“Cậu quên chuyện cậu chuốc rượu anh ấy đến mức ngất xỉu à?”

 

“…Vâng ạ. Em xin lỗi ạ.”

 

“Oppa mà nó làm càn thì oppa cứ chửi nó ạ. Phải cầm dây cương nó một tí thì nó mới chịu nghe lời.”

 

Chae-rin nói với vẻ mặt rất vô cảm. Dù Chae-rin rất cục cằn nhưng cô ấy lại là người chu đáo nhất trong ba người. Dù mỗi lần nói chuyện cô đều dùng giọng điệu thô lỗ, nhưng không hề đáng sợ. Woo-kyung hay cãi nhau với cô cũng không hề cảm thấy khó chịu. Theo đúng nghĩa đen, Chae-rin là một người huấn luyện viên đang cầm dây cương còn Woo-kyung là một chú ngựa con đang chạy nhảy lung tung. Cả hai là bạn thân từ hồi cấp ba nên phản ứng hóa học rất tốt. Wookeong đã say xỉn và kể lể rằng ban nhạc của họ đã được thành lập từ trước khi họ vào đại học, và họ đã cùng nhau thành lập ban nhạc trước cả khi thành lập câu lạc bộ ở trường đại học, quả là một lịch sử lâu đời.

 

“Anh, học xong anh làm gì ạ? Hôm nay học xong anh có muốn đến phòng câu lạc bộ cùng em không ạ?”

 

“Không, anh có việc làm thêm.”

 

“Hả, anh làm thêm ạ?”

 

Khi cậu nộp đơn xin trở lại trường đại học sau khi nghỉ phép, khi cậu bảo là sẽ làm thêm, mẹ cậu đã vô cùng lo lắng. Nhưng bà đã không thể hiện ra trước mặt cậu. Dù không thể hiện ra, Hamin vẫn lờ mờ nhận ra điều đó.

 

“Ừm. Anh làm từ trước khi đến trường rồi, tranh thủ lúc rảnh thôi.”

 

“Tuyệt vời. Anh đúng là người sống chăm chỉ ghê.”

 

“Anh làm thêm gì vậy ạ?”

 

Chaerin, người không quan tâm đến mọi chuyện, hỏi. Woogyeong cũng tỏ vẻ lắng nghe như thể cũng tò mò.

 

“Không có gì to tát đâu…. Chỉ là làm thêm ở cửa hàng tiện lợi thôi.”

 

“Ở đâu ạ?”

 

“Khu trường đại học. Đến cả ca đêm nữa.”

 

“Vất vả quá, sao anh không dạy kèm cho rồi.”

 

“Anh không giỏi dạy ai đâu”

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo