Sweet Shot - Chương 8

Taerim vừa quay đi, cậu đã cảm thấy tiếc nuối. Giá mà anh ở lại lâu hơn một chút nữa…. Cậu thầm ước muốn vô lý đó và ngốc nghếch nhìn theo bóng lưng anh. Bất ngờ anh quay người lại. Với vẻ mặt như vừa nhớ ra điều gì đó, anh hỏi:

 

“Nhưng sao em không trả lời anh?”

 

Câu hỏi đột ngột khiến Hamin ngơ ngác chớp mắt. Rồi trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu nhớ ra.

 

“Anh nhắn là nhớ em mà.”

 

Lời nói của anh với nụ cười dịu dàng khiến mặt Hamin đỏ bừng ngay lập tức. Cậu đã cố gắng không để điều đó xảy ra nhưng lại sụp đổ ngay lập tức. Máu dồn lên mặt khiến mặt cậu nóng ran. Rõ ràng đó chỉ là lời trêu chọc nhưng phản ứng của cậu lại bật ra một cách chân thật.

 

“À….”

 

Hamin ngốc nghếch không nói nên lời. Cậu định trả lời nhưng anh đã bước vào khiến cậu quá bất ngờ. Nhưng cậu cũng rất vui. Rất nhiều câu lộn xộn lẫn lộn trong đầu cậu. Ngay trong khoảnh khắc đó, tiếng chuông lại vang lên và cửa hàng tiện lợi mở ra. Một cô gái với mái tóc xoăn dài và áo trench coat bước vào. Với vóc dáng cân đối và ngoại hình khiến ai đi trên đường cũng phải ngoái nhìn. Khuôn mặt hầu như không trang điểm rất thanh tú và các đường nét trên khuôn mặt rất sắc sảo. Nếu đứng cạnh anh thì người ta sẽ tự động thốt lên rằng họ là một cặp trời sinh….

 

“Sao mãi không ra thế?”

 

Cô gái hỏi Taerim với giọng điệu hơi cáu kỉnh. Taerim có vẻ giật mình một chút. Ánh mắt anh như thể vừa quên mất điều gì đó.

 

“Anh bảo đi mua thuốc lá mà sao mãi không ra?”

 

Thời tiết lạnh mà. Cô gái run rẩy cằn nhằn. Taerim nhanh chóng gạt bỏ vẻ mặt đãng trí và đặt tay lên eo cô gái một cách thành thạo.

 

“Anh gặp một người em quen biết . Giờ mình đi thôi.”

 

“quen? Ai vậy?”

 

“Em không cần biết đâu.”

 

“Ai thế. Nếu là người quen của anh thì giới thiệu cho em chứ.”

 

“Chúng ta đang bận mà.”

 

Taerim cười xòa xoa dịu yêu cầu của cô gái. Rồi anh hơi nghiêng đầu, khẽ gật đầu về phía Hamin đang ngơ ngác đứng ở quầy. Đó là một cử chỉ tạm biệt.

 

“Em làm việc vất vả nhé.”

 

Anh để lại một lời chào ngắn gọn rồi biến mất cùng cô gái. Bàn tay ôm eo cô gái của anh rất thành thạo và anh cũng rất khéo léo trong việc dỗ dành cô gái đang khó chịu. Anh thậm chí còn không đưa ra bất kỳ lời biện minh hay bào chữa nào. Đồng thời, hình ảnh chiếc bao cao su mà anh đã mua hiện lên trong đầu cậu. Cậu chỉ nghĩ nó thật đáng xấu hổ nhưng không ngờ anh lại thanh toán nó để dùng ngay bây giờ.

 

Cậu chỉ cảm thấy mình như một thằng ngốc. Một thằng ngốc đã lên thiên đàng rồi xuống địa ngục chỉ trong một thời gian ngắn.

 

**

 

Thời tiết dần trở lại mùa xuân. Cái lạnh cuối mùa cũng biến mất và thời tiết không còn lạnh giá ngay cả khi trời đã khuya. Cậu trải qua một ngày bình thường như mọi ngày và dần thích nghi với cuộc sống học đường. Dù bận rộn với việc học và đau đầu với những bài tập ngày càng nhiều, nhưng cậu vẫn cảm thấy vui vẻ. Tuy nhiên, lượng bài tập rất lớn và đỉnh điểm là bài tập nhóm.

 

“Dạo này anh là người được yêu thích nhất trong số các bạn nữ cùng khóa đó ạ.”

 

Khi cậu đang tận hưởng bầu không khí yên tĩnh của quán cà phê thì Chaerin vừa lướt điện thoại vừa thản nhiên buông ra một câu. Hamin đang uống nước suýt sặc, quay đầu lại.

 

“….Anh á?”

 

Đây là buổi gặp mặt cho bài tập nhóm. Các thành viên trong nhóm là do giáo sư tùy ý sắp xếp và may mắn là một trong số đó là Chaerin. Cậu không nói chuyện nhiều với Chaerin như với Woogyeong hay Eunsu, nhưng cậu không cảm thấy khó chịu. Ngược lại, cô là người khiến cậu cảm thấy thoải mái nhất về mặt tinh thần khi chỉ có hai người.

 

Vậy mà Chaerin lại thản nhiên nói ra một chuyện khiến cậu cảm thấy áp lực như vậy.

 

“Anh là người được yêu thích nhất một cách áp đảo. Có nhiều người nhắm đến anh lắm đó ạ, nhưng không có ai liên lạc với anh à?”

 

Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy như cô là một con ma.

 

Lời cô nói là sự thật. Mỗi khi tan học có rất nhiều người hỏi xin số điện thoại của cậu. Cậu không thể từ chối nên đã cho số và họ liên lạc với cậu mọi lúc mọi nơi. Đến mức chiếc điện thoại thông minh cũ kỹ của cậu bị nóng lên.

 

“Thì… Có ạ….”

 

“Nếu anh muốn hẹn hò thì em giới thiệu cho một người tốt nhé?”

 

“Hả?”

 

“Vì anh đi cùng anh nên mấy bạn đó cứ làm ầm lên bảo em giới thiệu cho họ.”

 

Chaerin tỏ vẻ chán ghét. Hamin ngượng ngùng. Hẹn hò á. Cậu cảm thấy như đó là chuyện của người khác. Từ hồi học trường nam sinh đến giờ, cộng thêm quá khứ béo ú nên cậu chưa bao giờ mơ đến chuyện hẹn hò. Không những vậy, cậu còn chưa từng thích ai. Chỉ có một người duy nhất. Cậu cứ nghĩ rằng cảm xúc đó đã bị chôn vùi rồi nhưng dạo này nó lại trỗi dậy mạnh mẽ.

 

“Anh không có ý định đó.”

 

“Sao ạ? Gương mặt anh đẹp mà phí quá.”

 

“…anh có người em thích rồi.”

 

Tuyệt đối không thể nói ra.

 

“Ồ, người đó tốt không anh?”

 

Lần đầu tiên Chaerin tỏ vẻ quan tâm. Hamin cười gượng gạo và lắc đầu.

 

“Chỉ là… thích đơn phương thôi.”

 

“Yêu đơn phương ạ?”

 

“Ừm.”

 

Chaerin tỏ vẻ không hiểu.

 

“Hay là anh thích người đã có người yêu rồi ạ?”

 

Anh có gì thiếu sót sao mà lại thích một người như vậy? Chaerin hỏi với vẻ mặt không hiểu.

 

“Ừm… Có lẽ vậy.”

 

Cái câu trả lời mơ hồ kia là sao chứ? Không phải thì bảo không phải, phải thì bảo phải chứ. Chaerin vô thức định hỏi thêm nhưng rồi lại im lặng. Vẻ mặt cô đang suy nghĩ rất u ám, có lẽ vì đây là lần đầu tiên cô thấy một người lúc nào cũng ngốc nghếch cười hoặc thẫn thờ lại có vẻ mặt như vậy nên cô không thể hỏi thêm được. Mà nghĩ lại thì soi mói chuyện tình cảm của người khác cũng là lắm chuyện rồi. Chaerin dừng câu hỏi và hút nước. Rồi cô nhìn đồng hồ trên điện thoại.

 

“Mà sao mãi chưa đến thế.”

 

Nhóm có tổng cộng bốn người. Hamin và Chaerin, và hai bạn nam cùng khoa. Đã quá 20 phút so với giờ hẹn rồi. Đúng lúc đó, cửa quán cà phê bật mở.

 

“Xin lỗi xin lỗi.”

 

Hai người đến muộn thong thả bước vào. Vẻ mặt thong dong của họ khiến Chaerin nhíu mày nhưng cô chỉ tặc lưỡi rồi vào thẳng vấn đề.

 

“Mọi người xem phần việc đã được phân chia chưa? Đầu tiên là cậu…,”

 

“Ê ê, khoan đã, chúng ta vừa mới đến mà, cứ từ từ thôi.”

 

Một trong số họ có vẻ không hài lòng với việc Chaerin vào thẳng vấn đề nên xua tay nói.

 

“Trước hết chúng ta gọi đồ uống đã.”

 

Hai người đó đặt cặp xuống và đi thẳng đến quầy. Họ vừa ồn ào tranh cãi xem ai sẽ ăn gì vừa đợi nhận đồ uống mất 10 phút.

