Sweet Shot - Chương 94

“Uống cà phê không?”

Anh tự nhiên bật máy pha cà phê và hỏi. Ha Min chớp mắt gật đầu.

“Em ra ngoài đợi đi. Anh mang ra cho.”

Ha Min nhanh chóng gật đầu và đi về phía phòng khách trước lời nói dịu dàng của anh.

Không hiểu sao cậu cảm thấy kỳ lạ khi chạm mặt anh trong bộ đồ ngủ vào buổi sáng. Cả hai đã ngủ cùng nhau vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trải qua một buổi sáng bình thường như thế này, khiến cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng. Nhưng dù cậu cố gắng cư xử bình thường đến đâu, sự căng thẳng đặc trưng mà cậu cảm thấy mỗi khi ở bên anh vẫn không dễ dàng biến mất. Giống như đêm qua.

“Thà đánh hay chửi anh đi.”

“Đừng có cứ nói như thể mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

Cậu không muốn bầu không khí khó chịu này cứ tiếp diễn mãi. Ha Min cũng không mấy vui vẻ trước thái độ thay đổi của anh sau khi anh biết cậu thích anh. Có lẽ anh cảm thấy có lỗi, cảm thấy thương hại vì cậu đã yêu đơn phương anh trong một thời gian dài, vì vậy anh cố gắng đối xử tốt với cậu hơn và để ý đến cậu.

Ha Min kiệm lời. Cậu cẩn thận gạt tay anh ra mà không nói một lời nào. Điều ước của Ha Min chỉ là có thể sống sót qua một tháng, sống chung với anh như trước đây.

“Đây.”

Trong lúc cậu đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ, một chiếc cốc sứ đựng chất lỏng màu nâu đục xuất hiện trước mắt cậu. Anh đưa cho cậu một ly latte sữa thơm ngọt… Chiếc cốc thủy tinh trên tay cậu ấm áp.

“Cảm ơn anh.”

Anh tự nhiên ngồi xuống cạnh Ha Min. Hông hai người hơi chạm vào nhau, Ha Min vô thức dịch người sang phía đối diện đến mức không ai nhận ra. Đồng thời, cậu cảm thấy ánh mắt của anh. Ngay lúc đó, cậu chợt nhận ra.

“Em ghét đến mức không muốn chạm vào anh à?”

Anh hỏi với một nụ cười tinh nghịch. Giọng anh không hề tức giận, nhưng đôi mắt anh lại không hề cười.

“Hả?”

“…”

Ha Min bối rối hỏi lại, nhưng anh không hỏi thêm gì mà chỉ mỉm cười và quay mặt về phía trước. Khoảnh khắc đó, anh thản nhiên nhấp một ngụm cà phê như thể không có chuyện gì xảy ra và nói tiếp.

“Hôm nay em học buổi chiều đúng không.”

Ha Min thả lỏng sự căng thẳng mà cậu vừa cảm thấy, nắm chặt chiếc cốc khi nghe thấy giọng nói bình tĩnh như mọi khi của anh.

“Ừm.”

“Anh cũng có tiết buổi chiều nên đi cùng nhau nhé.”

Anh nhìn điện thoại, vuốt mái tóc đang rũ xuống trán như thể nó rất phiền phức.

“Với lại, tối qua chúng ta đã không ăn uống gì đàng hoàng nên tan học mình ra ngoài ăn tối rồi về nhé?”

“Hả?”

“Hôm nay anh có chuyện muốn nói.”

“…”

“Anh sẽ dẫn em đến một nơi tốt đẹp và cho em ăn những món ngon.”

Có vẻ như anh đã lên lịch trình cho mọi thứ. Ha Min ngơ ngác chớp mắt trước lịch trình cứ tuôn ra ào ào.

“Hôm nay… em định tan học đi chơi với bạn bè…”

“Bạn bè nào?”

Anh chú ý đến từng lời nói, từng hành động của Ha Min. Anh không hỏi một cách nhạy cảm, nhưng có vẻ như anh đang cố chấp một cách mơ hồ.

“À, Tae In với, Eun Soo với… Chae Rin nữa…”

Ha Min ngơ ngác đếm từng người một bằng ngón tay. Vì cậu đã nghỉ học một tuần nên cả bọnđang rất mong chờ.

“Vậy à?”

Anh đáp lại một cách tiếc nuối. Ừ, chịu thôi. Anh dễ dàng chấp nhận và gật đầu. Nhưng cậu định hỏi anh có chuyện gì muốn nói thì lại thôi và lặng lẽ nhìn về phía trước. Đột nhiên, anh lại đặt câu hỏi.

“Tụ tập uống rượu à?”

“Chắc vậy..á.”

“Đừng uống nhiều quá.”

“À, dạ.”

Ha Min ngoan ngoãn gật đầu trước lời lo lắng quen thuộc đó. Hai người ngồi cách nhau một khoảng nhỏ, nhưng khoảng cách đó đủ gần để cậu cảm nhận rõ mùi hương của anh. Có lẽ vì anh vừa đổ mồ hôi nên mùi hương của anh trở nên nồng nàn hơn. Dù quần áo anh đã ướt đẫm mồ hôi, cậu vẫn không ngửi thấy mùi tanh. Ha Min tự ý thức về bản thân đang nghĩ ề anh, vô nghĩa nhấp một ngụm cà phê. Bất kể cậu có tình cảm với anh hay không, đó vẫn là một sự ý thức kỳ lạ mà cậu cảm thấy vì cả hai đã từng quan hệ với nhau.

“Anh đến đón em nhé?”

Ha Min giật mình mở to mắt khi nghe thấy câu hỏi bất ngờ đó. Anh khẽ cười khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của cậu, rồi nói thêm.

“Tụ tập uống rượu ấy. Anh đến đón em khi nào tan nhé.”

Tại sao?

Ha Min cố gắng nuốt xuống câu hỏi sắp tuôn ra và lắc đầu.

“Em không biết khi nào tan đâu… Không cần đâu anh”

Ha Min khăng khăng từ chối, nhìn chằm chằm vào ly cà phê đã vơi đi một nửa. Cậu không biết nên nhìn đi đâu nên chỉ biết nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu nâu một cách dai dẳng.

“Uống say thì em đi không vững.”

“Em sẽ không uống đến say đâu.”

“Vậy khi nào say thì gọi cho anh nhé.”

“…”

“Ít nhất thì anh có thể làm được điều đó.”

Không hiểu sao cậu cảm thấy đây là thời điểm cậu phải nhượng bộ.

Đến nước này, cậu bắt đầu nghi ngờ sự chu đáo của anh. Rõ ràng cả hai đã nói là sẽ cố gắng sống như anh em bình thường, nhưng anh cứ cố gắng làm nhiều hơn thế. Giống như cái đêm cả hai đã quan hệ với nhau, cậu cảm thấy rất khó chịu trước thái độ cố gắng đối xử tốt với cậu của anh. Ha Min đứng phắt dậy.

“Em…”

“…”

“Em đi tắm trước đây.”

Vậy điều duy nhất cậu có thể làm là cố gắng tránh né anh. Ha Min xoay người đi về phòng. Anh không cố gắng giữ cậu lại. Nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình ở phía sau lưng. Ha Min nhanh chóng bước vào phòng. Bàn tay đang cầm chiếc cốc sứ vô thức siết chặt hơn. Cậu cảm thấy mình cứ khó thở nên vô nghĩa vỗ vỗ vào ngực.

**

“Cái gì?!”

Giọng nói gay gắt của Tae In vang vọng khắp nơi. May mắn thay, bầu không khí trong quán rượu ồn ào nên không ai chú ý đến. Ha Min đưa ngón tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng. Cậu hốt hoảng ra hiệu “Suỵt suỵt”. Tae In vội bịt miệng mình lại vì đã vô tình lớn tiếng. Tin tức mà cậu nghe được từ Ha Min quả là một cú sốc lớn.

“Thật á? Cậu đang sống cùng với anh trai tớ sao?”

Tae In cố gắng hạ thấp giọng thì thầm.

Sau một tuần cậu đến trường, bọn bạnđã kéo Ha Min đến quán rượu như thể đã chờ đợi từ lâu. Eun Soo nói rằng lâu lắm rồi cả bọn mới gặp lại nhau, không thể không uống một ly, và nếu cậu không uống được thì cứ coi như là đến chung vui cho có lệ thôi cũng được. Tae In đã nói dối là cậu bị ốm, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi áy náy vì đã không liên lạc với bọn họ. Ha Min cảm thấy áy náy nên ngoan ngoãn nghe theo lời bọn họ.

May mắn là cậu và Tae In đến sớm nhất nên Ha Min đã kể hết mọi chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian đó. Khi cậu kể hết mọi chuyện cho Tae In nghe, cả hai đã hứa với nhau ở cuối câu chuyện. Sẽ không tạo thêm bất kỳ bí mật nào nữa.

“Không hẳn là sống cùng… chỉ là tạm thời…”

Cậu cảm thấy xấu hổ khi nói là sống cùng nhau. Cậu coi đây là một khoảng thời gian tạm hoãn. Dù cậu vẫn chưa thể thoải mái kể về anh trai mình với Tae In, nhưng cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn vì Tae In không tỏ ra khó chịu.

“Vậy là cậu dọn đồ đi rồi giờ đang sống cùng với anh trai tớ rồi?”

“…Tình cờ thôi…”

“Tớ cứ tưởng là anh chuyển ra ngoài nên giờ tớ sống một mình, tớ định rủ cậu đến ở chung. Vậy mà anh í đã cuỗm cậu đi rồi. Đúng là nhanh tay thật.”

Cậu lắc đầu ngán ngẩm như thể anh trai rất tuyệt vời. Tae In nhấp một ngụm nước để làm dịu cổ họng khô khốc. Cậu đặt chiếc cốc đã cạn xuống bàn và liếc nhìn xung quanh một cách có ý thức. Cậu kiểm tra xem có ai không và cẩn thận hỏi.

“Vậy… giờ hai người đang hẹn hò à?”

Tae In hơi nheo mắt lại khi hỏi một cách tò mò. Đôi mắt Ha Min bỗng mở to trước câu hỏi cẩn trọng đó. Ha Min cũng ngó nghiêng xung quanh, lo lắng có ai nghe thấy không, rồi thở hổn hển như thể cậu đang hỏi cậu ta đang nói cái gì vậy.

“Cậu nói cái gì vậy. Không có chuyện đó đâu…!”

Tim cậu đập thình thịch chỉ cần nghe đến thôi.

“Cái gì, không phải hai người đang sống cùng nhau à. Chẳng phải hai người đang hẹn hò nên mới sống chung à?”

Tae In hỏi lại như thể cậu đang thấy lạ khi Ha Min nói là không phải. Thường thì mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy. Nghe thấy một diễn biến hiển nhiên như vậy, cậu chợt nhận ra rằng tình hình hiện tại của cậu rất kỳ lạ. Dù cậu đã cảm thấy như thể bánh xe đang bị trật đường ray, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác khi nghe thấy điều đó từ một người ngoài cuộc.

“Không có chuyện đó đâu…”

Giọng cậu vô tình trở nên chua xót.

“Không hẹn hò mà anh lại rủ cậu sống chung á?”

“…Chuyện đó thì hơi dài dòng…”

“Tớ không ngờ chuyện về người đồng tính trong cuộc đời tớ lại thú vị đến vậy.”

“Gì chứ… không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Anh trai tớ là người đồng tính áấy”

“Anh cậu không phải người đồng tính. Anh ấy ghét những chuyện đó.”

“Người không phải là người đồng tính lại làm chuyện đó với cậu á?”

Tae In ấp úng không dám nói thẳng ra, Ha Min cũng đỏ mặt và hắng giọng.

“Dù sao thì… anh ấy không phải người đồng tính.”

“Này, Ha Min à.”

Nghe thấy Ha Min lẩm bẩm với giọng nhỏ khi đang cúi gằm mặt, Tae In nghiêm túc gọi cậu. Ha Min ngơ ngác ngẩng đầu lên.

“Theo tớ thấy thì cậu nên tự tin lên một chút.”

“Hả?”

“Anh đã không ngủ yên giấc được kể từ khi cậu đột ngột biến mất đâu.”

Ha Min ngơ ngác nghiêng đầu trước câu chuyện bất ngờ về anh cậu.

“Hơn nữa, anh là người không lãng phí thời gian hay tiền bạc vào những việc vô ích đâu.”

“…”

“Có lẽ những gì tớ nói không phải là tất cả, nhưng có vẻ như… ít nhất là ở thời điểm hiện tại, trái tim cậu không còn là đơn phương nữa đâu.”

Ha Min im lặng trước những lời khuyên chân thành của Tae In, gạt bỏ vẻ tinh nghịch thường ngày. Trớ trêu thay, cậu lại cảm thấy muốn bật cười khi nghe những lời đó. Đó là những điều tương tự với những kỳ vọng mà cậu đã từng có trước đây.

Cậu không biết mình đã có bao nhiêu kỳ vọng như vậy rồi. Cậu đã mệt mỏi đến mức chán chường với việc cứ hết lần này đến lần khác kỳ vọng rồi lại bị tổn thương. Lý do cậu quyết định kết thúc mối tình đơn phương dai dẳng này là vì cậu đã quá mệt mỏi ngay cả với việc kỳ vọng. Giờ đây, cậu cảm thấy mình thực sự có thể buông bỏ để bản thân có thể tiến về phía trước.

Tae In à, anh ấy không thích tớ đâu…..

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo