Sweet Shot - Chương 64

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

“Anh đẹp trai đến rồi đây.”

Trong số đó, có người nhận ra Ha Min.

“Chào anh, em nghe về anh nhiều rồi ạ.”

Đó là một cậu con trai đẹp trai không kém Tae In. Gương mặt thân thiện bắt chuyện với cậu có vẻ hơi quen. Ha Min nhìn cậu chăm chú với ánh mắt ‘Mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ?’, thì Tae In chen vào.

“Đây là tay trống của bọn tớ.”

Nghe vậy, Ha Min vỗ tay nhẹ như thể nhớ ra điều gì đó.

“Chào em, anh là Song Ha Min.”

“Em là Park Hee Gyeom ạ. Anh cứ xưng hô thoải mái đi ạ.”

“Nhưng đây là lần đầu mình gặp nhau mà….”

“Dù sao thì chúng ta cũng tụ tập lại để vui chơi mà anh. Anh thân với Tae In, Woo Kyung và Chae Rin hết rồi mà. Mình cũng làm quen đi ạ.”

Park Hee Gyeom là một người vừa đủ lễ phép và có khả năng giao tiếp tốt. Và vẻ mặt cười hiền lành của cậu ta có gì đó khiến người khác cảm thấy thoải mái. Ha Min cũng khẽ cười đáp lại và gật đầu. Từ chối quá cũng không phải phép.

“Vậy… được thôi….”

Ha Min trả lời một cách gượng gạo.

“Mọi người cứ nhắc đến anh suốt nên em tò mò lắm đó ạ.”

“Anh á…?”

“Vâng ạ. Anh còn đến xem bọn em biểu diễn nữa. Lúc đó em định tham gia buổi after-party để làm quen với anh, nhưng anh lại không đến.”

Cậu ta nói chuyện rất tự nhiên, giỏi không kém Woo Kyung. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt nhưng cậu ta không hề tỏ ra ngại ngùng.

“Hôm đó anh có việc bận.”

“Hôm nay mình cùng nhau uống một ly nha anh, cùng với mọi người nữa. Bọn em cứ nhắc đến anh suốt nên em cảm thấy lạc lõng lắm đó ạ.”

Cậu ta lầm bầm với vẻ mặt thật sự hờn dỗi. Ha Min khẽ cười và gật đầu.

Ngoài cậu ấy ra, vẫn còn vài người nữa mà Ha Min không quen biết. Mọi người chào hỏi nhau một cách nhẹ nhàng rồi lên máy bay. Có lẽ vì cậu cũng đang mong chờ điều gì đó, nên khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu bỗng thấy tim mình đập rộn ràng.

Đây là chuyến du lịch đầu tiên của cậu. Và khi đến nơi, có lẽ cậu sẽ được gặp anh, cậu cũng mong chờ điều đó.

**

“Wow, tuyệt quá.”

Khu nghỉ dưỡng này chỉ là một cái tên, nó không khác gì một khách sạn cả. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt trước kích thước áp đảo và sự sang trọng đến kinh ngạc của nó. Đây là một cơ sở lưu trú sang trọng mà họ sẽ không bao giờ có thể đến được bằng tiền của chính mình. Ngay khi bước vào sảnh, họ đã nhìn thấy một sân golf rộng lớn phía sau bức tường kính. Tất cả mọi người ngoại trừ Tae In đều ngơ ngác nhìn quanh sảnh.

“Tớ đi làm thủ tục nhận phòng đây.”

Ha Min cũng đang ngơ ngác nhìn quanh, thì Tae In nói một câu rồi đi về phía quầy lễ tân.

“Oa, thật sự đỉnh quá. Đây là lần đầu tớ đến một nơi như thế này đó.”

“Sảnh đẹp xỉu. Này, Shin Woo Kyung, nhìn kìa. Có bạch mã kìa, bạch mã.”

Woo Kyung và Eun Soo hào hứng chạy xung quanh. Họ chỉ tay về phía bên kia sân golf và dán mắt vào cửa sổ. Những người còn lại cũng bận rộn chụp ảnh khắp nơi. Ha Min ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ và lặng lẽ đảo mắt nhìn xung quanh. Có một chiếc đèn chùm treo trên trần nhà cao. Không hiểu sao cậu lại cảm thấy hơi rụt rè. Nó quá rộng lớn và lộng lẫy, khiến cậu cảm thấy như mình đã đến một nơi không nên đến.

“Cái vị tiền bối Tae Rim gì đó có vẻ ghê gớm thật đấy ạ.”

Cậu chỉ đang ngồi im lặng một mình, thì Hee Gyeom ngồi phịch xuống bên cạnh cậu và nói. Ha Min nhìn cậu ta với ánh mắt ngơ ngác trước lời nói bất ngờ này.