 

“Vậy là xong việc rồi, chúng ta bắt đầu được chứ ạ.”

 

Chaerin ngắt quãng từng âm tiết một khi nói với hai người đang thong thả uống nước và quay trở lại chỗ ngồi. Nhưng dường như không ai quan tâm đến lời cô nói, một trong số họ chỉ Hamin rồi ngạc nhiên mở miệng.

 

“Ồ. Anh là cái người mà đồn là thân với tiền bối Lee Taerim đúng không?”

 

Cậu ta tỏ vẻ quen biết và khoe khoang về những tin đồn đã lan truyền. Hamin không biết rõ mặt một trong những người bạn cùng khóa đó.

 

Hamin cảm thấy không vui khi tên anh bị nhắc đến một cách tùy tiện như vậy nên khuôn mặt tươi tắn của cậu trở nên nghiêm nghị hơn. Nhưng cậu cố gắng kìm nén và nhỏ nhẹ trả lời.

 

“Chỉ là quen biết thôi ạ.”

 

Cậu sợ nếu công khai là thân thiết thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh nên đã lảng tránh. Mà thật ra cậu cũng không biết họ có thân thiết hay không… Anh đã đối xử với cậu quá tốt.

 

Thỉnh thoảng anh gửi tin nhắn ‘Em ăn cơm chưa?^^’ và cả những món quà tặng nữa. Cậu thích những tin nhắn anh gửi, nhưng cậu lại rất ngại về vấn đề tiền bạc. Bản chất của Hamin là như vậy.

 

“Nghe nói cậu còn thân với cái anh chơi band nữa phải không? Đúng không, Kang Chae? Cái anh đẹp trai mà giàu có đó.”

 

Dù đã trễ hơn so với kế hoạch 30 phút, cậu ta vẫn chỉ nói những gì mình muốn nói. Taerim cũng như Taein có vẻ khá nổi tiếng ở trường.

 

“Hay đấy. Lần sau có thể mời anh ấy đến buổi tụ tập của chúng ta được không?”

 

Tên cậu ta là Cha Junseong và cách cậu ta buông ra những lời nói luôn có vẻ xấc xược. Từ việc cậu ta nhấp nháp đồ uống và rung chân liên tục cho đến việc dường như cậu ta chỉ quan tâm đến mỗi chuyện đó thay vì bài tập.

 

“….Sao lại mời Taein đến buổi tụ tập của chúng ta. Chúng ta nên bắt đầu chọn chủ đề được rồi đấy.”

 

Hamin cố gắng chuyển chủ đề một cách tự nhiên nhất có thể. Chaerin có vẻ đang bực tức, cậu nghe thấy tiếng cô thở dài kìm nén sự khó chịu. Nhưng có lẽ vì không nắm bắt được tình hình, hoặc không quan tâm, Cha Junseong tiếp tục nói.

 

“Ki bo quá đi―. Những lúc thế này thì nên nhờ đồng môn giúp đỡ chứ. Nghe bảo anh ấy giàu lắm, bảo anh ấy khao một chầu….”

 

“Này, mẹ kiếp, mày đến đây để chơi à?”

 

Cuối cùng thì Chaerin cũng bùng nổ. Có vẻ như những gì cô cố gắng kìm nén đã vỡ tung, cô chửi thề ngay khi vừa mở miệng. Hamin thở dài não nề và xoa giữa hai lông mày.

 

Chuyện bắt đầu từ bao giờ ấy nhỉ? Từ khi Hamin, với khuôn mặt ưa nhìn, trở nên khá nổi tiếng trong khoa và bắt đầu bị những người bạn nam ghen tị. Thêm vào đó, có những người cố gắng bám lấy cậu để lợi dụng việc cậu thân thiết với Taerim và Taein. Cha Junseong trước mắt cậu là một trong số những kẻ điển hình như vậy.

 

“À… Không được nói gì à? Mấy đứa con gái trong khoa dạo này bênh vực anh ta như đúng rồi ấy.”

 

Cha Junseong cười khẩy rồi huých tay vào người bạn bên cạnh để tìm kiếm sự đồng tình. Người bạn đó ậm ừ một cách miễn cưỡng.

 

“Này, nếu mày định nói linh tinh thì cút mẹ mày đi.”

 

Chaerin xua tay như thể nghe thêm một giây cũng là lãng phí thời gian. Hamin vỗ nhẹ vai Chaerin, bảo cô đừng nổi nóng. Như để bảo cô bình tĩnh lại. Lúc đó, Cha Junseong nở một nụ cười khó chịu rồi buông ra một câu.

 

“Cái con nhỏ này ăn nói gì mà ghê thế.”

 

“Mày nói gì?”

 

“Mày mà cứ thế này thì sau này có ngày bị ăn đòn đấy?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo