Sweet Shot - Chương 95

Lời nói đó nghẹn ứ trong cổ họng cậu. Cậu cảm thấy sự thật đó vô cùng… thấm thía. Cậu cảm thấy cổ họng mình nóng ran lên khi định thốt ra. Ngay lúc đó.

“Ơ? Các anh đến sớm vậy ạ?”

Bọn trẻ ùa vào quán như thể đã chờ đợi từ lâu. Sự xuất hiện của bọn trẻ đã ngầm kết thúc cuộc trò chuyện giữa Tae In và Ha Min. Tae In ra hiệu bằng mắt với ý bảo để sau rồi nói chuyện, Ha Min gật đầu với một nụ cười gượng gạo.

“Anh!!!”

Hee Gyeom là người vui mừng nhất khi nhìn thấy Ha Min trong số những người bước vào quán. Cậu ta nhanh chóng tiến đến với vóc dáng to lớn như thể đã chờ đợi từ trước và chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Ha Min. Eun Soo và Woo Kyung chế nhạo và huých vào người Hee Gyeom.

“Sao em cảm thấy như lâu lắm rồi mới gặp lại anh vậy nè.”

Đôi mắt giống như cún con đầy vẻ phản bội và hờn dỗi của cậu ta mở to long lanh. Ha Min gượng gạo cười và nhỏ giọng xin lỗi. Thấy cậu ngoan ngoãn xin lỗi, Hee Gyeom lại ngại ngùng vỗ vai Ha Min.

“Anh có gì phải xin lỗi chứ ạ. Chẳng phải anh bị ốm à.”

“Haha…”

Hình như Tae In đã qua loa nói với bọn trẻ, nên bọn trẻ đã lấy lý do cậu bị ốm ra để biện minh.

“Nhưng mà anh phải ốm đến mức nào mới không liên lạc với bọn em được vậy ạ?”

Khi kiểm tra điện thoại đã hết pin, cậu thấy Eun Soo và Hee Gyeom là những người liên lạc nhiều nhất. Tae In biết rõ tình hình nên đã nhắn tin qua lại với cậu, nhưng rõ ràng là cậu đã không trả lời những tin nhắn của hai người kia, vì vậy cậu không biết phải nói gì vì cảm thấy có lỗi. May mắn thay, Tae In đã nói dối là cậu bị ốm.

Ngay sau khi ổn định chỗ ngồi, mọi người bắt đầu rót rượu theo sở thích của mình. Eun Soo biết Ha Min chỉ uống bia nên đã rót đầy bia vào ly và đặt trước mặt cậu, rồi nói với Hee Gyeom một câu.

“Này, câu hỏi đó lúc nãy tớ hỏi rồi.”

Hee Gyeom bĩu môi như thể muốn nói là cậu ta chán rồi.

Cậu cũng nhìn vào mắt Chae Rin và chào hỏi cô ấy, người đến muộn nhất. Cậu và Chae Rin có thể giao tiếp mà không cần phải khoa trương.

“Nhưng mà mặt anh thật sự hốc hác đi đấy.”

Eun Soo nhìn chằm chằm vào Ha Min và nói với vẻ mặt nghiêm trọng. Nghe vậy, Hee Gyeom ngồi ngay bên cạnh cũng xem xét sắc mặt của Ha Min. Cảm thấy xấu hổ vì nhận được quá nhiều sự quan tâm, Ha Min lắc đầu phủ nhận. Thực tế thì cậu không hề bị ốm, vì vậy cậu cảm thấy xấu hổ muốn chết đi được. Cậu thầm nghĩ rằng quả nhiên không nên nói dối thì hơn, rồi lặng lẽ nhấp một ngụm rượu. Lúc đó, Hee Gyeom bất chợt nắm lấy cánh tay của Ha Min.

“Có chuyện gì xảy ra với anh à?”

Ha Min ngơ ngác chớp mắt trước câu hỏi nhỏ thì thầm bên cạnh, trong lúc cậu ta đang liếc nhìn cổ tay cậu. Nghe vậy, Ha Min bật cười.

“Em lo lắng thái quá rồi đấy, Hee Gyeom à. Anh không có chuyện gì cả, anh ổn.”

Cậu vô thức bật cười khi cảm thấy Hee Gyeom dễ thương trước hành động thận trọng của cậu ta. Hee Gyeom ngại ngùng gãi cổ và lẩm bẩm “Vậy thì may quá”.

Ha Min khẽ cười và thì thầm cảm ơn Hee Gyeom. Nghe vậy, Hee Gyeom giật mình, lẩm bẩm “Có gì đâu ạ” và nhét một miếng lớn đồ nhắm vào miệng. Không hiểu sao cậu cảm thấy vành tai của Hee Gyeom hơi ửng đỏ. Nhưng cậu cho rằng đó là vì ánh đèn đỏ trong quán rượu nên không suy nghĩ gì nhiều và quay mặt đi. Và buổi nhậu nhanh chóng trở nên sôi động.