“Nghe nói là nhờ vị tiền bối đó mà chúng ta mới được ở miễn phí đó ạ. Nghe nói anh ấy còn chi trả tiền vé máy bay nữa.”

“À, ừ. Hình như là vậy.”

“Chắc anh cũng biết đúng không ạ? Tiền bối Lee Tae Rim.”

“Ừm… anh ấy cũng là anh của Tae In nữa….”

“Nghe nói anh ấy đẹp trai lắm. Nhưng mà anh ấy hoàn hảo quá nên em thấy hơi khó gần thì phải?”

“Hả?”

“Tại vì nếu là con trai nhìn vào sẽ thấy hơi tự ti đó anh. Anh ấy giỏi giang quá mà.”

Hee Gyeom nhún vai và nói với vẻ mặt bình thản. Cậu ta nói không sai. Anh ta có sức mạnh khiến tất cả những người đàn ông khác trở nên tầm thường. Đến mức ai nhìn vào anh ta cũng có thể cảm thấy mặc cảm. Nhưng cậu thì ngược lại. Mỗi khi nhìn anh, cậu chỉ cảm thấy kính nể, ngưỡng mộ, hoặc yêu thương. Ngoài những điều đó ra thì không còn gì khác.

Ha Min chỉ khẽ cười đáp lại mà không nói gì thêm rồi quay mặt đi. Vừa hay cậu thấy Tae In đang trở lại sau khi làm thủ tục nhận phòng xong.

“Lee Tae In.”

Lại có người nhận ra Tae In. Đó là một giọng nói quen thuộc, trầm ấm vừa phải. Chỉ cần nghe thôi cũng khiến tim cậu rung động.

“Ơ, hyung.”

Tae In đang cầm thẻ phòng thì quay đầu về phía có tiếng gọi. Cậu thấy Tae Rim đang mặc đồ golf. Dáng vẻ vừa vặn của anh ta rất thanh lịch. Anh ta thậm chí còn hợp với kiểu trang phục có thể khiến người khác trông già dặn hơn. Phía sau anh ta là một đám người mặc đồ golf, trông có vẻ như cũng vừa trải qua một trận đấu nảy lửa. Tae Rim tháo găng tay da ra và tiến đến chỗ Tae In với vẻ mặt rất nghiêm nghị.

“Tối nay ghé qua một lát đi.”

“Em cũng phải đi hả? Sao ạ?”

“Sao là sao? Vì em là em trai anh chứ sao. Đến chào hỏi cho có lệ thôi.”

“À… em định chơi với mọi người thôi.”

“Hứ. Nghe lời đi.”

Có lẽ họ có việc riêng nên cậu không thể nghe hiểu cuộc trò chuyện của hai người. Đó là cuộc trò chuyện chỉ dành cho anh em. Ha Min không dễ dàng chen vào được và ngoan ngoãn đứng im. Đến chào hỏi trước cũng ngại. Không chỉ có Tae Rim mà còn có cả đám người Tae Rim dẫn theo, và trong số đó có cả những người cậu quen biết. Đó là bạn gái cũ của anh.

“Tae In lâu rồi không gặp nhỉ?”

“Ơ, chị. Chào chị ạ.”

Khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy kỳ lạ. Cổ họng cậu đắng ngắt như thể dịch vị trào ngược lên vậy.

“Chị cũng đến ạ.”

“Ừ. Chị không muốn nhìn cái bản mặt của thằng nhóc này đâu nhưng biết sao được. Đây là một buổi gặp mặt mà chị phải xuất hiện.”

Hee Jae dùng khuỷu tay huých vào eo của Tae Rim. Nghe cô nói vậy, Tae Rim chỉ cười khẩy và bỏ qua. Họ có vẻ rất thân thiện, không giống như đã chia tay. Cậu có cảm giác rằng mối quan hệ của họ không chỉ đơn thuần là yêu đương. Ha Min vô thức cảm thấy vị đắng trong miệng mình và ấn mạnh các đầu ngón tay xuống. Cậu cố gắng kìm nén để những cảm xúc tầm thường không trào ra.

Cậu đã nghe nói là anh sẽ đi cùng bạn bè, nhưng cậu không thể tưởng tượng được rằng trong số đó lại có cả bạn gái cũ của anh. Và cậu cũng không ngờ rằng khi nhìn thấy cảnh đó, lòng cậu lại trào dâng khó chịu đến thế.

“Anh, anh ổn không ạ?”

Hee Gyeom lo lắng hỏi khi thấy sắc mặt của Ha Min trở nên tái mét. Nhưng cậu không nghe thấy gì cả. Cậu chỉ ngạc nhiên về tình trạng của mình. Cậu cảm thấy ghê tởm bản thân khi chỉ vừa nhìn thấy cảnh đó mà lòng cậu đã khó chịu đến vậy. Cậu đã mong chờ điều gì đến mức này cơ chứ. Ha Min khó khăn thốt ra một câu với vẻ mặt bối rối.

“À, anh ổn… mà.”

“Em thấy anh không ổn chút nào á. Sao đột nhiên sắc mặt anh tệ quá vậy ạ?”

Hee Gyeom giật mình vì cậu đang khỏe mạnh mà đột nhiên trở nên tái mét nên đã ôm lấy mặt cậu. Khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy có những ánh mắt đang hướng về phía mình. Giọng nói lo lắng của Hee Gyeom khá lớn. Đủ lớn để vang vọng khắp sảnh đợi rộng rãi. Cậu không muốn bị anh chú ý vào lúc này, nhưng cậu có cảm giác như mình đã bị chú ý đến rồi, khoảnh khắc đó cậu nhíu mày.

“Hay là anh bị say xe ạ? Em có thuốc….”

“Ha Min à.”

Vừa có tiếng gọi trầm thấp thì một bóng đen đã phủ xuống trên người cậu. Mùi hương thơm ngát xộc thẳng vào mũi cậu.

“Tách.”

Một tiếng động trầm đục vang lên và bàn tay chạm vào mặt cậu rơi xuống. Bàn tay rơi xuống lơ lửng giữa không trung một cách vụng về. Vì bàn tay bị hất ra quá bất ngờ, cả Ha Min và Hee Gyeom đều chớp mắt ngơ ngác. Nhưng trái ngược với dáng vẻ đó, một giọng nói dịu dàng vang lên.

“Đến đây rồi thì phải tìm anh trước chứ.”

Bàn tay xinh đẹp của anh chạm vào mặt cậu. Đôi mắt cong cong hình bán nguyệt vẫn quyến rũ như thường lệ nhưng lại hơi cứng đờ.

Khoảnh khắc đó, một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lấy mọi người.

Bàn tay hất tay của Hee Gyeom ra có vẻ hơi thô bạo, và sự dịu dàng quá mức dành cho Ha Min cũng là một phần nguyên nhân. Những ánh mắt khó hiểu bắt đầu đổ dồn về phía họ, khiến cho không khí trở nên nặng nề. Ở đây không chỉ có cậu và anh, mà còn có rất nhiều người khác nữa. Ha Min giật mình như thể đã tỉnh táo lại rồi rụt người lại và tránh né cái chạm tay trên mặt cậu. Cậu vô thức né tránh, chớp mắt ngạc nhiên rồi giả vờ như không có gì xảy ra và mở miệng.

“Em định chào hỏi mà.”

Cậu gượng gạo cười và cố gắng giữ khoảng cách hết mức có thể. Một phần là vì ánh mắt của mọi người, nhưng một phần cũng là vì cậu cứ trở nên nhỏ bé trước mặt anh.

“Em bị ốm à?”

Có vẻ như anh nghe thấy lời Hee Gyeom nói, anh hơi nhíu mày nhìn sắc mặt cậu. Ha Min xua tay phủ nhận.

“Không ạ. Chỉ là hơi mệt thôi….”

“Thật sự không bị ốm à?”

Anh hỏi lại như để xác nhận. Ha Min cố gắng cười và gật đầu.

“Em ổn, thật mà.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Đến lúc đó anh mới thôi nghi ngờ. Rồi anh nghiêng đầu sang một bên và xác nhận danh tính của Hee Gyeom đang ngồi bên cạnh cậu.

“Bạn em à?”

Anh hỏi khi nhìn Hee Gyeom đang ngồi cạnh cậu. Chủ đề một cách tự nhiên chuyển sang người khác. Hee Gyeom sờ soạng bàn tay bị hất ra của mình và gật đầu lúng túng.

“Chào anh ạ.”

“Chào.”

Anh đáp lại lời chào một cách nhẹ nhàng rồi hỏi lại. Ha Min chậm rãi gật đầu trước câu hỏi có phần dai dẳng của anh. Cậu đã cảm thấy điều này từ trước, anh có một khía cạnh nào đó rất cố chấp, khác với vẻ ngoài của anh. Bình thường thì không hề lộ ra, nhưng sự cố chấp đó lại nổi bật lên trong những lúc hai người ở trên giường, và bây giờ cái dáng vẻ đang cười này của anh cũng mang lại cho cậu cảm giác tương tự như lúc đó. Ha Min vụng về giải thích thêm cho câu hỏi cố tình hỏi lại của anh.

“Ừm. Cậu ấy là Hee Gyeom, ở trong câu lạc bộ của Tae In….”

“À à, hình như anh có nghe qua rồi.”

Anh trả lời với vẻ mặt thản nhiên như thể không hề biết gì cả.

“Em là Park Hee Gyeom ạ.”

Hee Gyeom nãy giờ vẫn đang ngó nghiêng xung quanh bỗng lịch sự cúi chào khi được Ha Min giới thiệu.

“Ừ, chơi vui vẻ nha.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo