“Oppa thật sự không xuống nước ạ?”
Ai gặp cậu cũng hỏi câu này.
“Ừ. Mấy đứa chơi vui vẻ nha. Anh ở đây là được rồi.”
“Ôi, sao vậy ạ, xuống chơi cùng bọn em đi.”
Woo Kyung đột nhiên nắm lấy cổ tay Ha Min kéo đi. Bất ngờ bị kéo, Ha Min vô thức bị kéo theo.
“Em biết là anh rất giỏi trong việc từ chối người khác, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, mình phải chơi cùng nhau chứ ạ.”
Woo Kyung cười tươi và kéo cậu đi thêm một lần nữa. Bị kéo bất ngờ, Ha Min hoảng hốt không nói nên lời.
“Này, từ từ.”
“Ê, Ha Eun Soo, đếm đến ba rồi đẩy hyung xuống hồ nha?”
Woo Kyung thích thú cười khúc khích. Bị kéo đến bất ngờ, gạch lát hồ bơi đã ở ngay trước mặt cậu.
“Đừng có làm vậy. Anh ấy không thích mà.”
Eun Soo thấy Ha Min đang khó xử vùng vẫy liền lên tiếng can ngăn, Woo Kyung ừm, ngẫm nghĩ một lát rồi thay đổi ý định.
“Vậy thì hyung cùng chơi trò lặn đi ạ, lặn đó ạ.”
Có vẻ cậu ta rất thích thú, cứ nắm tay Ha Min lắc lư. Ha Min hoảng hốt lùi lại. Cậu là người không biết từ chối, nhưng lần này cậu thật sự không muốn. Ha Min khó nhọc lắc đầu lùi lại thì cơ thể cậu bỗng nghiêng về phía trước. Cảm giác bồng bềnh như thể vừa thoát khỏi trọng lực khiến cậu rùng mình.
Chỉ được một lúc, “ùm” một tiếng, cơ thể cậu rơi thẳng xuống hồ bơi. Bị ngã bất ngờ, mắt, mũi, miệng cậu đều bị nước tràn vào. Cậu không hề sợ nước, nhưng tình huống đột ngột này khiến cậu hoảng sợ đến mức cảm thấy sợ hãi thật sự.
Ha Min vội vàng quẫy đạp, ngoi đầu lên khỏi mặt nước. “Khụ khụ”, cậu ho sặc sụa ngay khi vừa thoát khỏi không gian ngộp thở. Cậu dụi mắt đau rát bằng bàn tay ướt sũng và thở dốc. Rồi cậu lập tức kiểm tra chiếc đồng hồ đã ướt nhẹp.
Ha Min cắn chặt môi để kìm nén cảm xúc đang trào dâng. Cậu đã nói là không thích rồi mà…. Rõ ràng là cậu đã nói không thích…. Ha Min uất ức quay lại nhìn. Cậu thấy Woo Kyung đang vui vẻ ngoi lên khỏi mặt nước.
“Anh… anh đã nói là không thích mà…!”
Cảm xúc đang trào dâng trong cổ họng cậu bỗng bật ra ngoài. Tiếng nói tức giận đó vang vọng lớn trong chốc lát. Mọi người xung quanh đều giật mình nhìn Ha Min đang lớn tiếng một cách bất thường.
“À… không.”
Cả Woo Kyung và Eun Soo đều trợn tròn mắt nhìn cậu. Ha Min chợt hoảng hốt đưa tay vuốt mặt. Vì cảm xúc vẫn chưa ổn định, cậu vội vàng ra khỏi hồ bơi. Bộ quần áo ướt sũng kéo trĩu xuống. Mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt ngỡ ngàng. Ngay cả Woo Kyung và Eun Soo, những người luôn hòa đồng cũng đang há hốc mồm nhìn cậu.
“…Xin lỗi.”
Ha Min nói ngắn gọn với những người đang hoảng hốt vì cậu rồi bỏ chạy. Cơ thể ướt sũng khiến cậu cảm thấy nặng nề. Ha Min thở dài và vội vàng rời khỏi nơi này. Cậu cũng muốn chơi đùa với mọi người.
Cậu cũng muốn chơi đùa, bơi lội hay làm bất cứ điều gì mà không phải lo lắng gì cả, nhưng cậu là một người có quá nhiều điều phải che giấu. Cậu là một kẻ hèn nhát chỉ sợ bị phát hiện ra một vết sẹo. Không phải cậu lo lắng vì một chiếc đồng hồ bị hỏng, mà nó chỉ là tấm khiên duy nhất của cậu. Nó không chỉ có mục đích che giấu vết sẹo mà còn là… gánh nặng tâm lý của cậu nữa…. Những cảm xúc tồi tệ trào dâng khiến Ha Min thở dài.
“Haa….”
Vừa bỏ chạy khỏi hồ bơi, xui xẻo thay dây đồng hồ của cậu “tách” một tiếng rồi đứt lìa. Có lẽ là vì nó đã quá cũ, sợi dây đứt lìa rơi xuống một cách vô lực. Và vết sẹo lộ ra vô cùng ghê rợn. Dù cậu đã rạch vài đường và da non đã mọc lên, nhưng vết sẹo vẫn còn đó. Đó là một vết sẹo ghê tởm và xấu xí.
Mỗi khi đối diện rõ ràng với vết sẹo này, những chuyện đã xảy ra lúc đó lại tự động ùa về. Cậu dùng dao rọc giấy rạch cổ tay, mẹ cậu phát hiện ra và khóc ngất, ý thức của cậu dần lịm đi như thể sắp chết đến nơi, tất cả những cảnh tượng đó đều lướt qua tâm trí cậu. Đó là những ký ức dai dẳng và kinh khủng. Ha Min ngẩn người nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình. Ngay lúc đó.
“Ha Min à?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên khiến đồng tử đang ngơ ngác của Ha Min bỗng mở to. Và ngay lập tức, cậu vô thức dùng tay còn lại che cổ tay lại. Tim cậu đập thình thịch như muốn vỡ tung. Cậu nổi da gà vì quá sợ hãi.
“Sao em lại….”
Anh nhíu mày tiến lại gần Ha Min đang đứng ướt sũng giữa sảnh. Giọng nói anh vang lên đầy vẻ nghi hoặc. Và Ha Min càng siết chặt cổ tay hơn khi anh đến gần. Cậu siết chặt đến mức tay cậu tê rần, đồng thời cậu cũng vô thức lùi lại.
Anh là người cậu không muốn cho thấy nhất…. Dù ai khác có thấy thì cậu cũng không muốn bị người đó nhìn thấy. Tim cậu đập quá nhanh khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Đồng thời cậu cũng thở dốc. Mọi thứ trước mắt cậu dường như tối sầm lại.
“Sao em lại ra nông nỗi này.”
Anh lo lắng tiến đến và đưa tay ra định chạm vào người Ha Min đang ướt sũng như chuột lột.
“Tách.”
“…….”
“…….”
Ha Min thở hổn hển và gạt tay anh ra. Cậu gạt tay anh đang định chạm vào vai cậu và lùi lại.
Và lúc đó, lần đầu tiên cậu thấy anh bối rối.
Cậu thấy anh khựng lại khi tay bị gạt ra. Khi nhìn thấy ánh mắt bối rối thoáng qua của anh, cậu đã giật mình. Cậu không định gạt anh ra một cách lạnh lùng như vậy, cậu chỉ quá bận che giấu vết sẹo. Đầu óc cậu trống rỗng nên đó là hành động bất đắc dĩ.
Ha Min thở dốc và nhìn sắc mặt anh. Anh nhanh chóng che giấu sự bối rối và nhìn cậu từ đầu đến chân. Như thể anh đang cố gắng đoán xem chuyện gì đã xảy ra. Ha Min vội vàng giấu cổ tay ra sau và cười gượng gạo như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Anh, anh đi đâu vậy?”
Cậu ngượng ngùng chuyển chủ đề khi nhìn thấy anh đang ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài. Quần áo và tóc cậu ướt sũng khiến cậu cảm thấy xấu hổ. Cậu rụt người lại và lùi một bước về phía sau. Cậu sợ quần áo anh sẽ bị ướt.
“…….”
Anh im lặng một lúc. Ánh mắt anh dò xét cậu một cách dai dẳng.
“Em định về phòng….”
Để nhanh chóng thoát khỏi sự im lặng gượng gạo và ánh mắt khó chịu đó, Ha Min vội vàng đưa ra một lời giải thích ngớ ngẩn. Đó không phải là câu trả lời hoàn hảo cho câu hỏi của anh, nhưng cậu cần phải nói ra điều gì đó. Ha Min né tránh ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình và cố gắng giữ nụ cười gượng gạo. Tae Rim nhíu mày một cách rõ rệt khi nhìn thấy dáng vẻ đó của Ha Min.
“Với bộ dạng đó sao….”
“Hyung!”
Khi anh vừa định mở miệng nói tiếp thì một tiếng gọi lớn vang lên từ phía sau cậu. Ha Min giật mình đến mức vai cậu run lên. Ha Min giật mình quay lại thì thấy Hee Gyeom đang cầm một chiếc khăn tắm lớn và áo choàng đi tới. Có lẽ vì vội vàng nên cậu ta không kịp cài chiếc áo khoác đang mặc, để lộ cả phần thân trên, và tóc cậu ta cũng còn ướt.
“Sao anh lại bỏ đi với bộ dạng đó chứ―.”
Đó không phải là một lời trách móc mà là một giọng nói hoảng hốt. Hee Gyeom chạy đến và khoác chiếc áo choàng lớn lên vai cậu.
“Em giật cả mình đó. Nước nhỏ giọt đầy người luôn…. Ơ, chào anh ạ.”
Hee Gyeom đang hoảng hốt lau tóc cho Ha Min bằng khăn thì nhìn thấy Tae Rim đang đứng đối diện liền vội vàng cúi chào. Bình thường anh sẽ đáp lại lời chào của mọi người dù chỉ là qua loa, nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại mím chặt môi lại. Không nhận ra bầu không khí kỳ lạ, Hee Gyeom vẫn thản nhiên nói tiếp.
“Hiện tại Tae In hyung đang tức giận lắm đó ạ. Shin Woo Kyung đang bị gọi ra để ăn hành ngập mặt luôn.”
“Hả…? Sao lại thế ạ?”
“Thì là sao chứ, ai đời lại đi ép người ta xuống nước khi người ta đã bảo không thích đâu ạ. À, thôi được rồi, mình lên phòng trước đã ạ.”
Hee Gyeom nắm chặt vai Ha Min và nói. Cậu ta đẩy cậu về phía thang máy khiến cậu vô thức bước theo. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, Hee Gyeom dừng bước và lịch sự nhìn Tae Rim.
“À, như anh thấy đó, hyung ấy đang ướt hết cả người nên em xin phép đưa anh ấy lên trước ạ.”
Hee Gyeom kéo xềnh xệch Ha Min vẫn đang còn ngơ ngác đi. Ha Min vốn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này nên cậu cũng không phản kháng. Cậu chỉ hướng về phía anh đang đứng đó và cố gắng nói một cách tự nhiên nhất có thể.
“Vậy… em, em đi trước nhé, hyung.”
Cậu vẫn cố gắng cười gượng gạo, anh im lặng nhìn cậu. Anh nhìn cậu với vẻ mặt như thể miễn cưỡng gật đầu cho qua chuyện, anh chậm rãi gật đầu lên xuống.
“…Ừ, em đi đi.”
Rồi anh ngoan ngoãn đáp lời. Nghe thấy giọng anh dịu dàng lo lắng cho dáng vẻ ướt sũng của cậu, Ha Min vô thức thở phào nhẹ nhõm. Anh đã không truy hỏi về hành động kỳ lạ vừa rồi của cậu. Nếu là một người tinh ý như anh thì chắc hẳn anh đã nhận ra cậu có gì đó khác lạ rồi.
Ha Min chào tạm biệt bằng mắt rồi quay người đi. Và cậu tiến đến chỗ Hee Gyeom đã giữ thang máy sẵn cho cậu. Dù cậu cảm thấy có ánh mắt đang nhìn theo mình, Ha Min chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Dù vết sẹo đã được áo choàng che khuất, cậu vẫn không buông tay đang nắm chặt cổ tay. Đầu ngón tay cậu cứ run lên không ngừng.
**
“Hyung thật sự ổn chứ ạ?”
Hee Gyeom đã đuổi theo cậu đến tận phòng và hỏi. Cậu ta không ngần ngại vò tóc ướt của mình. Rồi cậu ta liếc nhìn Ha Min có vẻ hơi bất ổn.
“À, ừ. Cảm ơn cậu….”
Nếu lúc đó Hee Gyeom không chen vào, có lẽ anh đã nhìn thấy nó rồi… Cậu nghĩ đến đó thì tim lại đập nhanh hơn. Theo bản năng, Ha Min nhíu mày và vỗ nhẹ vào ngực mình để làm dịu nhịp tim đang tăng tốc.