Hamin ngượng ngùng cười. Đó là sự thật. Cậu không có tài ăn nói hay hòa đồng để dạy kèm nên đã tránh né việc đó. Công việc làm thêm ban đêm ở cửa hàng tiện lợi cũng không có gì khó khăn, ngoại trừ việc phải đối phó với những người say rượu thỉnh thoảng ghé qua. Vì ban đêm ít người hơn ban ngày. Và nhờ là con trai của chủ siêu thị, việc trông quầy và sắp xếp hàng hóa dễ như ăn cháo.
“Lần sau em sẽ đến chơi nhé. Em sẽ ngồi lì ở đó không chịu về đâu.”
Woogyeong cười như một chú cún vẫy đuôi. Hamin cười theo và đáp “Ừ”. Cậu nghĩ bụng sẽ mua sữa chuối cho cậu nhóc nếu cậu đến chơi, thì Chaerin cũng nói một cách lạnh lùng “Em cũng sẽ đến chơi”. Cậu cũng gật đầu đồng ý. Cậu thay đổi ý định, nghĩ sẽ mua cho cô nàng cái gì đó đắt tiền hơn là sữa chuối.
**
-Dạo này thế nào rồi con?
Trên đường đến cửa hàng tiện lợi, mẹ gọi điện thoại cho cậu. Cậu lững thững bước đi, khẽ đá hòn sỏi dưới đất rồi trả lời.
“Con ổn ạ.”
Đó là một câu trả lời không hề nói dối. Mọi thứ êm đềm đến mức cậu cảm thấy khó tin. Không như những gì cậu đã lo sợ, cậu đã gặp được những người bạn tốt, nghe giảng và sống cuộc sống bình thường. Hơn nữa, có cả Taein ở bên cạnh nên cậu càng cảm thấy vững tâm hơn. Nhưng điều tốt nhất thì lại là một chuyện khác.
-Nếu con thấy không khỏe thì về nhà ngay nhé.
“Con biết rồi mà. Mẹ nói đi nói lại có mấy câu vậy hoài.”
Hamin khẽ cười trước những câu thoại lặp đi lặp lại quen thuộc. Có lẽ vì cậu luôn căng thẳng dù cuộc sống yên bình, nghe giọng mẹ cậu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
-Nếu làm thêm mà khổ sở quá thì nghỉ luôn đi. Mẹ vẫn có tiền nuôi con, mẹ lo được.
“Mẹ lại nói mấy câu đó nữa rồi.”
-Mẹ càng lo hơn khi thấy con gầy gò ốm yếu vì giảm cân đó.
Mấy bà mẹ khác chắc sẽ thích nếu con trai giảm cân, nhưng mẹ cậu thì cứ cằn nhằn suốt thôi. Mà nghĩ lại thì hồi cậu còn béo ú, mẹ cũng luôn miệng bảo cậu chỉ là mũm mĩm thôi mà.
“Con ăn uống đầy đủ lắm ạ. Mẹ đừng lo.”
-…Hay là mẹ sắc cho con thang thuốc bổ nhé?
“Mẹ đừng có tiêu tiền vào mấy cái đó.”
-Hầy, mẹ không muốn con phải lo lắng về tiền bạc chút nào.
“Đến tuổi này thì phải tự kiếm tiền tiêu vặt chứ ạ.”
Hamin kiên nhẫn trả lời từng câu một trước những lời lo lắng không dứt của mẹ, từ việc thằng con trai đã lớn khôn, đáng tin cậy rồi đến việc phải cẩn thận khi đi đường đêm, cẩn thận xe cộ. Vì cậu biết chỉ cần cậu trả lời đầy đủ thì mẹ sẽ bớt lo lắng hơn.
Đến cửa hàng tiện lợi, cậu thay ca và mặc áo vest dành riêng cho nhân viên. Khi cậu đang bày những món hàng chưa được sắp xếp lên kệ thì Taein gọi điện. Cậu rủ đi uống một chầu, nhưng vì đang làm thêm nên cậu thẳng thừng từ chối. Taein ầm ĩ lên rằng ai đời lại đi làm thêm vào giờ này, nhưng Hamin im lặng lắng nghe những lời khó chịu đó rồi ngồi vào quầy, ôn lại bài học đã học ở lớp. Cứ tranh thủ làm như thế này thì sau này cậu sẽ không phải cuống cuồng lên như cháy nhà đến nơi. Bên kia điện thoại có tiếng ai đó gọi Taein, lúc đó Taein mới ngắt lời. Cậu ta thông báo rằng phải đi vì có bạn đang đợi uống rượu cùng, rồi cúp máy bảo sẽ gọi lại sau. ‘Không cần phải gọi lại đâu’…. Hamin lẩm bẩm và tiếp tục xem lại sách chuyên ngành.
Sau đó vài khách hàng ra vào. Một sinh viên đại học đã say khướt đến mua thêm mấy lon bia, một cặp đôi đến mua bao cao su. Rồi vài người chú đến mua thuốc lá và một đám sinh viên đến ăn mì ly. Sau khi hết giờ cao điểm ở khu đại học, cửa hàng mới trở nên vắng vẻ hơn.
Hamin đang ngồi thẫn thờ ở quầy vì chân hơi mỏi thì chợt nhớ ra điều gì đó, liền lấy điện thoại ra. Cậu vẫn đang dùng chiếc điện thoại thông minh đời cũ mà giờ ít ai dùng nữa, vì cậu thấy nó vẫn còn dùng được. Eunsu đã khen cậu tiết kiệm khi thấy vậy.
“….”
Mỗi ngày một lần. Sau khi làm việc vất vả hoặc khi cậu cảm thấy một ngày khó khăn đã kết thúc, cậu sẽ xem bức ảnh này một mình. Nếu tìm kiếm trong thư viện ảnh, sẽ thấy bức ảnh được lưu đầu tiên. Đó là bức ảnh của Taerim chụp lúc vào cấp ba mà Hamin đã lén lấy từ nhà Taein hồi còn bé. Vì anh đi du học khi đang học cấp ba nên không có ảnh tốt nghiệp. Việc không được nhìn thấy bức ảnh đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất của cậu.
Bức ảnh chụp lúc vào cấp ba rất bình thường. Tất nhiên, người mẫu thì không hề bình thường, nhưng khuôn mặt đó không hề tươi tắn chút nào. Anh thường có khuôn mặt như vậy. Khi ở một mình, hoặc khi ở cùng bố mẹ. Cậu đã lén nhìn rất nhiều nên biết rõ. Tất nhiên, anh luôn dịu dàng và cười với cậu, nhưng thực ra anh không phải là người hay cười.
ting
Khi cậu đang thưởng thức ảnh của anh để tự thưởng cho mình sau một ngày vất vả thì có thông báo. Đó là tiếng chuông báo tin nhắn KakaoTalk. Tên người gửi hiển thị ở trên cùng là “anh”. Cậu giật mình hoảng hốt nhìn xung quanh. Thật là đúng thời điểm.
[Em ngủ chưa?]
Lần cuối cậu gặp anh là vài ngày trước. Khi cậu tá túc ở nhà Taein. Đó là lần cuối cùng. Việc gặp được anh ở trường không phải là chuyện dễ dàng, vì anh không hay đến trường.
Hamin gãi cổ trước nội dung tin nhắn khó đoán của anh. Đã hơn nửa đêm rồi, cũng đến giờ đi ngủ rồi. Cậu lập tức trả lời.
[Em chưa ngủ ạ. Sao thế anh? ^^]
Cậu thêm biểu tượng mặt cười vào tin nhắn vì cảm thấy nếu chỉ gửi mỗi câu đó thì không hay. Chỉ gửi một tin nhắn thôi mà tay cậu đã run rẩy cả lên. Cậu biết đó chỉ là một tin nhắn đơn thuần, nhưng con tim lại cứ rung động không kiểm soát được.
[Anh nhớ em ^^]
Tin nhắn trả lời đến rất nhanh. Vừa nhìn thấy tin nhắn, tim cậu đã đập thình thịch đến mức yết hầu rung lên. Á… Chết mất. Anh thật quá đáng. Giờ này rồi mà còn nhắn tin bảo nhớ em. Hơn nữa, cái biểu tượng mặt cười đó đúng là kiểu của anh. Hamin trân trọng nhìn màn hình điện thoại, băn khoăn không biết nên trả lời như thế nào. Đúng lúc đó.
leng keng. Cửa cửa hàng tiện lợi mở ra. Hamin vội nhét điện thoại vào trong áo đồng phục. Cậu vẫn chưa kịp trả lời tin nhắn.
Người khách bước vào cửa hàng tiện lợi mặc một chiếc áo khoác cashmere đen mỏng. Chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân, mà không phải ai cũng có thể mặc đẹp được, nhưng anh ta lại hoàn toàn “cân” được độ dài đó. Tiếng giày da lịch sự gõ lên nền gạch. Anh ta đi đến quầy hàng, cầm lấy một món đồ rồi tiến về phía quầy thu ngân.
“Marlboro đỏ.”
Khách hàng vừa nhìn điện thoại vừa nói, không hề nhìn nhân viên cửa hàng tiện lợi. Giọng điệu thờ ơ. Và thứ anh ta đặt lên quầy là bao cao su. Cỡ lớn. Loại bao cao su cỡ lớn nhất mà không phải chỗ nào cũng bán. Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng lên một cách vô cớ.
Hamin xoa mặt, cẩn thận nhìn vị khách trước mặt. Anh ta vẫn đang nhìn điện thoại, chỉ đưa thẻ ra.
Hamin ngơ ngác thanh toán. Cậu đẩy bao cao su và thuốc lá về phía khách hàng.
“…Em bận lắm à.”
Khách hàng lẩm bẩm một mình, không rời mắt khỏi màn hình. Trước khi đưa thẻ, Hamin cẩn thận nhìn anh ta.
“Em….”
“….”
“Anh…?”
Vị khách mặc áo khoác dài, mang theo mùi gió bước vào không ai khác chính là Taerim. Hamin cẩn thận gọi anh, người vẫn chưa nhận ra cậu.
“…?”
Sau đó Taerim mới ngẩng đầu lên, phát hiện ra Hamin và biểu cảm của anh lập tức thay đổi. Khuôn mặt lạnh lùng như gió đêm bỗng rạng rỡ hẳn lên. Đến mức người ta phải tự hỏi liệu khuôn mặt của một người có thể thay đổi nhanh đến vậy không.
“À.”
Taerim cười và thở dài. Vẻ mặt rõ ràng là rất vui mừng.
“Em làm thêm ở đây à?”
Tuy nhiên, ánh mắt anh trở nên……… khi nhìn từ trên xuống dưới Hamin đang mặc áo vest của cửa hàng tiện lợi. Cậu cảm thấy mình nhỏ bé lại một cách khó hiểu và nắm lấy vạt áo vest. Chỉ mặc mỗi chiếc áo vest của cửa hàng tiện lợi thôi mà cậu đã cảm thấy như mình đang sống ở một thế giới khác hoàn toàn với anh.
“Vâng, dạ.”
“Ừm… Đến mấy giờ?”
Thấy cậu cười gượng gạo, anh nhìn chằm chằm cậu rồi hỏi lại.
“Vì là ca đêm…. Nên đến sáng ạ.”
“Ngày mai em không có tiết à?”
“…Có ạ, nhưng không sao đâu ạ. Em ngủ khoảng hai tiếng rồi đi học cũng được….”
“….”
“Ngày mai em cũng không có nhiều tiết nên học xong em ngủ bù luôn… Cũng ổn mà ạ.”
Cậu nhận ra mình đang thao thao bất tuyệt như đang biện minh. Taerim nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Dạo này có vẻ như dì không được khỏe lắm nhỉ.”
Anh có thể nói như vậy vì anh biết rõ tình hình tài chính của nhà cậu, nhà đã từng có siêu thị lớn nhất khu phố hồi còn bé. Vậy mà anh lại dễ dàng buông ra những lời thất lễ như vậy.
“Không phải vậy đâu ạ…. Chỉ là em muốn tự kiếm tiền trang trải sinh hoạt phí thôi ạ.”
Cậu cười gượng gạo trả lời. Nghe vậy, khuôn mặt anh lo lắng nhăn lại rồi đưa tay lên vuốt má cậu. Cậu đứng hình trước cái chạm bất ngờ.
“Vậy nên em mới gầy đi như vậy à?”
“….”
“Anh thấy Hamin vất vả, anh cũng không vui chút nào.”
Dù biết đó chỉ là những lời nói xã giao, nhưng cậu vẫn có cảm giác như anh đang nói thật lòng. Khuôn mặt anh nghiêm nghị và lộ rõ vẻ lo lắng. Khuôn mặt đó khiến tâm trạng cậu có chút hân hoan. Cậu đã ngộ nhận rằng anh thực sự lo lắng cho cậu. Anh xoa má cậu, nhẹ nhàng miết bằng ngón tay cái. Bàn tay anh khiến cậu ngứa ngáy và cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Trước khi chuyện đó xảy ra, Hamin nghĩ mình nên tránh đi và tự nhiên lùi lại một bước.
“Mọi người đều vậy mà…. Em không sao ạ.”
Nghe câu trả lời của Hamin, anh có vẻ do dự một lúc. Nhưng rồi anh gật đầu như đã hiểu ra.
“Ừ. Vậy thì….”
“….”
“Em vất vả rồi.”
Anh lại mỉm cười dịu dàng và nhận lại thẻ. Anh nhét vội bao cao su và gói thuốc lá vào túi quần, quay người bước đi.