“Không, sao tự nhiên lại che ngực thế ạ….”
Hee Gyeom bật cười và buột miệng nói như vậy, có vẻ cậu ta thấy hành động của Ha Min thật kỳ lạ. Đúng lúc đó, chiếc áo choàng lớn bị tuột xuống, làm lộ ra vết sẹo. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, khuôn mặt Ha Min trở nên xám xịt. Cậu đã lơ là cảnh giác trong giây lát vì nghĩ rằng mình đã tránh được tình huống đối mặt với anh.
“A….”
Ha Min vội vàng che lại, nhưng khuôn mặt Hee Gyeom đã sớm tràn ngập vẻ bối rối. Thậm chí, vẻ mặt cậu ta còn trở nên cứng đờ. Nhìn thấy vẻ mặt đó, Ha Min cảm thấy mình nhỏ bé đi rất nhiều. Cậu luôn phải che giấu thật kỹ vì nó luôn bị lộ ra bất ngờ như thế này.
“Xin lỗi… Trông ghê tởm lắm đúng không?”
Dù sao thì cậu cũng cảm thấy may mắn vì người thấy nó là Hee Gyeom. Không phải là anh, cũng không phải là Tae In. Ha Min nói nhỏ với tâm trạng buông xuôi. Cậu rũ bỏ hết sức lực đã dồn vào cơ thể và buông cả bàn tay đang nắm chặt cổ tay ra. Vì cảm thấy có chút mệt mỏi, Ha Min cúi đầu và nhìn vào khoảng không với đôi mắt trũng sâu.
“Không, không phải… Không phải vậy đâu ạ.”
Hee Gyeom lắp bắp với vẻ mặt không biết phải nói gì. Thấy cậu ta bối rối, Ha Min khẽ cười. Đây là phản ứng thường thấy khi nhìn thấy những vết sẹo như thế này. Họ hoặc là bối rối, hoặc là khó xử, hoặc là thương hại, hoặc là nhìn với ánh mắt kỳ lạ. Khi còn ở quân ngũ, một tiền bối đã nói rằng anh ta cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nó và bảo cậu nên che đậy cẩn thận.
Dù là phản ứng nào đi nữa, cậu cũng không muốn khiến người khác khó chịu khi cố tình để lộ nó ra.
“Lại để cậu thấy cái không nên thấy rồi.”
“Không… Sao hyung lại nói vậy ạ.”
“Tại cái đồng hồ bị đứt….”
Ha Min vừa biện minh theo kiểu bất đắc dĩ vừa cười tự giễu. Rồi cậu ngồi im và mân mê chiếc đồng hồ bị đứt của mình. Đáng lẽ mình nên thay dây đồng hồ sớm hơn. Dù tình huống có như thế nào đi nữa thì đó cũng là lỗi của cậu. Đáng lẽ mình không nên ngu ngốc đeo mãi cái đồng hồ cũ kỹ đó.
“A, thì ra là vậy….”
Hee Gyeom lẩm bẩm với vẻ mặt như thể đã hiểu ra mọi chuyện. Chẳng trách sao đến tận đây rồi cậu vẫn khăng khăng không xuống nước, và người hiền lành như cậu lại đột nhiên lớn tiếng như vậy khiến tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy khó hiểu. Đặc biệt là những người thân thiết với Ha Min đã ngạc nhiên đến mức hoảng hốt. Hee Gyeom, người mới gặp Ha Min hôm nay thì chỉ nghĩ rằng cậu thật sự rất ghét nước. Ngược lại, cậu ta còn thấy lạ là sao bạn bè cậu lại hoảng hốt khi cậu nổi giận rồi bỏ đi như vậy.
“Vậy… em nên làm gì ạ.”
Hee Gyeom gãi đầu và thận trọng hỏi. Ha Min ngơ ngác mở to mắt trước lời nói đột ngột đó.
“Không… Ý em là…, em nên làm như không thấy gì ạ?”
Hee Gyeom hỏi với vẻ mặt không biết phải làm sao. Cậu ta cảm thấy có lỗi kỳ lạ vì đã biết được một bí mật mà người khác cố gắng che giấu. Hơn nữa, nhìn thấy Ha Min cười gượng gạo, cậu ta cảm thấy thương xót và không biết phải làm gì.
“A… ừm. Cậu làm vậy được không?”
Khác với vẻ tuyệt vọng ban nãy, Ha Min nói một cách bình thản.
“Xin lỗi nha, tự nhiên… lại khiến cậu phải bận tâm.”
“Không, không phải ạ. Em… em mới phải xin lỗi chứ ạ.”
“Cậu có gì phải xin lỗi.”
“…….”
“Chỉ cần… cậu giữ bí mật với mọi người là được rồi.”
“A, vâng ạ.”
“Giờ thì đi chơi lại đi. Tại anh mà cậu mất thời gian vô ích rồi.”
“Không ạ… Không phải vậy đâu ạ….”
“Xin lỗi.”
Hee Gyeom thấy Ha Min thật lòng xin lỗi mình thì ngược lại cậu ta lại cảm thấy có lỗi và đưa tay xoa mặt. Rồi cậu ta suy nghĩ một lúc và đột nhiên lục lọi túi xách của mình. Ha Min nghiêng đầu nhìn Hee Gyeom đang vội vàng lục lọi túi xách của mình.
Ngay sau đó, Hee Gyeom lấy ra một chiếc áo khoác mỏng từ trong túi xách và tự hào đưa cho cậu. Đó là một chiếc áo gió lớn.
“Em mang theo vì sợ buổi tối sẽ lạnh, anh mặc vào đi ạ.”
“Ừm…?”
Ha Min ngơ ngác nhìn Hee Gyeom với vẻ mặt nghi hoặc trước những lời nói đột ngột đó.
“Không… Em thấy đồng hồ của anh bị đứt rồi mà. Vậy thì anh cũng không cần phải che gì nữa…. Cái áo của em, nó to lắm, chắc có thể che hết cả bàn tay của anh luôn đó ạ. Nó còn có thể điều chỉnh ống tay áo nữa, nên có lẽ sẽ không bị tuột xuống đâu….”
Hee Gyeom ngượng ngùng gãi mũi. Lúc này, Ha Min mới hiểu ra và thốt lên một tiếng.
“A….”
“Nếu anh không cần thì….”
“Không, cảm ơn cậu.”
Ha Min cẩn thận nhận lấy chiếc áo của cậu ta. Vừa hay cậu cũng đang lo lắng không biết phải làm sao.
“Thật sự cảm ơn cậu.”
“Có gì đâu mà….”
“Thật sự….”
Ha Min nghẹn ngào và nắm chặt chiếc áo khoác. Có lẽ vì cậu đã run quá nhiều lúc nãy nên cảm xúc của cậu cứ trào dâng. Cơ thể cậu cũng không còn căng thẳng và cậu cũng xem lại những hành động của mình ban nãy. Cậu thấy thật đáng thương khi mình đã trở nên nhạy cảm chỉ vì bị người khác nghịch ngợm đẩy xuống nước, khi cậu không thể nói được một lời nào trước mặt anh, và khi cậu lại nhận được sự giúp đỡ như thế này. Có gì to tát đâu chứ…. Có gì đâu mà phải làm quá lên như vậy….
“Hyung…?”
Hee Gyeom nghi hoặc gọi Ha Min đang im lặng. Nghe thấy tiếng gọi, Ha Min kìm nén cảm xúc và gượng cười.
“Anh sẽ, mặc nó cẩn thận.”
“A, vâng ạ.”
“Giờ thì đi chơi đi. Mấy đứa đang đợi đấy.”
“Ơ… Vậy còn hyung?”
“Anh định đi tắm một lát….”
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bỗng bật mở kèm theo một tiếng “rầm” lớn.
“Song Ha Min―!”
Đó là giọng của Tae In. Cả Hee Gyeom đang đứng ngượng ngùng và Ha Min đang ngồi im đều giật mình mở to mắt trước giọng nói bất ngờ đó. Nghe thấy tiếng gọi mình, Ha Min đứng dậy khỏi ghế sofa và đáp lại.
“Ơ, Tae In à.”
“Cậu không sao chứ?”
Tae In tiến lại gần với vẻ mặt lo lắng. Khuôn mặt cậu ấy tái mét như thể thật sự đã rất sốc. Khuôn mặt luôn vui vẻ của cậu ấy giờ đang cau có.
“Ừ, tớ không sao….”
“Cậu bỏ đi như vậy tớ lo lắm đó biết không. Này Hee Gyeom, cảm ơn nha. Cảm ơn cậu đã quan tâm đến cậu ấy.”
Tae In tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Ha Min. Ha Min vô thức giấu tay ra sau lưng. Thấy vậy, Hee Gyeom đảo mắt nhìn.
“Cậu có bị thương ở đâu không?”
Tae In nhìn cậu từ trên xuống dưới với vẻ mặt rất nghiêm túc. Ha Min ngập ngừng lắc đầu và cười gượng gạo.
“Tớ chỉ bị giật mình thôi mà. Tớ ổn, thật mà.”
“Chỉ là giật mình thôi mà cậu đã tức giận đến vậy sao?”
“À….”
Ha Min nhất thời không biết phải nói gì trước lời nói đánh trúng tim đen của Tae In. Tae In lại tiếp tục nói.
“Tớ chưa bao giờ thấy cậu tức giận đó.”
“Vậy hả…?”
“Ừ. Tớ sợ đến mức tim muốn rớt ra ngoài luôn. Tớ đã mắng Shin Woo Kyung một trận rồi. Sau này nhớ bắt cậu ta xin lỗi cho đàng hoàng đó. Ai đời lại đi ép người ta xuống nước khi người ta đã bảo là không thích chứ, dù thân đến đâu đi nữa.”
“Tớ hơi nhạy cảm thôi, đâu cần phải vậy.”
“Không đúng thì vẫn là không đúng thôi? Cậu cũng vậy đó. Không thích thì cứ tức giận lên rồi nói thẳng ra như ban nãy đi.”
“….”
“Không phải là tớ đang trách cậu đâu…. Thôi được rồi. Dù sao thì cậu không bị thương là tốt rồi.”
Tae In dừng lời khi cậu vừa định nói thêm điều gì đó. Cậu thở dài như thể đã trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Thấy cậu có vẻ hơi buồn, Ha Min cảm thấy có lỗi vì đã khiến cậu lo lắng. Hee Gyeom, người nhận thấy bầu không khí có chút trầm lắng liền cười lém lỉnh và kéo Tae In đi.
“Tae In hyung. Đừng lo lắng nữa, đi chơi lại với em đi ạ.”
“Gì chứ? Vậy còn cậu ấy?”
“Hyung Ha Min bảo là giờ anh ấy muốn đi tắm rồi nghỉ ngơi một lát ạ.”
“Ở một mình thì buồn lắm.”
Tae In vừa nói vừa nhìn Ha Min khi Hee Gyeom thay cậu trả lời. Ha Min thầm cảm ơn Hee Gyeom vì đã giúp cậu nói đỡ. Để không làm uổng phí sự quan tâm của Hee Gyeom, Ha Min cố gắng nói một cách tự nhiên nhất có thể.
“Tối còn chơi nữa mà. Như Hee Gyeom nói đó, tớ tắm rồi nghỉ ngơi một lát nha. Chắc là vì lần đầu đi máy bay nên tớ cũng hơi mệt….”
“….”
“Đây là lần đầu tớ đi chơi nên tớ đã háo hức đến mức không ngủ được đêm qua luôn đó.”
Ha Min nói dông dài hết mức có thể để Tae In tin. Không phải tất cả đều là nói dối nên cậu đã không bị vấp khi nói. Tae In cau có nhìn cậu với vẻ mặt không hài lòng rồi gật đầu.
“Tớ biết rồi, vậy thì cậu cứ nghỉ ngơi đi. Nếu buồn thì gọi điện cho tớ, hoặc là xuống đây cũng được.”
Tae In dặn dò cậu như thể cậu không yên tâm khi để Ha Min ở một mình. Vì cảm thấy có lỗi, Ha Min cười tươi hơn và gật đầu.
“Vâng ạ, hyung cứ nghỉ ngơi đi ạ.”
Hee Gyeom nháy mắt tinh nghịch với Tae In. Thấy khuôn mặt tinh nghịch của cậu, Ha Min bật cười. Cậu cảm thấy vô cùng biết ơn và có lỗi với Hee Gyeom vì cậu ta đã cố tình kéo Tae In ra ngoài để cậu được thoải mái.
Nhớ gọi cho tớ nếu buồn đó! Tae In vừa bị Hee Gyeom kéo đi vừa dặn dò đi dặn dò lại. Có vẻ như cậu ấy không an tâm khi để cậu ở một mình. Như thể cậu là trẻ con vậy. Ha Min cười nhẹ và vẫy tay tạm biệt cậu ấy. Và ngay sau đó, cánh cửa đóng lại, một sự tĩnh lặng bao trùm lấy căn phòng. Ha Min thở dài và ngồi im. Cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi và uể oải.
**
Ha Min bừng tỉnh giấc một cách vô thức, có lẽ vì cậu thật sự đã ngủ quên. Cậu dụi đôi mắt nặng trĩu và nhìn xung quanh thì thấy mặt trời đã lặn ngoài cửa sổ. Cậu đã xác nhận rằng thời gian không trôi qua bao lâu rồi đứng dậy. Có lẽ vì cậu đã ngủ một giấc nên cơ thể cậu cảm thấy sảng khoái hơn và tình trạng của cậu cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Ha Min rửa mặt bằng nước lạnh và mặc chiếc áo gió mà Hee Gyeom đã cho cậu. Có lẽ vì đây cũng là một chiếc áo ngoại cỡ so với Hee Gyeom nên nó to gấp đôi cơ thể cậu. Tay áo cũng dài đến mức che cả bàn tay cậu. Nhưng cậu lại nghĩ đó là một điều may mắn.
“A, hyung dậy rồi ạ.”
Khi ra khỏi phòng ngủ, cậu thấy Hee Gyeom đang ở đó, có vẻ như cậu ta vừa tắm xong. Cậu ta chỉ mặc quần thể thao và để lộ thân trên một cách tự nhiên. Dù cả hai đều là con trai, Ha Min vẫn không biết phải nhìn vào đâu và đảo mắt lung tung rồi cúi xuống sàn và khẽ lên tiếng.
“Cậu về nhanh ghê.”
“À. Vâng, thì… Tự nhiên sao đó.”
Hee Gyeom gượng gạo cười đáp, cậu ta vừa quàng khăn lên cổ vừa vội vàng mặc áo vào. Ha Min cảm thấy vẻ mặt lúng túng của cậu ta có gì đó kỳ lạ, nhưng cậu vẫn nói ra những lời mà ban nãy cậu chưa nói.