**

Ha Min lặng lẽ xem giờ. Chiếc đồng hồ cũ đã hoạt động tốt ngay sau khi cậu thay pin, nhưng dù sao thì nó cũng đã cũ nên thỉnh thoảng vẫn bị giật.

Ha Min cố gắng hết sức để điều chỉnh lại tầm nhìn đang rung lắc của mình. Sau khi cố gắng hết sức để tập trung, cậu mới có thể xác nhận rằng đã quá nửa đêm rồi. Ha… Mình định về trước khi xe buýt hết chuyến mà. Ha Min loạng choạng đứng dậy và cầm lấy túi xách.

Bọn trẻ uống rượu như nước mà không hề hay biết thời gian đang trôi đi. Có lẽ vì lâu lắm rồi bọn họ mới gặp lại nhau nên ai cũng đã ngà ngà say. Hơn nữa, Ha Min chẳng biết gì cả, đã uống hết ly soju trộn bia theo tỷ lệ 7 phần một cách vô tội vạ, vì vậy đầu óc cậu quay cuồng.

“Này, Song Ha Min. Đi về à?”

Tae In cũng nói líu lưỡi. Tae In nhìn thấy Ha Min lén lút đứng dậy liền ngước nhìn cậu với khuôn mặt đỏ bừng.

“Chắc tớ phải về rồi…”

Sáng nay khi nói chuyện với anh, cậu đã nói là sẽ về trước khi xe buýt hết chuyến. Tất nhiên, đã quá giờ xe buýt hết chuyến rồi, nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy sốt ruột muốn về. Đây là lần đầu tiên cậu sống cùng với người không phải là gia đình, cậu sợ sẽ gây phiền phức nếu về muộn. Hơn nữa, cậu còn hứa chắc như đinh đóng cột là sẽ không uống đến say mà…

“Chơi thêm tí nữa đi mà~.”

“À…”

Nhưng chưa nói đến chuyện về nhà, cậu đã uống quá nhiều rồi nên không thể uống thêm được nữa. Cậu sợ mình sẽ bất tỉnh bất cứ lúc nào.

“À… tớ buồn nôn quá…”

Ha Min loạng choạng nhanh chóng bước ra khỏi quán. Cậu cảm thấy buồn nôn hơn vì bên trong quán quá nóng bức. Sau khi ra khỏi quán, Ha Min lảo đảo ngồi xổm xuống trước lan can của quán. Cậu nghĩ mình nên ngồi yên và hóng gió một chút. Có lẽ vì hôm nay cậu cảm thấy vui nên tửu lượng của cậu tốt hơn bình thường, và nhờ đó mà cậu say hơn. Hức, Ha Min bật cười ngớ ngẩn và ôm lấy hai đầu gối đang ngồi xổm của mình.

Cậu vừa muốn về nhà, vừa không muốn về nhà. Cậu đã trút hết ruột gan rồi, nhưng cậu lại lo sợ rằng trái tim cậu sẽ dao động trở lại nếu cứ nhìn thấy anh trước mặt. Cậu có thể làm tốt mà, cậu nghĩ mình có thể làm tốt, nhưng cậu đột nhiên yếu lòng khi say rượu.

Chính cậu cũng không tin vào trái tim mình. Đột nhiên, trái tim cậu nghiêng về phía không muốn quay trở về. Đột nhiên cậu ghét anh. Cậu bỗng dưng ghét anh, người chỉ biết làm lay động cậu rồi làm ngơ. Cảm xúc của cậu bắt đầu nhảy múa khi ý thức cậu chập chờn. Hay là hôm nay mình cứ đến ký túc xá rồi ngủ nhỉ…

Khu nhà trọ ở gần trường đại học nên đi bộ từ đây đến đó cũng nhanh thôi. Sau khi quyết định điểm đến, Ha Min đứng phắt dậy. Cậu loạng choạng vì đột nhiên đứng dậy nên chân không còn sức. Ngay lúc đó, hai cánh tay ôm lấy cậu từ phía sau. Ha Min chớp mắt và quay đầu lại trước sức mạnh đã đỡ cậu lại trong khoảnh khắc cậu suýt ngã.

“Anh không sao chứ ạ?”

Chủ nhân của giọng nói lo lắng đó là Hee Gyeom. Nhờ Hee Gyeom có vóc dáng của một sinh viên khoa thể chất mà cậu có thể thoải mái dựa vào cậu ta.

“À… ừm.”

“Anh ngồi xuống đi ạ. Em nghĩ bây giờ anh không đi được đâu.”

“Không phải mà. Anh tỉnh… tỉnh táo mà.”

Hee Gyeom bật cười như thể thấy Ha Min đang nói nhảm rất buồn cười và ép cậu ngồi xuống.

“Nhà anh ở đâu ạ? Em đưa anh về.”

“À…”

Nhà. Nhà thì…

“…Không có.”

“Dạ?”

“…Không có nhà.”

Ha Min cúi gằm mặt lẩm bẩm. Cậu không muốn về nhà. Cậu không muốn về.

Hee Gyeom nhíu mày trước những lời lẩm bẩm như đang mè nheo của cậu.

“Phải làm sao đây…”

Hee Gyeom lẩm bẩm như thể đang rất khó xử trước bộ dạng mất trí của Ha Min. Không chỉ Ha Min mà tất cả mọi người bên trong đều say bí tỉ. Ngay cả Chae Rin, người điềm đạm nhất, cũng đang đỏ bừng mặt và nói nhảm. Hee Gyeom gãi đầu, cúi gằm mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Ha Min đang mất kiểm soát cơ thể đang lung lay.

“Tch.”

Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Hee Gyeom ngồi xổm xuống trước mặt Ha Min, vòng cánh tay buông thõng không còn sức lực của cậu qua cổ mình và cõng cậu một cách điêu luyện. Cảm thấy mình đột nhiên bay lên, Ha Min khó khăn mở to đôi mắt nặng trĩu, nhưng cậu không thể dễ dàng cử động theo ý muốn. Cảm nhận được ý thức của mình đang chìm xuống, cậu thoải mái tựa mặt lên bờ vai rộng lớn của Hee Gyeom.

“Nếu anh cảm thấy buồn nôn thì bảo em nhé. Anh biết chưa ạ?”

Hee Gyeom lo lắng nói vì sợ cậu nôn ra sau lưng cậuta, nhưng không nhận được câu trả lời nào. Cậu thấy đôi mắt đang khép hờ của anh đang ngủ say như thể vừa chìm vào giấc ngủ. Thấy cậu nhanh chóng ngủ say một cách thanh bình, Hee Gyeom bật cười. Tiếng cười nhẹ nhàng vang vọng bên tai Ha Min. Ngay lúc đó, cậu đột nhiên nhớ đến lời anh đã bảo là nếu say thì hãy gọi cho anh.

Nhưng cậu chỉ nghĩ đến điều đó trong giây lát, cậu không có ý định hay sức lực để thực hiện điều đó. Ha Min lẩm bẩm xin lỗi Tae In vì cậu đang lả người dựa vào cậu ấy. Nghe vậy, cậu ta vui vẻ sửa lại “Không phải Tae In mà là Hee Gyeom”. Đó là ý thức cuối cùng của cậu.

**

Ha Min đột nhiên mở to mắt. Vừa mở mắt ra, Ha Min đã cảm nhận được có gì đó không ổn và bật dậy. Do đột ngột cử động nên thắt lưng và đầu cậu đau nhức, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Cậu nhận ra mình đang ở trong một không gian xa lạ nên đầu óc cậu trở nên trống rỗng.

Đây là đâu…? Đây chắc chắn không phải là nhà của Tae In, và tất nhiên cũng không phải là ký túc xá của cậu. Và bây giờ là buổi sáng. Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ nhỏ và tiếng chim hót líu lo vào buổi sáng cho cậu biết chắc chắn hơn bao giờ hết rằng bây giờ là buổi sáng.

“Ơ? Anh dậy rồi à.”

Ha Min giật mình quay lại trước giọng nói bất ngờ vang lên. Cậu nhìn thấy Hee Gyeom vừa tắm xong. Vừa nhìn thấy Hee Gyeom, Ha Min đã hốt hoảng đứng dậy một cách ồn ào.

“Sao, tại sao em lại…”

“Ôi trời, anh xem anh kìa, không nhớ gì luôn. Anh biết em đã vất vả thế nào để cõng anh đến đây không hả.”

Cậu không nhớ gì cả, không chỉ là làm thế nào cậu đến đây mà cậu còn không nhớ gì từ lúc bước ra khỏi quán rượu. Rõ ràng là mình đã hứa là sẽ uống vừa đủ thôi mà. Rõ ràng là mình đã nói như vậy mà…

“À, xin lỗi… Anh, anh điên rồi. Anh điên thật rồi… Sao anh lại uống đến mức đó chứ…”

Hơn nữa, sao mình lại không nhớ gì cả thế này… Ha Min cảm thấy bàng hoàng hơn là hoảng loạn.

“Anh làm gì mà căng thẳng thế ạ. Ai mà chẳng có lúc say xỉn ạ.”

“Nhưng mà…”

“Em còn từng say đến mức ngủ ngoài đường hồi đầu học kỳ ấy chứ.”

Hee Gyeom thản nhiên nói và lau mái tóc ướt của mình bằng khăn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo