Sweet Shot - Chương 59

“Không, chỉ là thấy lạ thôi. Em thấy hyung có vẻ… kiểu người sẽ đào ngũ nếu đi lính ấy….”

Woo-kyung nói với vẻ ngạc nhiên, như thể vừa tỉnh rượu, Ha-min khẽ cười.

“Thật ra, anh bị mắng nhiều ở đó….”

Cậu gãi gãi cổ, vẻ mặt ái ngại rồi nói tiếp.

“Mấy tiền bối ghét anh lắm, vì anh chậm chạp quá.”

Đó là một cuộc sống quân đội bình thường. Lúc đó bệnh sợ giao tiếp của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, nên cậu cực kỳ lạ lẫm. Chẳng có tiền bối nào thích Ha-min, người không có khả năng hòa đồng hay giao tiếp cả. Cậu còn bị đánh nhiều vì nói năng chậm chạp.

Mẹ Ha-min bảo cậu hoãn nhập ngũ, nhưng Ha-min kiên quyết không chịu. Lúc đó cậu chỉ muốn trốn đi đâu đó thôi. Một phần là vì mục tiêu giảm cân khó khăn, nhưng phần lớn là vì cậu muốn đến một nơi không ai biết, sống một mình mà không cần suy nghĩ gì cả. Đến đó cậu chỉ tập luyện mà không suy nghĩ gì, thời gian còn lại thì học tập và tập thể dục. Bị mắng thì chịu, bị đánh thì chịu. Mấy chuyện bắt nạt nhẹ nhàng đó cậu chịu được hết. Dù sao họ cũng không ép cậu đến chết, cũng không quá độc ác hay dai dẳng.

“Hyung cũng bị đánh ạ?”

Có vẻ tò mò về cuộc sống quân đội của Ha-min, Woo-kyung liên tục hỏi. Ha-min đang chìm đắm trong ký ức thì cười hì hì rồi gật đầu. Vẻ mặt cậu có chút đắc ý.

“Đương nhiên rồi.”

Dù giờ đã tốt hơn nhiều, nhưng ở mỗi đơn vị lại khác nhau, và chuyện bị đánh như bị ăn hiếp vẫn xảy ra như cơm bữa.

“Anh toàn phải úp mặt vào tường, bị đánh vào mông….”

Ha-min hồi tưởng lại như đó là một ký ức thú vị, nở một nụ cười nhạt.

“Haizzz, mịa, không muốn đi tí nào….”

Nghe Ha-min nói, Woo-kyung cúi gằm mặt thở dài. Đó là một trong những nỗi lo của tất cả những chàng trai ở độ tuổi đôi mươi, nên cũng chẳng còn cách nào khác.

“Thế bị đánh ở đâu nữa?”

Đột nhiên Tae-rim hỏi. Anh chống cằm hỏi, ánh mắt khá nghiêm túc. Nhận thấy ánh mắt nghiêm túc đó, Ha-min cũng nghiêm túc suy nghĩ.

“Mông với cả… tay ạ…? Thỉnh thoảng còn bị đá vào chân nữa.”

Ha-min vừa nói vừa cười khúc khích, dù đó chẳng phải chuyện gì đáng cười. Tae-rim cau mày.

Nếu mình là tiền bối thì đã ăn tươi nuốt sống em ấy rồi, lũ ngốc.

Tae-rim khẽ cười nhạt rồi nở một nụ cười hiền lành.

“Có đau không?”

Nghe thấy câu hỏi dịu dàng, Ha-min đỏ mặt lắc đầu.

“Không―, không đau tí nào ạ.”

Cậu trả lời một cách ngây thơ. Khuôn mặt cậu trong veo như thể đó là sự thật. Nhìn khuôn mặt ngây thơ đó, Tae-rim vừa bực mình vừa bật cười. Anh định hỏi lại xem có thật là không đau chút nào không, nhưng rồi đổi ý, cất giọng dịu dàng.

“Ha-min của chúng ta mạnh mẽ thật.”

Nghe thấy lời khen dịu dàng, Ha-min khép mắt cười. Cậu cười nhiều hơn khi say rượu. Bình thường cậu đã hay cười rồi, nhưng khi say thì còn tệ hơn nữa. Tae-rim đang chăm chú ngắm nhìn cậu thì giọng của Woo-kyung say khướt vang lên.

“Không phải mạnh mẽ, mà là ngốc mới đúng~.”

Woo-kyung cười khẩy, nói đùa một câu, khóe miệng Tae-rim hơi cứng lại.

“Jae-woo à.”

“Em nghĩ em đã nói đến lần thứ năm rồi hyungnim, tên em là Woo-kyung….”

“Cậu mà đi lính thì chắc chắn sẽ bị đánh cho thừa sống thiếu chết.”

“Hả? Em á?”

“Ừ.”

Tae-rim cười tươi rồi dứt khoát ngắt lời. Nghe vậy, Woo-kyung bật cười rồi đập tay xuống bàn. Cậu thấy buồn cười đến mức không ngừng khúc khích cười, rồi đáp trả Tae-rim.

“Ôi dào, hyungnim làm sao mà biết được―. Hyung có đi lính đâu mà biết.”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tae-rim khựng lại. Câu nói đó đã đánh trúng tim đen của anh, lông mày Tae-rim khẽ giật, vẻ mặt khó chịu. Đúng lúc đó, tiếng cười khúc khích vang lên.

Nghe thấy tiếng cười, anh tự nhiên nghiêng đầu sang. Ha-min ngồi bên cạnh đang che miệng cười nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng. Cậu vô thức cười, rồi vội vàng che miệng lại, liếc nhìn Tae-rim.

“A, em xin lỗi.”

Ha-min giật mình xin lỗi khi mắt chạm mắt Tae-rim. Tae-rim khẽ cười nhạt rồi búng vào trán Ha-min.

“Xin lỗi gì chứ.”

Anh đùa lại, Ha-min liền nở một nụ cười nhẹ nhõm. Đôi mắt cậu khép lại thành hình vòng cung, đôi môi hồng hào hơi hé mở vì say rượu. Tae-rim lặng lẽ ngắm nhìn cậu, chỉ thấy kỳ lạ. Kỳ lạ là em ấy không bị ai ăn tươi nuốt sống trong quân đội. Thậm chí việc em ấy chỉ bị đánh thôi có khi lại là may mắn.

Hơn nữa, nếu ai đó cầu xin, Song Ha-min có lẽ sẽ cắn răng mà cho không. Tae-rim chống cằm, lặng lẽ nhìn Ha-min. Chỉ là việc em ấy sống sót trong cái hang ổ đầy rẫy lũ đàn ông đó khiến anh vừa thấy kỳ lạ vừa bực bội.

Nhưng dù sao thì, đánh người ta là sao chứ? Lũ khốn nạn. Tae-rim cau mày, suy nghĩ miên man. Dù có tìm mỏi mắt, anh cũng không thấy chỗ nào trên người em ấy đáng bị đánh, dù chỉ là đùa. Lũ khốn khiếp.

Tae-rim tặc lưỡi, bực dọc nhét đậu phộng vào miệng. Tiếng nhai rồm rộp vang lên thô bạo.

**

Có vẻ Ha-min đang thực sự rất vui, hôm nay cậu dễ say hơn hẳn. Bình thường cậu uống hai chai bia là vừa đủ, nhưng hôm nay cậu cảm thấy hơi quá. Cảm giác lâng lâng bao trùm toàn bộ khuôn mặt cậu. Ha-min cố gắng giữ tỉnh táo, đi đến quầy thanh toán, nhưng nhân viên nói rằng ai đó đã thanh toán rồi.

Đôi mắt ngơ ngác của Ha-min mở to, cậu hỏi ai vậy? Nhân viên ngập ngừng nhớ lại. Cái người cao cao, đẹp trai ngời ngời kia…. A, còn chưa nghe hết câu trả lời, Ha-min đã biết người đó là ai, thở dài.

Ha-min lảo đảo bước ra khỏi quán nhậu. Không xa đó, anh đang hút thuốc, gọi điện thoại cho ai đó.

“Đưa cho bọn nó ít tiền, dọa dẫm vừa thôi.”

Giọng anh lạnh lùng và dứt khoát khi ra lệnh qua điện thoại. Có vẻ anh không thích cuộc gọi này, nên cau mày và rít một hơi thuốc dài.

“Nếu không thì, cứ bảo là tôi sẽ đích thân đến.”

Không hiểu anh đang nói gì, Ha-min ngơ ngác nhìn anh. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tae-rim đang hút thuốc thì quay đầu lại. Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, vẻ mặt cau có của anh liền dịu đi. Anh cúp điện thoại như thể đã xong việc, vứt điếu thuốc còn đang cháy dở. Rồi anh ôm lấy mặt Ha-min, xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của cậu.

“Say rồi à?”

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của anh, Ha-min ngoan ngoãn lắc đầu. Rồi như nhớ ra chuyện gì, cậu giật mình ngẩng đầu lên, lục lọi túi quần.

“Em định trả tiền mà….”

Có vẻ anh thấy Ha-min lúc nào cũng lo lắng về mấy chuyện đó thật buồn cười, nên bật cười.

“Không cần trả đâu.”

Tae-rim ngăn Ha-min đang lục lọi, giọng khá dứt khoát. Có vẻ anh muốn gì đó hơn thế, Ha-min ngơ ngác chớp mắt nhìn anh.

“Từ giờ anh sẽ chơi với em.”

“…….”

“Chỉ hai người thôi.”

Đôi môi đỏ mọng của anh ghé sát tai cậu thì thầm. Trong tầm mắt của Ha-min đang ngơ ngác, nụ cười cong cong quyến rũ của anh hiện lên.

**

“Haa….”

Tiếng thở dốc trầm ấm, không biết của ai, lọt ra từ giữa đôi môi đang dính chặt vào nhau của hai người đàn ông. Chiếc xe đang chạy trên đường lớn ven sông Hàn để đi dạo, giờ đã rẽ vào một con đường vắng người, rồi dừng lại bên lề đường. Ha-min đang đắm chìm trong cơn say, tận hưởng làn gió lùa vào qua cửa sổ thì chiếc xe đột ngột dừng lại. Cậu quay sang nhìn Tae-rim, anh liền tháo dây an toàn của cậu, ôm lấy eo cậu nhấc lên.

Anh đẩy ghế của mình ra hết cỡ rồi đặt Ha-min lên đùi mình. Dù gầm xe có cao đến đâu, hai người đàn ông trưởng thành ngồi sát nhau trên một ghế cũng khó khăn. Bởi vậy tư thế của họ càng trở nên khít khao hơn. Vừa đặt Ha-min lên đùi, Tae-rim liền hôn cậu. Anh đã muốn mút lấy đôi môi đỏ tươi luôn ướt át vì rượu từ lâu rồi. Tae-rim mút mạnh đôi môi ướt át của cậu, rồi dùng lưỡi liếm láp. Ha-min run rẩy cả người, vẻ mặt ngơ ngác. Cậu không biết tại sao mình lại ngồi ở đây, tại sao môi mình lại bị người ta hôn. Sau mấy nụ hôn ngắn ngủi, anh đột nhiên nhớ đến khuôn mặt tươi cười của cậu trong quán nhậu, thì thầm hỏi cậu.

“Hôm nay vui không?”

Anh ôm chặt cậu trên đùi, chăm chú nhìn cậu. Giọng anh thì ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại dai dẳng. Ha-min vô thức nhìn chằm chằm vào đôi môi đang ướt át của anh. Mỗi khi hôn anh, tim cậu lại nhói lên. Cảm giác như ai đó đang dùng kim châm vào, hoặc dùng búa đập vào vậy. Hơn nữa, do đã có kinh nghiệm về tình dục, hạ bộ của cậu cũng râm ran khó chịu. Cậu thấy xấu hổ và xấu hổ vì mình dường như đã trở thành một kẻ háo sắc.

Nhờ có rượu, Ha-min ngoan ngoãn gật đầu. Đôi má ửng hồng của cậu hiện rõ dù trời tối.

“…anh thì sao ạ?”

Ha-min hỏi với đôi mắt đẫm lệ vì rượu. Cậu thấy vui vì được chơi với những người bạn tốt và người mình thích, được xem phim cùng anh. Cảm giác như một giấc mơ vậy. Hơn nữa, men say khiến cậu cảm thấy lâng lâng.

“Anh cũng vậy.”

Tae-rim cười nhẹ, khẽ chạm môi vào đôi môi căng mọng của Ha-min rồi rời ra. Đến mức này thì Ha-min đáng lẽ phải xấu hổ, nhưng cậu chỉ ngơ ngác nhìn Tae-rim. Cậu chỉ nghĩ rằng khuôn mặt anh ở ngay trước mắt mình thật ảo diệu. Sự thật là hyung đang ở ngay trước mắt cậu khiến cậu cảm thấy nghẹn ngào. Ha-min đảo mắt, có vẻ như cậu chợt nhớ ra điều gì, liền lục lọi túi quần.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo